Chương 22- Bí mật không thể nói của ông ấy 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất kể là thứ gì, cũng đều không đáng để giao chân tâm.

60

Từ sau ngày ấy, Gia Nhạc hoảng sợ phát hiện Bạch Thần Mộ bắt đầu không chú ý tới cậu nữa, dù cho mỗi ngày cậu vẫn đi gõ cửa phòng hắn, Bạch Thần Mộ như cũ coi cậu là không khí.

Chiều nay, Gia Nhạc dựa vào sô pha xem sách trong tay, ánh mắt chung quy luôn lơ đễnh nhìn về phía cánh cửa lầu hai. Bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, Bạch Thần Mộ nhiều ngày không thấy giờ đây đã đi ra, cậu vội chạy tới, luống cuống nhìn đối phương.

Bạch Thần Mộ không liếc cậu lấy một cái, nhanh chóng ăn xong cơm trưa rồi bưng ra để ở cửa, xoay người muốn về phòng.

Thần Mộ Gia Nhạc đi theo sau đối phương, cuối cùng nhịn không được mở miệng nói.

Sắc mặt Bạch Thần Mộ rất lãnh đạm, đầu cũng không ngoảnh lại, thế nhưng tay nắm cửa đã nhẹ nhàng buông ra, để Gia Nhạc có cơ hội tiến vào. Trên mặt cậu lập tức xuất hiện tươi cười, bước nhanh đi qua thò tay muốn túm lấy Bạch Thần Mộ, đối phương không né tránh, tảng đá trong lòng Gia Nhạc rốt cuộc cũng xem như rơi xuống, cậu lắp bắp hỏi: Ngày đó tôi không cố ý mà, cậu đừng tức giận được không? Tiếp tục giúp tôi trị liệu đi, cậu nói cái gì tôi đều nghe theo hết á.

Bạch Thần Mộ không để ý tới cậu, trên thực tế vành mắt của thiếu niên đã thâm quầng trũng sâu, gầy đến mức ngay cả chỗ khuỷu tay đều có thể rõ ràng nhận ra hình dạng khớp xương. Gia Nhạc nhìn dáng vẻ này của hắn thì tim như bị lửa đốt, vậy mà Bạch Thần Mộ không muốn gặp cậu. Ngày thường lúc ăn cơm cũng không thấy đối phương xuống lầu, lần này thật vất vả mới thấy đối phương, Gia Nhạc không nghĩ lại chọc giận hắn nữa.

Thần Mộ, cậu trò chuyện với tôi đi. Trong lòng Gia Nhạc khó chịu đến rỉ máu, chính cậu cũng không biết từ khi nào đối phương đã chiếm hết sự chú ý của mình như thế này, cậu thích cái người trông lúc nào cũng lạnh lùng nhưng đầu óc lại vô cùng lợi hại kia, thích nhìn người mà nếu có người trúng độc thì sẽ mang bao tay plastic kiểm tra nguyên nhân. Trong mười năm sinh hoạt yếu mềm của cậu, những hành động mà Bạch Thần Mộ đã thực hiện giống như là khác loài vậy, song những điều ấy chỉ là chuyện cậu khát vọng nhưng lại không dám làm.

Bạch Thần Mộ rốt cuộc mở miệng: Ngay khi anh nói câu đó với tôi, giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, bây giờ anh nói những lời này thì còn có ích gì đâu?

Tôi, tôi kia đều không phải là nói thật lòng mà, Gia Nhạc nói: Chúng ta đừng cãi nhau nữa có được không? Đừng tách ra mà, trong lòng tôi rất khó chịu

Bạch Thần Mộ nhắm chặt mắt, khát vọng của hắn càng sâu hơn một bước, ràng buộc vĩnh viễn sẽ không thay đổi, ngày đầu hắn quen biết Gia Nhạc thì đã biết đối phương cũng không mắc cái bệnh gọi là chứng tự kỷ nào hết, hắn từng bước tỉ mỉ chuẩn bị, khiến Gia Nhạc hiểu rõ, tiếp nhận, nắm giữ, chính là chờ một câu nói này thôi.

Ngoài dự đoán Bạch Thần Mộ ôm lấy Gia Nhạc, đây là cái ôm ấp vô cùng ấm áp mà bi thương.

Một tay hắn đè chặt cơ thể hơi lộ vẻ gầy yếu của Gia Nhạc, ở dưới ánh mắt chăm chú đầy kinh ngạc cùng vui mừng của Gia Nhạc thì cánh tay khác cầm lấy chiếc khăn từ sớm đã chuẩn bị tốt bịt mũi miệng đối phương, lẳng lặng nhìn Gia Nhạc, đôi con ngươi đen láy tựa như lần đầu gặp gỡ động lòng người đến vậy, nước mắt trong suốt theo khóe mắt chậm rãi rơi xuống, từng giọt từng giọt dừng trên vai Gia Nhạc, hắn nhẹ giọng nói thầm –

Như vậy, anh có thể nói cho tôi biết Gia Trầm Cảnh nói gì với anh không?

Gia Nhạc bỗng nhiên ngửi thấy một loại mùi hương xa lạ trên tấm khăn trắng bịt mũi, cậu ngơ ngác nhìn trần nhà, tầm mắt dần dần chìm vào bóng tối.

Thần Mộ.

Trước khi ý thức mơ hồ, Gia Nhạc cảm giác bản thân hình như có lời gì đó muốn nói với hắn.

61

Bốn ngày trước.

Buổi tối hôm mà Gia Nhạc cùng Bạch Thần Mộ tan rã trong không vui, Gia Trầm Cảnh gõ cửa phòng Gia Nhạc.

Mấy ngày nay quan hệ giữa Gia Nhạc với ông đã dịu đi rất nhiều, cậu sửng sốt nhìn người đàn ông xuất hiện vào lúc này, cúi đầu hô câu:Cha, sao cha lại sang đây ?

Con không để cha đi vào sao? Người đàn ông trung niên cười hết sức ôn hòa.

Gia Nhạc hơi mâu thuẫn, phòng ngủ là địa bàn cá nhân của cậu, nhiều lần Gia Trầm Cảnh tới tìm cậu đều đi vào trong phòng, điều này đã đủ để khiến Gia Nhạc sinh ra phản cảm. Thật ra lần đầu tiên cậu gặp Bạch Thần Mộ liền sinh ra cảm giác chỉ hận biết nhau quá muộn, đa phần là vì Bạch Thần Mộ cho phép cậu tùy thời tùy chỗ tiến vào phòng hắn.

Nhưng mà suy nghĩ một lát, Gia Nhạc vẫn nghiêng người để Gia Trầm Cảnh vào: Không có, cha nghĩ nhiều rồi.

Lần này Gia Trầm Cảnh vào đã làm tốt chuẩn bị đầy đủ, đầu tiên ông thông qua một cô nữ sinh ở quán bar dựng lên một vị khách ở khu phố thượng lưu nước A, tiếp theo ở chỗ Tứ phu nhân ông cũng sẽ thu thập tốt tư liệu có khả năng cần dùng đến. Hiện tại vạn sự sẵn sàng chỉ thiếu gió đông thôi, cho tới giờ Gia Trầm Cảnh đều không thích đứa con trai mình trước đó có quan hệ tốt với Bạch Thần Mộ.

Gia Nhạc, Gia Trầm Cảnh cố gắng khiến bản thân nặn ra tươi cười giống của người cha nhất: Cha biết con là đứa con ngoan, con có hi vọng gì không?

Gia Nhạc lập tức nói: Con muốn trở về nước C đi học.

Trong mắt Gia Trầm Cảnh chợt lóe một tia tối tăm, thầm mắng quả nhiên bùn nhão không thể trát tường: Cái này, cũng có thể.

Gia Nhạc có chút kích động: Con đây có thể cùng Thần Mộ trở về hả? Cậu ấy biết tiếng Trung, chúng con có thể quay về nhà dì ở, hơn nữa cậu ấy thực thông minh, học này nọ đặc biệt mau, cậu ấy có thể cùng con học chung lớp Đúng rồi, con quên hỏi cậu ấy, đợi ngày mai con đi hỏi thử, xem cậu ấy có đồng ý cùng con đi nước C không.

Gia Trầm Cảnh cười nhìn Gia Nhạc nằm mộng căn bản sẽ không thực hiện được, cố ý thả chậm tốc độ nói khiến người nghe ông nói chuyện có loại cảm giác ông thực đáng tin cậy, nói: Đương nhiên, những chuyện con nói đều có thể thực hiện, thế nhưng con phải giúp cha một việc, con cũng biết cha đến nước A là vì làm bác sĩ tâm lý cho người ta mà, vậy con có biết người mắc bệnh tâm lý là ai không?

Gia Nhạc lắc đầu, sau khi đến nước A, Gia Trầm Cảnh căn bản không để ý tới cậu lắm, ngày thường cậu cũng chỉ khóa mình tại phòng Bạch Thần Mộ, làm sao có thể biết chuyện này được cơ chứ.

Gia Trầm Cảnh lộ ra biểu tình quả nhiên như thế, ông lấy ra một sấp tư liệu đầy đủ về Bạch Thần Mộ mà ông đã sửa sang lại thật tốt. Bắt đầu giảng giải từ ban đầu Bạch Thần Mộ xuất hiện hành vi tâm lý bạo ngược, Gia Nhạc nhìn trên ảnh chụp là một con bạch tuộc lớn bị dao cắt thành từng khúc từng khúc, Gia Trầm Cảnh tựa hồ là thấy cậu chưa đủ sợ hãi. Còn bổ sung thêm câu nữa: Sau này lúc kiểm tra mới phát hiện mỗi một khúc lớn nhỏ đều không khác nhau lắm, người viết cái này hỏi Bạch Thần Mộ Vì sao cắt như vậy, con biết Bạch Thần Mộ trả lời như thế nào không?

Gia Nhạc hơi hơi nhếch miệng, nói: Đây đây rất có thể là vì Bạch Thần Mộ muốn xuống bếp, không phải cố ý giết.

Gia Trầm Cảnh cười: Thế nếu như con bạch tuộc này là thú cưng mà Bạch Thần Mộ thích nhất lúc ấy thì sao?

Gia Nhạc quay đầu đi, không muốn nghe lời Gia Trầm Cảnh nói.

Gia Trầm Cảnh lật sang trang tư liệu khác, nói: Bạch Thần Mộ trả lời: Bởi vì trước khi tôi dùng dao cắt đã ước lượng qua, chuyện này cũng không phải đột nhiên xảy ra mà là có kế hoạch từ sớm.

Con không muốn nghe tiếp nữa ! Gia Nhạc nói.

Không, con cần phải nghe, Gia Trầm Cảnh xoa tóc Gia Nhạc: Con trai, con bị Bạch Thần Mộ lừa rồi.

62

Phòng Gia Nhạc và Bạch Thần Mộ chỉ cách nhau một lớp xi măng mỏng, có lẽ ngay cả Tứ phu nhân trước đó đi kiểm tra phòng này vài lần cũng không biết, vách tường trung gian có một lỗ tròn liền và thông với nhau.

Bạch Thần Mộ ở trong lỗ tròn kia đặt hai mảnh thủy tinh thô chế được đánh bóng sẵn, chính nhờ nguyên lý kính viễn vọng đơn giản thông thường này khiến hắn thấy được một màn mà hắn không mong muốn chứng kiến nhất.

Hắn nghe không rõ hai người kia đang nói cái gì, thế nhưng từ khẩu hình miệng Gia Trầm Cảnh có thể đoán ra đại khái, hắn không có trải qua học tập chuyên nghiệp, những cái này chỉ là hiểu biết nông cạn thôi.

Đêm dần dần tối.

Lần đầu tiên hắn không đưa sữa cho Gia Nhạc.

Dường như Gia Nhạc có gõ cửa phòng hắn, thế nhưng Bạch Thần Mộ không muốn đối mặt với bất cứ ai hết, trong lúc cô hầu gái bưng thức ăn tới hắn liền nếm ra được mùi vị đặc thù mà quen thuộc, loại thuốc này hắn đã ăn hơn mười năm. Cho dù có nhạt như thế nào đi nữa cũng bị hắn nhận ra, lần đầu hắn ý thức được rõ ràng như vậy, Gia Nhạc tựa hồ cũng không đáng để tin tưởng.

Giả dối,

Xa lánh,

Phản bội !

Bạch Thần Mộ trợn tròn mắt suốt nhìn lên trần nhà, phẫn nộ tựa như từng luồng khí ẩm trong cơn mưa dầm từ nơi sâu truyền tới làm thân thể hắn phát lạnh từng hồi.

Hắn như vậy tin tưởng người nước C có mái tóc đen đã khiến hắn thích ngay từ cái nhìn đầu tiên kia, mang anh ta vào trong thế giới của chính mình, cho anh ta một mặt tốt nhất của mình, hắn ngấm ngầm chịu đựng dục · vọng không ngừng dâng lên dưới đáy lòng.

Quả nhiên.

Bất kể là thứ gì, cũng đều không đáng để giao chân tâm.

63

Thời điểm Gia Nhạc tỉnh táo lại thậm chí cho rằng chính mình về tới nhà dì ở nước C, phòng nhỏ ấm áp, giấy dán tường hoa văn nhỏ bé lộn xộn cùng vài món đồ nội thất, tựa hồ chỉ có một người phụ nữ vô cùng nhiệt tình yêu thương gia đình cùng với tâm tư tinh tế tỉ mỉ mới có thể trang trí thành như vậy.

Anh tỉnh?

Cậu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đôi tay tinh tế thon dài đang vì mình mà vuốt vuốt những sợi tóc rối loạn, theo sau là một đôi mắt xinh đẹp cười rộ lên thì cong cong như vầng trăng của Bạch Thần Mộ.

Toàn thân Gia Nhạc đều không có sức, cậu muốn ngồi dậy, miễn cưỡng nâng tay lên, một tiếng leng keng thanh thúy hấp dẫn lực chú ý của cậu.

Cậu nhìn thấy, hai chân và tay trái của mình đều bị xích trói lại.

Thần Mộ Bởi vì cậu vừa tỉnh ngủ nên khuôn mặt lộ vẻ ửng hồng phơn phớt, hiện tại đã nhìn không ra bất luận đáng yêu nào, lời của cậu tựa hồ cũng bởi vì khiếp sợ mà không biết nên nói cái gì: Đây là cậu làm sao? Cậu cậu mau thả tôi ra !

Bạch Thần Mộ vẫn như trước không có để ý tới cậu, trong con ngươi chứa đầy ôn nhu lấy tay vuốt ve tóc Gia Nhạc, giống như chỉ có chuyện hắn muốn biết thì mới có thể nghe vào tai được, còn lại hết thảy đều bị chắn lại như thế đó.

Gia Nhạc tức giận đến phát run, sau khi cậu dùng sức tháo xuống thì phát hiện xiềng xích này không giống như cậu đoán thầm là Bạch Thần Mộ dùng đồ trang trí tới để dọa cậu, cậu không thể nào tin được mà nhìn Bạch Thần Mộ: Cậu điên rồi !? Cậu biết mình đang làm gì không hả?

Thời điểm Bạch Thần Mộ nghe được chữ ĐIÊN này, bàn tay đang vuốt ve tóc Gia Nhạc tóc bỗng nắm chặt, Gia Nhạc đau tới méo miệng: Buông tay ! Mau buông tay Bạch Thần Mộ !

Nếu anh còn chút thông minh thì tốt nhất đừng có chọc giận tôi nữa. Giọng điệu Bạch Thần Mộ đầy u ám, Gia Nhạc thật sự không muốn tin vào hai mắt mình nữa, người thiếu niên từng cùng mình nói chuyện dưới hàng cây với kẻ này quả thật là cùng một người sao? !

Nước mắt từng giọt từng giọt nặng trĩu chảy ra từ đôi mắt Gia Nhạc, cậu một chút cũng không phát giác bản thân vậy mà đang khóc.

Bạch Thần Mộ buông tóc cậu ra, chuyển thành dùng sức bắt lấy xương cột sống sau lưng Gia Nhạc, nâng cằm lên, vươn đầu lưỡi ra từ dưới lên trên theo nơi nước mắt lướt qua chậm rãi liếm láp, cuối cùng dừng lại ở quanh cặp mắt đang gắt gao nhắm chặt kia của Gia Nhạc, hạ xuống một nụ hôn hàm chứa vị mằn mặn.

_Hết chương 22_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro