Chương 5 Rắc Rối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước vào trong nhà, Uyên nhi giúp Tuyết Quân trắc linh căn, một sự thật bất ngờ xảy ra. Thủy tinh trắc linh căn chuyển đổi không ngừng.

[( huyễn khí có các loại :
Kim hệ (màu vàng ) mộc hệ (màu lục ) thủy hệ (màu lam) hỏa hệ (màu đỏ ) thổ hệ (màu nâu ) 5 hệ cơ bản, ngoài ra còn có lôi hệ (màu tím ) băng hệ (màu lam trắng ) quang hệ (màu trắng ) ám hệ (màu đen) không gian hệ (vô sắc )] .

Không ngừng phát ra ánh sáng đủ màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, nâu, tím, trắng, đen, cuối cùng là vô sắc. Uyên nhi không tin vào mắt mình, thét to : " Thiên a, toàn hệ huyễn khí a. Biến thái a! Quái vật a."

Thanh Ngư cũng ngu ngơ nhìn tiểu thư nhà mình.

" Chúc mừng tiểu thư, cuối cùng người cũng có thể luyện rồi!"

Tuyết Quân nhìn Uyên nhi, rồi nhìn Thanh Ngư, thấy được trong mắt họ kinh ngạc có, vui mừng có, cuối cùng ánh mắt nhìn như kẻ quái vật, nhưng không có ghen tị, làm nàng cảm thấy an tâm.

Chờ cho hai cảm khái đi qua, Tuyết Quân bắt đầu nghe Uyên nhi giản giải về huyễn khí và cách tu luyện.

Tiêu hóa tiếp thông tin mà Uyên nhi cung cấp, Tuyết Quân bắt đàu thử cảm giác huyễn lực xung quanh. Lúc bắt đầu thì có chút khó khăn, không tiếp thu được nhiều, không làm đúng phương pháp, dần dần về sau thì lại quen thuộc, có thể cảm giác được chúng nó. Nàng bắt đầu dẫn dắt huyễn lực vào thân thể, đi vào kinh mạch, cuối cùng chảy vào đa điền, tụ tập thành xoáy nhỏ.

Cảm giác, dẫn dắt, tu luyện không biết mệt mỏi. Đến sang hôm sau, nàng rời khỏi trạng thái tu luyện trong đan điền đã tụ tập không ít huyễn lực. Mà nàng cũng đã đột phá thành Huyễn sĩ nhất cấp.

Một đêm không ngủ, tinh thần Tuyết Quân rất tốt. Vừa mở mắt ra đã thấy được Uyên nhi, Thanh Ngư nhìn chầm chầm không chớp mắt. Uyên nhi mở lời :" Tuyết Quân ngươi không phải người!" Thanh Ngư cũng không chịu thua kém đạo : " Tiểu thư người thật trâu a.!"

Tuyết Quân khó hiểu nhìn hai người hỏi :" Có gì lạ hai người làm quá lên như thế? Chẳng phải bình thường như vậy sao?"

Uyên nhi bực nhọc đáp :" Người bình thường năm mười ngày còn chưa thấy gì, ngươi có một ngày đã là huyễn sĩ cấp một! Ngươi chỗ nào giống người ha!" Thanh Ngư phụ họa gật gật đầu như gà mổ thóc.

Tuyết Quân chỉ cười trừ, làm sao nàng biết được chứ.

Thu thập một vòng nhà gỗ, trong nhà có 3 phòng nghỉ, 1 phòng khách, 1 nhà bếp, 1 phòng sách, hoàn thành xong, nàng tìm dược thảo đắp lên mặt tạo thành vết bớt như trước, lôi kéo Thanh Ngữ, Uyên nhi ra ngoài Lưu Ly ngọc.

Thanh Ngư bước ra khỏi phòng chuẩn bị bữa ăn cho ba người. Uyên nhi trụ trong phòng. Tuyết Quân đi ra sân.

Bước ra ngoài nàng bắt đầu chạy trong sân hai vòng, hít đất 20 cái, bật cóc 20 cái, thục dầu 10 cái, rồi lại luyện tập một tích động tác rèn luyện cơ thể căn bản. thân thể này thật sự quá kém, không rèn luyện là không được a!

Ám Nhị nhìn Tuyết Quân trong sân đi qua chạy lại làm những động tác không thể tưởng tượng được. Đây là đang làm gì thật là ngu ngốc không thay đổi mà, có lẽ hôm qua là do nhìn nhầm.

Sau hai canh giờ tập luyện người đầy mồ hôi, quay trở lại tắm rửa thay y phục, Tuyết Quân cùng Thanh Ngư, Uyên nhi dùng bữa.

Lúc bà người đang dùng bữa, thì ở bên ngoài truyền đến âm thanh ầm ĩ hỗn loạn. Thanh Ngư vội chạy ra xem.

"Thanh Ngư, Tam tiểu thư chúng ta nhà hảo tâm đến xem cái tiểu tiện nhận ngu ngốc phế vật kia, ngươi lại dám ngăn không cho chúng ta vào?" một đạo thanh âm chanh chua vang lên.

Đứng trong phòng Tuyết Quân nhíu chặc mày.

Tiểu tiện nhận? Ngu ngốc? Phế vật?

Rất tốt! Rất tốt! Phi thường tốt!

Uyên nhi kế bên cảm nhận được không khí đang dần dần hạ nhiệt à, quay đầu nhìn lại Tuyết Quận thật là đáng sợ, vì thế Uyên nhi mặc niệm ba giây cho mấy người ngoài kia.

Kiếp trước còn không ai dám nói nàng như vậy, không nghĩ tới đến đây lại có người dám gọi nàng là tiện nhận, ngu ngốc, phế vật a, nếu là lúc trước nàng chưa tới thì không nói nhưng bây giờ thì khác.....

Giơ chân lên, Tuyết Quân đang chuẩn bị đi ra ngoài thì nghe thấy " Vương ma ma, thân thể tiểu thư nhà ta không tốt, còn đang nghỉ ngơi, không thể gặp Tam tiểu thư, hảo ý của Tam tiểu thư ta xin thay tiểu thư cảm ơn, chỉ mong ngài nói lại với Tam tiểu thư là ngày khác lại đến a."

Thanh Ngư hai tay nắm chặt, đứng ở trước cửa chặn lại những người này, trong lòng thì khẩn trương muốn chết
, nhưng trên mặt lại rất kiên quyết!

Tuyệt đối không thể để cho các nàng đi vào, bằng không tiểu thư sẽ bị đánh, thân thể tiểu thư bây giờ vốn đã không tốt, bây giờ mới đỡ hơn xíu nếu tiếp tục bị tra tấn chắc chắn sẽ chịu không nổi a......

Nàng nhất định không thể để cho các nàng đi vào, cho dù nàng có chết cũng không cho bất kì ai bước vào trong .

Tuyết Quân nghe xong, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm áp, dựa theo trí nhớ lúc trước, Thanh Ngư vì bảo vệ nàng cũng bị mấy người đánh đập không ít, các nha hoàn khác đều khinh thường nàng, chỉ có Thanh Ngư, mặc kệ có bị đánh thảm đến thế nào đều là một mực bảo vệ nàng, chiếu cố cho nàng.

Lại nghe một tiếng rống to, đầy chanh chua vang lên:

"Thanh Ngư, tiện tì như ngươi, là ai đưa cho ngươi lá gan chó, dám ngăn cản bản tiểu thư"

Tuyết Quân nghe vậy, từ chỗ khe cửa nhìn ra phía ngoài, người nói chuyện là một thiếu nữ tầm mười mười một tuổi, được mọi người vây ở giữa, khuôn mặt thanh tú, một thân màu vàng nhạt, bên hông buộc một cái nơ bướm, dáng người nhanh nhẹn hấp dẫn, tay phải cầm một cây roi màu hồng, thoạt nhìn rất đáng yêu, nhưng ánh mắt lại phẫn nộ, gương mặt méo mó nhìn trừng trừng vào Thanh Ngư, bộ dáng đáng yêu đó liền hoàn toàn bị hủy sạch sẽ.

Nhìn kĩ lại Tuyết Quân khóe môi khẽ cong, người này chính là một trong những người đánh nàng lần trước, Tam muội, Hạ Phương Thủy a nha!

Tam tiểu thư Hạ Phương Thủy, Hạ gia 10 tuổi, cữu cấp huyễn sĩ nha!

"Bẩm... Tam tiểu thư, không phải. Thanh Ngư không dám ngăn chặn, thật sự tiểu thư đang nghĩ ngời ở trong phòng, không thể gặp Tam tiểu thư " Thanh Ngư run rẩy nói.

Hạ Phương Thủy nhìn Thanh Ngư đứng trước cửa không cho vào tức giận nói : "Vương ma ma, Tiểu Thúy, đem cái nha hoàn không biết tốt xấu, dám ngăn chặn này bắt lại đánh chết cho bổn tiểu thư"

Hai người được điểm tên kia liền hiện ra ánh mắt hung dữ, tiến lên vài bước, vây bắt Thanh Ngư.

Trong phòng, từ lúc nghe Vương ma ma kia mắng một tiếng tiểu tiện nhân lúc ấy Uyên nhi cũng tức giận, bây giờ vây đánh Thanh Ngư đã kìm chế cực kì, nhìn sang Tuyết Quân không thấy bóng, quay lại nhìn hai người kia, thầm than nói một tiếng, "Muốn chết."

Phượng Thiên Vũ động tác cực nhanh ra khỏi phòng, chớp mắt bắt lấy tay Vương ma ma, bẻ ngang phát ra tiếng 'răng..rắc.. ', quay sang đập vào người tiểu Thuý bay sang một bên, nâng Thanh Ngư dậy, nàng lắc lắc đầu!

Nâng ánh mắt âm lãnh cười nhìn về phía Hạ Phương Thủy, giọng lạnh lùng nói :" Tam muội muốn gặp ta cũng phải xem trường hợp, ta đang nghỉ ngơi các ngươi không nghe a!" lời nói nhẹ nhàng lạnh vào tâm.

Giờ phút này Vương ma ma chỉ cảm thấy toàn thân nổi hết gai ốc, sởn hết da gà, ôm lấy cánh tay rên rỉ , hai mắt nhìn về phía Tuyết Quận đầy e sợ.

Hạ Phương Thủy nghe lời nói như vậy cũng bất an, nhưng nghĩ lại ngu ngốc kia làm sao dám giở giọng nói với mình như vậy, lập tức quát to.:

"Vương ma ma, tiểu Thuý ngươi còn không mau đem cái nha hoàn kia bắt lấy, ta muốn xem hôm nay ta đánh chết tiện tì cùng tiện nhân này ai dám cản, nhanh lên hay là các ngươi muốn ta tự mình động thủ hay sao?" Hạ Phương Thủy thấy Vương ma ma không hành động, không kiên nhẫn trừng mắt, nếu không phải đại tỷ bảo nàng đến xem cái tiểu tiện nhân kia đã chết chưa, nàng mới chẳng muốn đến cái nơi tồi tàn này.

"Dạ, tiểu thư." Vương ma ma đáp, nàng biết rõ Tam tiểu thư đã không kiên nhẫn, cùng tiểu Thuý lần nữa bò dậy đi về phía Thanh Ngư và Tuyết Quân.

Tuyết Quân không kiên nhẫn, đập hai người văn ra xa giữa sân.

"A. Ôi. ." Tiếp theo liền nghe thấy Vương ma ma cùng tiểu Thuý kêu rên như tiếng giết heo truyền ra.

Thanh Ngư nhìn hai người té trên mặt đất, trong lòng bàn tay liền ướt đẫm mồ hôi, nghĩ thầm "Rồi xong, lần này chết chắc rồi Tiểu thư ơi."

"Tam tiểu thư, người phải làm chủ cho lão nô a!"

Vương ma ma liền gào khóc trên mặt đất, ủy khuất nhìn Hạ Phương Thủy nói ra.

Phượng Thủy Linh nhìn về phía Tuyết Quân cười khẩy nói: "Tiểu tiện nhân , một phế vật mà cũng dám đánh người của bổn tiểu, quả nhiên cùng với cái mẫu tiện nhân đều là một dạng."

"Tam tiểu thư, phu nhân dù đã mất nhưng cũng là chính thê của lão gia, người cũng từng dâng trà, từng quỳ lạy một tiếng mẫu thân, còn tiểu thư nhà ta là Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư có lẽ nên xưng hô với Nhị tiểu thư một tiếng tỷ tỷ." Thanh Ngư nói xong, nhìn đến những người kia, ánh mắt lộ rõ sự phẫn nộ.

"Mẫu thân của ta còn sống chưa chết à,? Tỷ tỷ của ta? Nhị tiểu thư?"

Hạ Phương Thủy cười khẩy một tiếng, quay đầu nhìn những người đi cùng với nàng "Các ngươi biết có Nhị tiểu thư là ai không?"

Nghe chủ tử của mình hỏi, những người phía sau cùng trả lời không biết.

Có người nịnh nọt liền chạy lên nói: "Tiểu thư, Hạ gia của chúng ta làm gì có Nhị tiểu thư, ngược lại là có một cái phế vật đần độn mà thôi"

Mọi người nghe vậy, liền cười ra tiếng.

Thanh Ngư cắn răng, quát to:" Các người này tại sao có thể như vậy, . Tại sao có thể!"

"Hô ~!"

Ngay tại thời điểm Thanh Ngư quát to, Hạ Phương Thủy khua lên cây roi đánh về phía Thanh Ngữ.

Nhìn trường tiên bay về mình chính, hai mắt Thanh Ngư liền nhắm chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro