Chương 4 Vết Bớt Mạng đà la

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đánh giá xung quanh “Nơi này là thế giới bên trong Lưu Ly ngọc? ” Tuyết Quân không tự chủ được giọng đầy ngạc nhiên, chết tiệt đây quả thật là một cái tiểu thế giới mà. 

Tuy rằng nhìn không chính xác được diện tích chính xác nhưng quá rộng. Phí trước có căn nhà bằng ngọc, có một con suối chảy không nguồn, xa xa hình như là dược điền,gần đó có mái đình ngọc nhỏ, nhìn xa hơn thì mờ mịt.

“Đúng vậy, nơi này là thế giới bên trong Lưu Ly ngọc, cái gì cũng có nhưng thật là nhàm chán , lại chỉ có mình ta.” Uyên Nhi buồn chán nói, vừa chăm chú nhìn tiểu Tuyết Quân trước mắt, xấu xí thế lại có được cơ duyên. Chẳng qua tiểu cô nương trước mặt không biết có đặc biệt, gương mặt là vô cùng bình tĩnh đánh giá phiến không gian mênh mông trước mắt.

Im lặng nhìn trước mặt này kia nọ Tuyết Quân nghĩ bây giờ quan trọng là độc trong người. Hai người rời khỏi Lưu Ly ngọc. Tuyết Quân chưa nói gì, thì Uyên Nhi lại nói :

" Độc trong người ngươi, nhìn ngươi tình huống này là trúng độc a, hơn nữa thời gian trúng độc cũng không ngắn, độc này tuy rằng ta không rõ rốt cuộc là cái gì, nhưng mà cũng có chút khó giải quyết. Ta đành bó tay! "

Thấy Uyên Nhi nói chuyện chân thành như thế, ý cười trên mặt Tuyết Quân cũng hiện ra vài phần "Yên tâm đi, ta không phải một người dễ dàng bỏ cuộc." Bản thân nàng là chuyên viên y học học, may mà nàng yêu thích trung y nghiên cứu chuyên sâu a, không thì toi rồi.

Tuyết Quân cười cười, tiếp tục nói không quan tâm lắm: "Tu luyện linh tinh đối với ta hiện tại mà nói nhất định có khó khăn, nhưng mà ở phương diện giải độc thì không làm khó được ta đâu a."

Nói xong, cũng không tiếp tục nữa mà lấy ngân châm trong tay liên tục ghim vào các huyệt vị trên má phải.

Nàng đã kiểm tra qua, độc này tuy rằng thực độc, may cũng không phức tạp, thông qua Trung y châm cứu của nàng có thể nắm chắc chữa khỏi. Trung y truyền lưu trăm ngàn năm châm cứu, tuyệt đối không phải Nói chơi đâu a.

Rất nhanh ở trên huyệt thành linh của mình, huyệt thần đình, huyệt bách hội, đâm ngân châm trên mười mấy huyệt vị ở mặt, dù không nhìn Tuyết Quân cũng có thể đủ chuẩn xác tìm được huyệt vị, hạ châm vừa nhanh vừa chuẩn, nhìn phương pháp giải độc này ngược lại Uyên nhi kinh ngạc nhìn Tuyết Quân mang đầy tự tin không do dự.

Uyên nhi lầu bầu một mình :"Phương pháp giải độc này ta chưa từng thấy qua, không biết rốt cuộc có dùng được hay không đây, ta gặp qua người khác giải độc đều là tìm kiếm dược sư, đan sư hỗ trợ, ai lại bản thân mình tự đâm mấy ngân châm trên mặt của mình phương thức này thật đúng là lần đầu nghe thấy, nói thật ta cũng không quả tin tưởng."

Nhưng mà ngay lúc Uyên nhi nhìn lên cảm thấy không thể tin được, ám văn mạng đà la màu đỏ thắm trên Mặt Tuyết Quân rất nhanh mờ dần, màu đỏ thắm kia dọc theo cánh tay ốm yếu của nàng một đường xuống dưới, cuối cùng, đến ở trên cổ tay của mình cắt một đường làm cửa cho máu chảy xuống.

Độc huyết theo cánh tay mảnh khảnh của nàng, từng chút một rơi xuống, mà trên đất nguyên bản là nền bằng phẳng, sau khi chạm phải độc huyết, lập tức trở nên xói mòn lõm xuống, chỉ cần độc huyết này đụng chạm đến chỗ nào thì chỗ đó không ăn mòn tất cả, nhìn tình cảnh kia, trong tim Tuyết Quân có chút băng giá.

Loại độc bá đạo này không đem nàng độc chết thật đúng là kỳ quái, chẳng lẽ chỉ là vì hủy dung sao? Như mà nếu muốn hủy dung đâu cần dùng phương thức không giống người phiền toái như vậy? Trực tiếp lấy đao hủy dung thì tốt rồi.

Tuyết Quân cảm thấy độc này tất nhiên có mục đích riêng của nó, mang theo lòng tràn đầy nghi hoặc. Uyên nhi cất tiếng đầy cảm khái nói: "Không nghĩ tới ngươi lại bị hại đến mức nì , đối phương đã hạ quyết tâm hai không chết ngươi a, mà biến cuộc sống trở nên như vậy, rốt cuộc kẻ đó đối với ngươi hận đến cỡ nào a."

Tuyết Quận im lặng tiếp tục kiểm tra đan điền của nàng, chợt hiểu ra, độc này không chỉ hủy dung mà làm tắc nghẽn tất cả kinh mạch làm nàng không thể tu luyện, còn thêm ngốc. Ồ thì ra không phải xấu xí, không ngốc, mà bị hại a, muốn nàng bị sĩ nhục, phế vật, sống không tốt từng ngày, sống không quá 18 tuổi a.

Tuyết Quân tự nhủ đã đến rồi thì nhận mệnh 'Ta sẽ giúp ngươi sống tốt cuộc sống còn lại. '

Tuyết Quân tiếp tục thi châm trên cơ thể, từng chút từng chút độc theo lỗ chân lông tiết ra, cơ thể nàng đau đớn kịch liệt, mồ hôi phát ra mùi hôi kinh tõm. Uyên nhi chịu không nổi bịt mũi chạy đến gốc phòng. Sau một canh giờ, toàn cơ thể nàng được bao bởi một lớp bùn hôi, chịu không nổi.

Tuyết Quân mở miệng gọi Thanh Ngư chuẩn bị nước cho nàng tẩy rửa. Dù không hiểu lý do Thanh Ngư vẫn chuẩn bị. Sau một chung trà, Tuyết Quân xuất hiện với gương mặt xinh xắn bớt đi vàng vọt, có chút hồng, chứng tỏ cơ thể nàng tốt hơn.

Thanh Ngư trố mắt nhìn tiểu thư nhà mình.

" Tiểu thư gương mặt của người thật là xinh đẹp! Ông trời phù hộ tiểu thư không ngốc không xấu xí.!" Thanh Ngư liên miên không nghĩ.

Tuyết Quân nghiêng đầu lên nhìn Thanh Ngư , khuôn mặt nhỏ nhắn không giống với bộ dạng đáng thương mọi khi:" Vậy tốt không? ". Rất băng lãnh, lạnh lẽo, làm cho Thanh Ngư không tự chủ được, khẽ rùng mình, vội vàng đáp.

" Vâng tốt , đúng vậy tiểu thư."

Nhìn Thanh Ngư ngây ngốc hồi lâu, biểu tình của tiểu thư trước mắt thật giống với lúc trước. Có chút thô bạo, băng lãnh, hoàn toàn khác với bộ dạng trước đây. Tại sao lại có thể như vậy? Nàng dù không phải là người thông minh, nhưng cũng cảm giác được rằng tiểu thư có gì đó khác với mọi ngày. Thân thể nhỏ bé này phát ra một cỗ khí thế, hoàn toàn thuộc về đại nhân thần tình, thậm chí có điểm giống như vương giả.

"Tiểu. . Tiểu thư." Thanh Ngư hoàn hồn, nhìn tiểu hài tử bên người tiểu thư, miệng há thành chữ O, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ!

Phượng Thiên Vũ cười cười, vỗ vai Thanh Ngư, "Được rồi, đừng lo lắng nữa, đi theo ta vào trong nói !"

Đợi ba người tiến vào trong phòng, Uyên nhi ngồi vào ghế, trên mặt lạnh lùng tàn khốc!

Thanh Ngư ngẩng đầu, lén lút nhìn Uyên nhi khuôn mặt,.

Hạ Tuyết Quân nhìn ra vẻ mặt nghi ngờ của Thanh Ngư, vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyên nhi , "Uyên nhi, cười chút nha, đừng nghiêm túc quá như vậy! Xinh đẹp mà như vậy rất xấu nha! "

Uyên nhi bất đắc dĩ, "Nha đầu ."

Tuyết Quân khoé miệng giật giật, đạo: " Uyên nhi nhìn nhỏ hơn ta, kêu tỷ tỷ đi nào!"

"Tiểu thư. !" Thanh Ngư hét lên.

"Thanh Ngư, chuyện hôm nay ngươi cũng thấy rồi đấy, ta không ngốc không xấu xí, ta rồi cũng sẽ đi khỏi cái ngôi nhà này, ngươi có can tâm tình nguyện theo ta không?" Tuyết Quân nhàn nhạt nói, nàng biết sự tình của ngày hôm nay không chỉ dừng lại ở đây, sẽ đưa đến tương lai được nhiều phiền phức , đối với nàng thì không sao, nhưng còn Thanh Ngư, nàng muốn cho Thanh Ngư một sự lựa chọn!

"Tiểu thư, mặc kệ mọi chuyện như thế nào, Thanh Ngư đều nguyện ý đi theo người! Tiểu thư vẫn là tiểu thư! " Ánh mắt Thanh Ngư kiên định:"Bất kể về sau tiểu thư có làm gì, có trở thành như thế nào, Thanh Ngư đều nguyện ý đi theo người."

"Nếu đã như vậy, ngươi hãy theo ta đi, Thanh Ngư, ngươi phải nhớ kỹ, ta cực ghét người phản bội, nếu ngươi phản bội, ta sẽ giết ngươi, hiểu không?"

"Vâng, tiểu thư, Thanh Ngư đã hiểu." Thanh Ngư ánh mắt sáng rực, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ phản bội tiểu thư, nàng không người thân chỉ có phu nhân và tiểu thư, phu nhân mất giờ nàng chỉ còn có tiểu thư.

"Thanh Ngư " Tuyết Quân khẽ gọi một tiếng: "Ở tương lai con đường sẽ rất gian khổ, ngươi bây giờ chỉ là trung cấp huyễn sĩ, trước theo ta tới chỗ này nghĩ ngơi vài ngày."

"Tiểu thư. Chúng ta đây là đang  định đi đâu vậy ?" Thanh Ngư hỏi, tiểu thư gọi nàng đi tới một nơi để tu luyện, đây sẽ là nơi nào.

Khóe miệng Tuyết Quân co lại, còn chưa kịp trả lời, liền nghe được Uyên nhi không kiên nhẫn đạo :" Đâu mà nói nhiều vậy, đi rồi sẽ biết. "

Tuyết Quân không phản bác" Ừa, đi rồi sẽ biết. "

"Dạ, tiểu thư." Thanh Ngư nói xong, lại nghĩ tới điều gì liền nói: "Tiểu thư, chúng ta không cần mang lương khô hay quần áo, vật dụng gì sao?"

Tuyết Quân choáng váng vỗ tran, vẩy tay : "Không cần, ngươi tới đây, chúng ta bây giờ liền đi ngay."

"A. ." Thanh Ngư nói xong liền đi đến trước mặt Tuyết Quân, trong lòng thầm nghĩ, tiểu thư rốt cuộc là muốn mang nàng đi chỗ nào, tiểu thư từ khi sáu tuổi ngốc hề hề chưa hề ra cửa a, làm sao có thể biết rõ địa phương nào đây?

Tuyết Quân giữ chặt Thanh Ngư, ý niệm khẽ động, hai người liền xuất hiện trong không gian Lưu Ly ngọc , bên cạnh là Uyên nhi.

Thanh Ngư nhìn địa phương trước mắt vô tận, giật mình lên tiếng: "Tiểu thư, đây là nơi nào a, thật xinh đẹp?"

"Cái này chính là của ta, là không gian Lưu Ly ngọc ta vô tình tìm được trong kĩ vật của mẫu thân." 

Thanh Ngư nhìn Lưu Ly ngọc trên cổ của Tuyết Quân liền nói: "Tiểu thư, không nghĩ tới nó là một không gian, lại còn xinh đẹp như vậy nữa chứ."

"Được rồi, Thanh Ngư, trước tiên mau chóng tu luyện đi, nơi đây huyễn khí dày đặc. "  nói xong, liền lôi kéo Thanh Ngư đi về phía nhà gỗ bắt đầu tu luyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro