Chương 2- Người đó, tới muộn! 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả trong mộng đều tốt đẹp đến mức khiến hắn mê muội.

5

Bởi vì lời nói dối của Bạch Thần Mộ mà cô hầu gái phải dọn sạch mọt trong phòng hơn nữa còn phải giúp cậu chuyển sang phòng khác.

Trong lòng Gia Nhạc vô cùng áy náy, cậu cũng biết được mình rất quá đáng, sao có thể hiểu lầm ý tốt của người khác với mình như vậy nên lúc cô hầu gái lấy lại túi vải cậu đang cầm, cậu cũng muốn đi qua giúp đỡ.

Bạch Thần Mộ ngăn cậu, cười nói: Bữa tối đã làm xong rồi, không ăn liền nguội. Đây là công việc của cô ấy, anh mà đi giúp là phải trừ tiền lương đó.

A? Gia Nhạc hoảng sợ, thu hồi tay.

Bạch Thần Mộ đi qua nhéo nhéo cánh tay Gia Nhạc: Đi thôi.

Hắn rất thích tóc đen mắt đen của đối phương, nhìn vào giống như mình vậy, còn có lúm đồng tiền kia nữa.

Bản năng động vật cho Bạch Thần Mộ biết rằng hắn thích cậu. Cậu ấy đáng để mình tin tưởng.

6

Vì làm bạn với Bạch Thần Mộ nên cuộc sống ở đây của Gia Nhạc không tệ, ít nhất không như trước luôn nghĩ trở về C quốc.

Khi cậu gặp lại Gia Trầm Cảnh đã là nửa tháng sau ngày đến Bạch gia. Khoảng thời gian đó, Gia Trầm Cảnh như đã quên đứa con này, nhìn thấy Gia Nhạc đi về phía mình, hắn còn sửng sốt hồi lâu mới nói: Gia Nhạc, sao con lại ở đây?

Gia Nhạc bị hắn hỏi có chút bất an: Vậy con nên ở đâu?

Gia Trầm Cảnh bị cậu hỏi nghẹn lời, không kiên nhẫn đẩy đẩy kính mắt: Quên đi, đừng chạy loạn là được, không cần rước lấy phiền phức cho cha.

Gia Nhạc đã quen với sự lạnh lùng của cha, cho nên cậu chỉ gật đầu nói Dạ, ngẩng đầu thấy cha không thèm liếc mắt nhìn mình cái nào, liền xoay người rời khỏi.

So với cãi nhau kịch liệt thì Gia Nhạc càng giỏi chiến tranh lạnh hơn. Nên dù bất mãn cha, cậu cũng không nói ra mà chỉ giấu trong lòng. Đồng thời, cậu cũng là loại người dễ mềm lòng , trong tiềm thức cậu cho rằng, đối với cái chết của mẹ, có lẽ ông ấy không lạnh nhạt như những gì ông ấy thường biểu lộ. Những ngờ vực này khiến cậu quyết định ở lại G quốc làm bạn với cha một thời gian, trở về C quốc là chuyện chắc chắn, nhưng cậu muốn đợi thêm một thời gian nữa.

Gia Nhạc, thì ra anh ở đây!

Cậu đột nhiên rơi vào một cái ôm.

Gia Nhạc quay đầu, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Bạch Thần Mộ cách cậu rất gần, hắn đưa cho Gia Nhạc một chai nước, trên mặt nở nụ cười nhợt nhạt: Anh bận xong rồi?

Bây giờ, cậu có thể ở chung tự nhiên với đối phương, không biết có phải do khí chất của Bạch Thần Mộ khiến Gia Nhạc không tự giác sinh ra ấn tượng tốt. Trước kia lúc ở nhà dì, cậu phải mất hai tháng mới có thể bày tỏ suy nghĩ của mình.

Buổi sáng mỗi ngày của Bạch Thần Mộ đều bị lịch học dày đặc lấp đầy. Bình thường thì lúc này, Gia Nhạc đều đọc sách hay tự học tiếng Anh trên mạng trong phòng sách của Bạch Thần Mộ. Thỉnh thoảng không hiểu vấn đề nào cậu mới đi hỏi Bạch Thần Mộ, đừng thấy hắn nhỏ tuổi nhưng về mặt tri thức tuyệt đối là hiểu biết nhiều hơn cậu.

Chỉ mới nửa tháng ngắn ngủi, cậu đã trở thành bạn thân nhất của Bạch Thần Mộ, hai người cùng đi trên con đường giữa hai hàng cây xanh thảo luận sở thích của mình, Gia Nhạc thích trò chơi [ Vua Hải Tặc ] mà trước cổng trường hay bán, còn Bạch Thần Mộ thì kể lại, lần đầu tiên nghe nhạc kịch của Itali, hắn đã bị rung động như thế nào, cùng với bản trò chơi mà hắn thích.

Tiếc là không có ai chơi với tôi / chơi cùng tôi.

Hai người trăm miệng một lời nói ra những lời này, sau đó đều cười rộ lên, Bạch Thần Mộ thò tay chọt chọt lúm đồng tiền trên mặt Gia Nhạc, thuận miệng hỏi: Đến phòng tôi nha?

Có máy game hả?

Còn có phim ma, tôi sẽ chọn tiếng Trung. Bạch Thần Mộ vừa nói vừa kéo Gia Nhạc đi.

Phòng mới của Gia Nhạc rất gần phòng Bạch Thần Mộ, Gia Nhạc đem đồ ăn vặt từ C quốc đặt trên bàn của Bạch Thần Mộ. Cùng lúc, Bạch Thần Mộ bưng bánh ngọt cùng nước trái cây đẩy cửa đi vào.

Hai người chưa từng có bạn bè, tự nhiên đối với việc bạn đến phòng mình chơi có chút xa lạ, nhưng ngoài ý muốn là hai người đều nghĩ tới phải mang đồ ăn vặt làm dịu bầu không khí.

Bạch Thần Mộ đem bánh ngọt đặt bên cạnh đồ ăn vặt của Gia Nhạc, cầm lấy snacks tôm bỏ vào miệng: Hương vị rất ngon, của C quốc hả?

Gia Nhạc gật đầu, trong lòng có chút vui vẻ: Cậu thích thì được rồi.

Bản trò chơi được đặt ngay ngắn chỉnh tề trong tủ dưới TV, Gia Nhạc thò người đi lấy, thân trên vừa lúc đặt trên cánh tay Bạch Thần Mộ, cậu hỏi: Bản trò chơi này thật đẹp, à Cậu muốn chơi trò gì?

Chọn đại đi. Bạch Thần Mộ nói.

Hôm nay, Gia Nhạc mặc một chiếc áo sơmi cổ rộng, Bạch Thần Mộ muốn rút tay mình ra, tầm mắt thoáng lơ đãng nhìn xuyên qua cổ áo thấy được viên tròn nhỏ hồng nhạt bên trái. Từ nhỏ hắn không có bạn chơi cùng nên hoàn toàn không có khái niệm Khoảng cách giữa người với người, hắn cảm thấy viên tròn đó chơi vui liền thò tay sờ thử, xúc cảm mềm mềm giống như bề ngoài vậy, thực đáng yêu.

Cậu ! Gia Nhạc hoảng sợ, một phen gạt tay Bạch Thần Mộ, đứng bật dậy.

Bạch Thần Mộ nghiêng đầu: Làm sao vậy?

Tai Gia Nhạc đỏ ửng lên, ấp a ấp úng nửa ngày mới nói ra một câu: Cậu có biết mình mới làm gì không? !

Không thể sờ sao? Bạch Thần Mộ hỏi: Xúc cảm tốt lắm mà.

Đương, đương nhiên. Gia Nhạc khép kín cổ áo, có chút xấu hổ hỏi: Chẳng lẽ không có ai nói cho cậu biết có một số chỗ không thể để người khác tùy tiện chạm vào sao?

Không có. Bạch Thần Mộ cười, mắt hạnh cong lên như trăng lưỡi liềm: Bọn họ đều không nói chuyện với tôi.

Gia Nhạc bị chuyện cũ của hắn hấp dẫn lực chú ý, cậu rất kinh ngạc: Không nói chuyện với cậu? Tại sao?

Bọn họ nói tôi có bệnh. Bạch Thần Mộ kéo kéo góc áo của Gia Nhạc: Ngồi xuống nói chuyện đi? Tôi ngẩng đầu mỏi lắm.

Ừ. Sau khi Gia Nhạc ngồi xuống, Bạch Thần Mộ lại dán dán lên người cậu. Tuy rằng, Gia Nhạc thò tay đẩy hắn ra nhưng Bạch Thần Mộ vẫn cười ôm lấy tay cậu. Đều nói đưa tay không đánh mặt người cười, Gia Nhạc cũng liền tùy hắn thân thiết với mình. Kỳ thật, cậu có chút lý giải ý nghĩ của Bạch Thần Mộ, người cô đơn lâu ngày lúc nào cũng khao khát đụng chạm da thịt với người khác, chỉ để an tâm mà thôi.

Gia Nhạc nói: Thân thể cậu không tốt sao? Tôi nghe họ nói cậu luôn không ra khỏi cửa.

Không biết. Bạch Thần Mộ thực tùy ý nói: Từ khi sinh ra đã như vậy, bọn họ không để tôi rời khỏi tòa nhà này.

Sao có thể như vậy ! Gia Nhạc nghe đến đây liền tức giận: Hành vi của họ thật sự là Cậu suy nghĩ nửa ngày cũng tìm không ra từ ngữ thích hợp nào, cuối cùng nói: Thật quá đáng !

Bạch Thần Mộ ngây người trước lửa giận của Gia Nhạc nói: Mẹ tôi rất tốt với tôi, bà ấy nói tôi có bệnh nên không thể ra ngoài.

Vậy cậu bệnh gì? Tôi thấy cậu rất khỏe mạnh ! Sao lại có loại cha mẹ như vậy! Gia Nhạc càng tức giận. Bạch Thần Mộ là một người tốt, cha mẹ hắn ta nghĩ gì vậy, thế mà nhốt hắn ở trong này ! Cậu nói: Nghe, thứ cậu cần là hoàn cảnh tự do, gặp càng nhiều người.

Sao tôi phải gặp người lạ chứ? Bạch Thần Mộ hỏi.

Vì Vì có thể quen được nhiều bạn. Gia Nhạc cảm thấy cách nói này rất đáng tin.

Bạch Thần Mộ nở nụ cười, hắn càng ôm chặt tay Gia Nhạc, nói: Không quan hệ, tôi có anh là được rồi, anh không phải là bạn thân nhất của tôi sao?

Chúng mình đương nhiên là bạn thân nhưng cậu cũng cần người khác, hiểu không? Gia Nhạc cũng ôm lại Bạch Thần Mộ. Trước đây, cậu không tin rằng trên đời này còn có cha mẹ nhẫn tâm đến mức đem thân sinh cốt nhục nhốt lại trong phòng giống như ở nhà tù không cho hắn ra ngoài, quả thực rất đáng sợ.

Không ! Bạch Thần Mộ cố chấp nói: Tôi chỉ cần một mình anh, anh cũng chỉ có thể có một mình tôi !

Gia Nhạc chỉ cho rằng tính trẻ con của Bạch Thần Mộ nổi lên, vỗ vỗ sau lưng hắn, trấn an nói: Được được, nhưng bây giờ việc cần làm là cùng người nhà cậu nói chuyện, năm nay cậu đãmười bốn rồi? Cậu cần đến trường đi học, đây mới là lựa chọn chính xác.

Đó là lựa chọn của họ, đâu có liên quan đến tôi. Khóe miệng Bạch Thần Mộ tuy đang cười nhưng tầm mắt lại bị khóa chặt vào nơi cách mình xéo xuống dưới khoảng bốn cen-ti-mét – viên tròn nhỏ hồng nhạt vì tiếp xúc với không khí mà run rẩy,  gồ lên áo sơmi của Gia Nhạc, hắn rất muốn đưa tay sờ lấy, nhưng Gia Nhạc không cho.

Nếu không được sờ.

Vậy, liếm một chút chắc là được?

7

Trời đã tối.

Bạch Thần Mộ đẩy cửa ra.

Trong phòng ngủ của Bạch Thần Mộ, Gia Nhạc ngồi trên mặt đất như đang ngồi trên thảm, bên cạnh là đĩa snacks tôm và bánh ngọt.

Sao anh lại ở đây? Không đi ngủ sao? Bạch Thần Mộ hỏi.

Gia Nhạc không trả lời, đầu cậu tựa vào bên giường, ngón tay tùy ý đặt trên trang sách. Bạch Thần Mộ lặng lẽ qua xem, quả nhiên, Gia Nhạc đã ngủ.

Bạch Thần Mộ có chút buồn rầu. Tuy lúc này hắn nên đánh thức Gia Nhạc nhưng thấy cậu ngủ ngon như vậy, có chút không đành lòng.

Hắn lấy ghế, ngồi bên cạnh Gia Nhạc, ngón tay thon dài trong không khí vuốt theo đường nét khuôn mặt Gia Nhạc. Đây là người bạn đầu tiên của hắn, cảm giác đó thật tuyệt vời, Bạch Thần Mộ hận hai mươi bốn giờ đều không thể ở bên người cậu. Chợt hắn nhớ tới ban ngày khi mình không cẩn thận đụng tới viên tròn nhỏ phấn hồng kia, đầu ngón tay ma sát lại, hắn có thể nhớ cái loại cảm giác đụng chạm này.

Mềm mại nhưng cũng rất dẻo dai.

Hắn dịch khỏi ghế dựa, quỳ trên thảm nhẹ nhàng đem đầu của Gia Nhạc đặt trên đầu gối mình, Gia Nhạc kêu Ừm một tiếng, Bạch Thần Mộ sợ tới mức không dám lại động đậy. May là Gia Nhạc lại ngủ thiếp đi.

Nắm lấy vạt áo, lật lên một chút.

Eo thon gầy, lộ ra xương sườn dễ thương, lập tức liền tới Lập tức Bạch Thần Mộ không tự giác nuốt nước miếng, hắn bỗng nhiên cảm thấy bụng dưới đau nhức, đau đến khó có thể chịu đựng. Suốt mười bốn năm qua, hắn không có cảm thụ qua sự đau đớn xa lạ này.

Lộ ra rồi, viên tròn nhỏ phấn hồng trong không khí hơi hơi co rụt lại, đầu nhọn còn nửa nằm trong thịt.

Hắn thò tay sờ, ngón trỏ nhẹ nhàng vân vê, viên tròn nhỏ càng ngày càng ưỡn ra, càng ngày càng cứng rắn. Hắn nghi hoặc, vì sao lại như vậy? Hắn dùng ngón trỏ cùng ngón cái bóp chặt, chà xát. Đúng vậy, thật sự cứng lên.

Cơn đau càng ngày càng khó chịu, hắn cúi đầu, thấy Gia Nhạc ngủ say. Ma xui quỷ khiến,  hắn đưa mặt Gia Nhạc dán tới bộ phận mà đau nhức của mình, lẩm bẩm nói: Thổi thổi, đau quá a.

Gia Nhạc tự nhiên không có thổi, cậu vẫn ngủ say như trước.

Bạch Thần Mộ lắc đầu, cúi người ghé vào ngực Gia Nhạc. Đúng rồi, còn muốn liếm một cái, thử xem là hương vị gì.

Hắn vòng tay qua eo kéo Gia Nhạc về phía mình, bờ môi của hắn rốt cuộc cũng chạm đến

Hô hô

Bạch Thần Mộ hoảng sợ mở to hai mắt.

Hắn tỉnh dậy, cảnh cuối cùng trong mộng kia, đầu vú của Gia Nhạc bị hắn cắn đứt, máu tươi tuôn ra từ cái lỗ đó, nhiễm đỏ cả lồng ngực Gia Nhạc.

Hắn chép miệng, trong miệng không có gì.

Rèm cửa bị gió thổi hơi hơi lay động.

Mất mát ngồi trên giường, hắn nhìn ánh ban mai mờ nhạt phía chân trời.

Bỗng nhiên, hắn nhận ra điều gì không thích hợp, xốc chăn lên, quần lót ẩm ướt từ lúc nào không hay, tạo thành một vệt tối màu thật lớn.

Có lẽ, mùa xuân năm hắn mười bốn tuổi đáng giá để kỷ niệm.

Hắn mộng tinh.

Tất cả trong mộng đều tốt đẹp đến mức khiến hắn mê muội.

_Hết chương 2_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro