Chương 41- Trò chơi quân bài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ống kính chuyển xuống dưới, lộ ra lồng ngực trống rỗng của tụi nhỏ, một giọng nói trải qua máy biến âm vang lên, nghe không ra là nam hay nữ: Bọn nó là vì anh mà chết, chủ nhân của tôi.

113

Thần kinh vận động của Gia Nhạc thật sự là quá tốt, mới vài tuần, bả vai đã rèn luyện ra cơ bắp, một ít phương pháp chế địch đơn giản cũng thuận tay ra chiêu, Bạch Thần Mộ treo trên cửa sổ tầng ba, nhìn mà tim đập thình thịch.

Bỗng di động của hắn vang lên, Bạch Thần Mộ một tay nắm dây thừng, chân lơ lửng đạp trên vách tường mở di động, trước mặt liền là một đoạn video máu tanh tới cực điểm, bên trong đều là một vài cậu bé cô bé nhỏ tuổi, chúng nó nằm ngửa giữa vũng máu, bầu trời mưa rả rích nhỏ giọt lên đồng tử đã giãn của tụi nó.

Không hề nghi ngờ, những đứa trẻ này đã chết rồi.

Ống kính chuyển xuống dưới, lộ ra lồng ngực trống rỗng của tụi nhỏ, một giọng nói trải qua máy biến âm vang lên, nghe không ra là nam hay nữ: Bọn nó là vì anh mà chết, chủ nhân của tôi.

Video đột ngột tắt ngúm đen kịt, Bạch Thần Mộ lãnh đạm gập di động lại, một chút cũng không để ý tới chuyện vừa xảy ra trong đó.

Không sai, vài đứa trẻ kia chết, đúng vậy, có người đang âm thầm theo dõi mình.

Nhưng chuyện này có quan hệ gì với mình chứ?

114

Phòng khám của Arlen rất kín đáo, Bạch Thần Mộ nhìn một chuỗi camera theo dõi, vừa định như bình thường dùng dây thừng trèo lên, thì di động thình lình lại vang lên lần nữa, hắn liếc mắt xem, là Anthony gọi tới.

Chú tìm tôi có chuyện gì? Bạch Thần Mộ hỏi.

Cháu cùng Gia Nhạc bây giờ đang ở đâu? Anthony nôn nóng hỏi.

Bạch Thần Mộ mắt nhìn quanh, đáp: Cửa phòng khám Arlen, giao lộ trung tâm đường chính, chú tìm chúng tôi có chuyện gì?

Một lát chú nói cho cháu biết tìm tụi cháu có chuyện gì, dù sao các cháu cũng mau trở về đi! Anthony nói xong, cầm phone đưa cho Stochirlea, Stochirlea nói: Yves, cậu có nhận được một đoạn video không?

Hình như có. Bạch Thần Mộ không nhớ rõ.

Stochirlea nói: Tổ chức vừa rồi tra được vài thứ, khả năng sẽ tạo thành nguy hiểm với cậu, dù sao ngay bây giờ cậu mau mang Gia Nhạc về đây đi, người của chúng ta đã ngầm bảo vệ cậu, không cần lo lắng.

Có thể bởi vì rất sốt ruột, lúc Stochirlea gọi tổ chức dùng từ Chúng ta này, Bạch Thần Mộ biết, bất kể chính mình làm ra chuyện gì, cống hiến lớn bao nhiêu, hắn vĩnh viễn đều là mục tiêu giám thị của bọn họ, cho nên hắn nghiêng đầu, hỏi: Tôi không vào bệnh viện Arlen được, các người liên hệ với Gia Nhạc chưa?

Điện thoại không thông. Stochirlea nói.

Tôi đây mạnh mẽ xông vào, có thể không ? Bạch Thần Mộ vừa nói vừa trượt xuống dây thừng, rơi xuống cửa sổ lầu hai, lỗ tai dán lên lắng nghe thanh âm bên trong, bên kia Stochirlea có thể là cùng Anthony phát sinh một ít tranh chấp, một hồi lâu mới nói: Ừa, có thể, thế nhưng không được tổn thương đến bác sĩ Arlen.

Tôi biết. Bạch Thần Mộ tìm đến chỗ khóa cửa sổ, súng mini laser nhẹ nhàng mà vẽ ra khoanh tròn có thể nhét vừa nắm tay vào, khẽ khàng ấn mở khóa cửa, mở cửa sổ ra.

Trong phòng có hơi tối, Arlen cùng Gia Nhạc đều không ở phòng này, Bạch Thần Mộ mở cửa từ trong ra, vòng quanh lầu hai nhìn bốn phía, kinh ngạc phát hiện ngay cả hộ sĩ cũng không ở bên trong.

Chẳng lẽ bọn họ đã gặp nguy hiểm?

Bạch Thần Mộ ý nghĩ vừa chuyển, nắm súng mini laser ở trong tay, rốt cuộc tìm đến phòng truyền ra âm thanh.

Ngài xác định tôi là

Đúng thế, thế nên anh phải chú ý

Thanh âm rất nhỏ, Bạch Thần Mộ nghe một hồi cũng không nghe được bọn họ đang nói cái gì, chỉ có điều không thể nghi ngờ đó là Gia Nhạc và Arlen, Bạch Thần Mộ thu hồi súng laser, gõ cửa, hai ngắn một dài.

Cửa mở, Arlen nhìn Bạch Thần Mộ, tóc vàng cụt ngủn dưới ngọn đèn mờ nhạt biến thành ánh nâu.

Gia Nhạc từ trên giường bệnh ngồi dậy, hỏi: Bạch Thần Mộ Sao anh vào được ?

Bạch Thần Mộ lắc lắc di động, nói: Anthony tìm chúng ta có chuyện, phải nhanh chạy qua, anh là tới đón em, sau đó nhìn về phía Arlennói: Bác sĩ, tuy rằng tin tức này khả năng có vẻ khá buồn, nhưng mà cửa sổ lầu hai của anh tựa hồ cần phải thay kính rồi.

Arlen xông qua xem cửa sổ, nửa ngày, một tiếng thét kinh hãi truyền đến: Bạch Thần Mộ ! Cậu làm gì với phòng của tôi hả !?

Bạch Thần Mộ gợi lên khóe miệng, đi qua kéo Gia Nhạc đến, hô: Còn có, nhớ cho tôi mượn một chiếc xe !

Lòng Arlen tràn đầy đau thương quay trở về, ném cho Bạch Thần Mộ một chuỗi chìa khóa, nói: Đó là kính chống đạn, thực quý, cậu sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ hả? Tôi đau lòng quá, cái tên tiểu ác ma này.

Tôi sẽ bồi thường, Bạch Thần Mộ nói: Tìm Anthony mà lấy.

Cậu quả thực là người cao thượng nhất mà tôi từng gặp. Arlen lập tức đổi sắc mặt, cầm di động gọi điện thoại cho Anthony.

Gia Nhạc hỏi: Anthony tìm chúng ta có chuyện gì vậy ?

Bây giờ anh không có cách nào trả lời em, bởi vì anh cũng không rõ lắm, chẳng qua là cùng anh có liên quan, cùng nhiệm vụ có liên quan. Bạch Thần Mộ vừa nói vừa ấn nút thang máy, hắn trực tiếp từ lầu hai đến bãi đỗ xe bên dưới, không tính toán để những người của tổ chức cùng đi với mình.

Gia Nhạc đã quen thói trước hết nghe Bạch Thần Mộ, liền không cản trở, một đường này cậu đều ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, lần đầu tiên không quanh co lòng vòng tìm đề tài nói chuyện phiếm với Bạch Thần Mộ.

115

Trên thực tế, Bạch Thần Mộ đoán trúng cả hai.

Anthony tìm bọn họ, quả thật là vì nhiệm vụ.

Từ sau khi hai người họ đi, Stochirlea vốn định thay quần áo đi làm, bỗng nhiên máy fax vang lên, bình thường giờ này đều là cấp trên truyền đạt nhiệm vụ mới hoặc có tình huống mới, Anthony bảo Stochirlea trước chớ đi, cầm văn kiện tới xem, một chuỗi người mất tích thiếu chút nữa khiến nước chú vừa uống xong phun thẳng ra.

Thật phát điên mà, Anthony nói: Phạm nhân này khẳng định có chứng nhân cách phản xã hội(*).

(*) Nhân cách phản xã hội (Rối loạn nhân cách chống xã hội – Antisocial personality disorder – ASPD): là một trạng thái không bình thường của nhân cách biểu hiện chủ yếu bằng sự khó hoặc không thích ứng thường xuyên với các quy tắc đạo đức xã hội và pháp luật. Đây là một dạng trong nhóm bệnh rối loạn nhân cách. Không quá ngạc nhiên khi các nghiên cứu chỉ ra rằng rối loạn nhân cách chống xã hội có tỷ lệ cao ở tù nhân (những người thường có hành vi bạo lực), tương tự như vậy người lạm dụng rượu và các chất gây nghiện cũng được ghi nhận là có nhiều khả năng mắc hơn so với cộng đồng.

( Nguồn: Wikipedia & Tìm hiểu thêm: Bệnh rối loạn nhân cách & phản xã hội )

Chú là Arlen sao? Stochirlea chẳng mảy may quan tâm Anthony, nói: Trời ạ, cháu nhìn thấy cái gì nè, chuyện này thế mà lại là từYves đâu? Mau gọi cậu ta trở về.

Anthony tiến lại gần hỏi: Cháu nhìn thấy cái gì? Làm cháu sợ hãi thế kia. Theo sau, chú cũng ngậm miệng, nội dung phía trên quả thực khiến người ta khó thể tin được, hơn chục đứa con nít, vậy mà đều bị sát hại bằng phương pháp tàn nhẫn như vầy, quả thực không phải chuyện mà con người có thể làm ra.

Gọi điện thoại đi, nhất thiết phải gọi điện thoại. Anthony tán thành lời của Stochirlea.

Vì thế, có một màn trước đó.

116

Bạch Thần Mộ không phải không biết lái xe, mà là tốc độ hắn lái quá nhanh, tựa như tùy thời tùy chỗ muốn quẳng xe ra ngoài vậy, cũng bởi vì điểm này, Bạch Thần Mộ và Gia Nhạc chỉ dùng không tới mười lăm phút liền từ trung tâm thành phố trở về nhà khách, Anthony mở cửa cho bọn họ, khẩn cấp hỏi: Bạch Thần Mộ, cháu có manh mối gì không ?

Tại sao hỏi tôi như vậy ? Bạch Thần Mộ hỏi.

Di động của cháu không phải đã nhận được video rồi sao ? Chẳng lẽ một chút ý tưởng cháu cũng không có ? Anthony hỏi.

Bạch Thần Mộ thò tay đóng cửa lại, suy nghĩ một hồi, nói: Lúc ấy không biết đây là nhiệm vụ, nên tôi không có nghiêm túc xem, hiện tại chú hỏi tôi, kỳ thật có rất nhiều chuyện tôi cũng chả nhớ rõ, không có một chút manh mối đáng nghi nào.

Yves sao cháu có thể là cái kiểu này chứ? ! Anthony hô hào với hắn: Kia đều là mạng người ! Thế nhưng bản thân cháu xem xong cảnh mấy đứa bé chết đi lại thờ ơ ! Cháu quá tàn nhẫn !

Bạch Thần Mộ nghiêng đầu đánh giá ông, bỗng nhiên nhếch môi cười cười, nói: Lời này của chú thật thú vị, nhiệm vụ của tôi là gì chứ, không phải giết người sao? Chú là cảnh sát, nên liền đem yêu cầu của một cảnh sát cưỡng chế đặt lên người tôi ư ?

Cháu ! Anthony bị hắn chọc cho tức giận không nhẹ, hô: Cháu chẳng lẽ không có một chút lòng thương hại nào sao?

Có lẽ có. Bạch Thần Mộ nhìn về phía Gia Nhạc, câu tiếp theo lại không nói ra khỏi miệng.

Stochirlea nhìn hai người mắt thấy sắp sửa xảy ra bạo lực, vội vàng đi tới kéo Anthony ra, nói với ông: Chú bình tĩnh chút đi !

Cháu muốn chú bình tĩnh như thế nào !? Anthony phẫn nộ nhìn Bạch Thần Mộ: Vài đứa bé kia chết đều là vì nó ! Chẳng lẽ cháu không xem video hả? Nhưng nó lại có thái độ này đây ! Cháu không thất vọng sao hả !?

Gia Nhạc vốn đứng ở bên cạnh, lúc này nhìn đến đây rốt cuộc nhịn không nổi nữa, hô: Anthony chú đến cùng là muốn làm gì ?

Gia Nhạc, Anthony hít sâu một hơi, nói: Chuyện này không liên quan tới cháu, cháu tránh ra !

Cháu không tránh ! Gia Nhạc che ở trước mặt Bạch Thần Mộ, nghẹn ngào quát: Chú biết Bạch Thần Mộ đã trải qua chuyện gì sao ? Đã vậy chú còn trách anh ấy như thế ! Chú cùng tổ chức của chú đều không có tư cách !

Bạch Thần Mộ đột nhiên mở to hai mắt, bắt lấy bả vai Gia Nhạc, nói: Em Em đang nói cái gì vậy ?

Gia Nhạc nhìn hắn thật sâu, nói: Bác sĩ Arlen đều kể hết với em rồi.

Anh ta dựa vào cái gì chứ ! Bạch Thần Mộ đột nhiên mất khống chế nện mạnh về phía ngăn tủ bên cạnh, xoay người lên lầu.

Anthony và Stochirlea đều bị biến cố này hù dọa tới mức không dám lên tiếng, một hồi lâu, Stochirlea hỏi: Bác sĩ Arlen nói hết tất cả mọi chuyện với cậu rồi hử ? Bao gồm cả ám thị tâm lý à ?

Gia Nhạc quay đầu nhìn hai người họ, vẻ mặt phức tạp, tuy biết rằng đây là tội lỗi tổ chức gây ra, Anthony cùng Stochirlea chỉ là người đảm nhận trong đó, thế nhưng không hề nghi ngờ mấy năm gần đây hai người họ mang đến tổn thương cho Bạch Thần Mộ, cùng với giám thị vĩnh viễn không có biện pháp trốn thoát. Cứ nghĩ đến khi mình vừa trông thấy Bạch Thần Mộ, người thiếu niên lạnh như băng không thích nói chuyện kia, cả trái tim cậu cũng dâng lên co rút đau đớn khó chịu.

Tôi cũng lên trên đó. Nửa ngày, Gia Nhạc phát hiện bản thân cũng chỉ có thể nói ra câu này với họ.

Stochirlea cùng Anthony ở dưới lầu ngồi một lát, Stochirlea bỗng nhiên hung hăng nắm tóc Anthony, nói: Xem chú làm chuyện tốt gì đây này !

Anthony bưng da đầu bị nắm đau đớn, hỏi: Cháu cũng thấy chú làm sai sao?

Nói nhảm ! Stochirlea nói: Yves thật sự rất đáng thương, cậu ta đến bây giờ vẫn cần trị liệu tâm lý, mà chú lại rành rành đem chỗ thiếu hụt của cậu ta công bố trước mọi người, còn kéo theo Arlen với Gia Nhạc nữa, chú nói thử xem chú có đáng sống hay không ! Chờ người của tổ chức đến đây đi.

Chú chỉ là tức giận quá thôi Anthony buồn rầu tự cào tóc mình, nói: Cháu cũng không phải không nhìn thấy thảm trạng của vài đứa bé kia, chú nhìn đều có thể ngủ không yên, mà Yves lại Hơn nữa nói thực ra, cháu không cảm thấy nó thực đáng sợ sao?

Stochirlea nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: Yves dẫu có đáng sợ ra sao thì cậu ta cũng là vũ khí do tổ chức chế tạo, chúng ta là đồng đội, là trụ cột của cậu ta, mà chú còn là đội trưởng của Yves ! Anthony, chú làm cháu rất thất vọng.

Xin lỗi Anthony cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: Cháu nói giờ chú có nên đi xin lỗi, Yves có thể tha thứ cho chú không?

Cháu không biết, Stochirlea nói: Chỉ là so với lời xin lỗi chú, cháu nghĩ Yves càng cần lời giải thích của Gia Nhạc hơn, aiz, nhiệm vụ trước đặt đây đi, đợi Yves giải quyết xong vấn đề của mình, chúng ta lại hỏi xem cậu ấy có nhận nhiệm vụ không. Cậu đứng lên, sờ sờ đầu Anthony, nhìn nơi bị mình nắm ban nãy, hỏi: Đau không ?

Anthony lắc đầu.

Stochirlea nói: Chú nên nhớ kỹ, chú cùng Yves vĩnh viễn không giống nhau, chú tiếp nhận giáo dục chính thống, chú cảm thấy bản thân thực đáng kiêu ngạo vì là một cảnh sát, đồng thời chú cũng dùng góc nhìn cảnh sát của chú đi quan sát chung quanh, nhưng Yves không giống, mãi mãi đều không giống chú.

Có lẽ chú thật sự không nên nói vậy Anthony ngồi trên sô pha không ngừng thở dài.

_Hết chương 41_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro