Chương 45- Trò chơi quân bài 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh thật muốn hôn em. Bạch Thần Mộ nhìn người kia qua kính viễn vọng của mình, trong mắt tràn ngập dịu dàng không giấu được.

126

Gia Nhạc chụp lại camera ở dưới lầu mà mình nhìn thấy, cho Anthony và Stochirlea xem ảnh chụp.

Bạch Thần Mộ đối với mấy thứ này từ trước đến nay không để trong lòng tí nào, liền giống như sinh mệnh hắn, hắn cảm giác bản thân ngoại trừ hoài bão muốn dẫn Gia Nhạc cùng nhau chạy về phía tử vong ra, thì khi nào chết cũng không có quá nhiều trở ngại.

Thứ này là gì? Anthony híp mắt nghiên cứu nửa ngày, ông cảm thấy mình nhìn máy camera đã coi như rất nhiều, thế nhưng kiểu dáng này tạo hình này tuyệt đối chưa từng nhìn thấy qua.

Chú cũng không biết nữa hả? Stochirlea nhìn về phía Anthony, hỏi.

Đương nhiên, chú cũng không phải vạn năng. Anthony nói đúng lý hợp tình.

Chú thật sự rất vô dụng. Stochirlea nói xong rồi tha máy tính mình lại đây, lạch cạch tìm hồi lâu, bỗng nhiên nói: A, chính là cái này, tôi tìm ra rồi, at – 2356, hai người xem xem, kiểu dáng không khác mấy phải không?

Gia Nhạc là người duy nhất nhìn qua kiểu dáng chân thật, cậu đi tới nhìn xem vài tấm, gật đầu: Ừa, đúng là kiểu này.

Stochirlea trầm tư, nói: Cái này thì phiền phức rồi đây.

Sao lại nói thế? Gia Nhạc không rõ lắm, nếu tìm được, vậy có khả năng tìm ra thứ kia đến tột cùng là từ nơi nào đến rồi.

Stochirlea nhìn ra nghi hoặc của Gia Nhạc, cậu ta cười khổ giải thích: Nếu anh nhìn thấy thứ giống thứ tôi tìm, anh sẽ rõ ràng vì sao tôi lại nói vậy, nó đến từ nước A, có lẽ nói thế này anh vẫn còn chưa hiểu, vậy nhé, trong chiến tranh Iraq, thứ này rất thông dụng, bởi vì giá thành nó vô cùng thấp, cho nên địa phương buôn bán cũng rất rộng rãi.

Gia Nhạc ngẫm nghĩ, nói: Như vậy, có phải tôi có thể cho là thế này — Chúng ta không thể từ thứ này, biết được là ai lắp đặt nó ở đây phải không?

Đúng vậy. Quan trọng nhất là, địa điểm mua mấy thứ này khẳng định cùng vài thế lực ngầm có quan hệ, muốn tổ chức chúng ta vì những thứ còn chưa có manh mối rõ mà hạ quyết định câu thông với vài thế lực kia, là một chuyện cực kỳ không đáng, hơn nữa còn là hành vi sai lầm.

Được rồi tôi đã biết. Gia Nhạc buông tay, trong mắt cậu Bạch Thần Mộ là sự tồn tại hết sức quan trọng, nhưng ở trong mắt những kẻ kia, có lẽ hắn càng là thứ không thể thiếu mà lại khiến người ta sợ hãi.

Anthony ở bên cạnh xen mồm nói: Dù thế nào đi nữa, chú cảm giác việc cấp bách hiện giờ, hẳn là dỡ bỏ camera đó ra, à, vạn nhất họ trang bị những thứ này ở trong phòng tắm chú thì sao, chú cho rằng chú sẽ không thể vui vẻ tắm rửa nữa đâu, cảm giác này rất đau khổ.

Cháu nên vì chú tự mình đa tình mà vỗ tay chứ nhỉ? Stochirlea chế nhạo: Bọn họ quan tâm là Yves, mà không phải nhân vật nhỏ nhoi như chú, vậy nên chú có thể tận tình tắm rửa, chỉ cần không ở trên đường cái, cháu nghĩ sẽ không ai để ý chú đâu.

Hey, cháu thật là ! Anthony tức giận, đứng lên muốn đi lấy thùng dụng cụ của ông, Bạch Thần Mộ vẫn không nói gì bên cạnh bỗng nhiên ngăn ông lại, nói: Camera không thể gỡ.

Vì sao chứ? Anthony hỏi.

Bởi vì làm vậy sẽ khiến người hoài nghi. Bạch Thần Mộ nói.

Anthony nghĩ không rõ, nhưng miễn cưỡng xem như tiếp nhận quyết định của hắn, ông nhắc nhở: Nhưng mà công việc của chúng ta cần an toàn, cái camera kia đặt ngay trước mặt chúng ta, nói cách khác bất cứ hành động nào của chúng ta, kẻ đó đều có thể xem được.

Bạch Thần Mộ nhìn về phía Stochirlea, nói: Không phải còn có cậu ấy sao, chuyên gia máy tính của chúng ta.

Stochirlea bừng tỉnh hiểu ra: A Yves dĩ nhiên ý cậu là cái này! Cậu ta mở máy tính ra, bắt đầu gõ lạch cạch, một hồi lâu, cậu ta nói: Tôi tìm ra vài ID đồng thời theo dõi chúng ta, thật thú vị, tôi xem thử xem, trong máy tính kẻ đó đến cùng có thứ gì.

127

Lúc trời sập tối Bạch Thần Mộ và Gia Nhạc vào cùng phòng, bọn họ ôm nhau trên giường, hôn môi lẫn nhau, không khí ái muội mà kịch liệt, bỗng nhiên, Bạch Thần Mộ đứng dậy tắt camera, ghé vào ván cửa nghe một lát, cảm thấy không có người lại đây, mới lần nữa ngồi ở trên giường.

Lúc này Gia Nhạc đã mặc lại quần áo, Bạch Thần Mộ hôn hôn má cậu, hỏi: Hôm nay bận rộn muốn chết rồi phải không.

Cũng tạm, em không cảm thấy mệt. Tuy rằng lúc này Gia Nhạc đã bắt đầu nhận điều trị tâm lý, nhưng chẳng hiểu làm sao tình yêu cậu đối với Bạch Thần Mộ một chút cũng không có giảm bớt.

Anh cho rằng em tuyệt đối không muốn chứng kiến chuyện đó, hiện tại anh chỉ có một ý nghĩ, chính là tổ chức này thật đáng sợ. Vẻ mặt Bạch Thần Mộ có chút cô đơn.

Gia Nhạc hỏi: Sao anh cảm thấy là do tổ chức làm? Em vẫn không hiểu rõ lắm.

Bạch Thần Mộ trả lời: Em đã gặp qua người đặt các vụ án khác biệt cùng một chỗ với nhau chưa, sau đó xuất hiện một vụ án mới nữa?

Gia Nhạc nói: Cái này trên TV rất bình thường mà, tỷ như nói cảnh sát đánh bậy đánh bạ tra được một vụ án lớn động trời vân vân.

Vậy em gặp phải những tội phạm không giống nhau chưa, tiếp đó chỉ vì nguyên nhân tử vong khá giống nhau,vì thế mà em liên kết chúng lại thành một? Bạch Thần Mộ để di động mình ở trước mặt Gia Nhạc, Gia Nhạc nhìn mặt trên là vụ án sớm nhất từ bốn năm trước, sau đó, là bí mật vụ án được xử lý, với cuối cùng là tội phạm sa lưới.

Bạch Thần Mộ nói: Stochirlea luôn nghĩ rằng anh không biết dùng máy tính, cho nên mắc khuyết điểm là lúc để máy tính trong phòng thì không khóa lại, mà sau khi cậu ta rời khỏi, anh đã dùng máy tính cậu ta tra tin tức là chuyện rất bình thường.

Đây là phát hiện trong máy tính Stochirlea sao? Nói cách khác cậu ta biết đây là tổ chức làm ra để trừng phạt anh? Gia Nhạc hỏi.

Bạch Thần Mộ gật đầu: Không chỉ cậu ta, ngay cả nhiệm vụ của Anthony, đều không giống khi cho anh xem.

Gia Nhạc triệt để trầm mặc, cậu không hề nghĩ đến, bình thường thì cả hai tồn tại giống đồng bạn, thế nhưng ở trước tổ chức, sẽ làm ra loại lựa chọn này.

Được rồi đừng nghĩ nữa. Bạch Thần Mộ xoa bóp đầu Gia Nhạc, nói: Em không cần vì anh bênh vực kẻ yếu, anh đã sớm nghĩ thoáng rồi, hơn nữa anh thực dễ dàng tiếp nhận, chung quy bọn họ cũng đã cho anh lựa chọn không phải sao?

Em nghĩ lần này em đối với họ triệt để thất vọng rồi. Gia Nhạc cười khổ: Bây giờ em có cảm giác, anh rời khỏi họ, có lẽ cũng là một chuyện tốt.

Bạch Thần Mộ ôm lấy Gia Nhạc, tại bên tai cậu nhẹ giọng nói: Anh rời khỏi họ, cũng như em rời khỏi họ, điều chúng ta làm hiện giờ, là vì cuộc sống về sau.

128

Anh nói đều là thật chứ? ! Stochirlea giật mình hỏi Gia Nhạc.

Gia Nhạc gật đầu, mặt cúi rất thấp để người ta không thấy rõ vẻ mặt cậu, nói: Đây là tối hôm qua anh ấy tự nói với tôi, nói tôi biết anh ấy muốn rời khỏi, muốn tôi tự chăm sóc tốt chính mình.

Không không ! Tóc Anthony bắt đầu rụng: Yves vì cái gì sẽ có loại suy nghĩ này, chú thật sự không hiểu, rất không hiểu, ô, trời ạ, chú làm sao mà ăn nói với tổ chức đây? Người của chú thế nhưng lại muốn chạy trốn.

Gia Nhạc hỏi: Chúng ta phải làm gì đây?

Stochirlea trầm tư một lát mới nói: Cậu ấy có nói với anh cậu ấy muốn rời khỏi bằng cách nào không?

Gia Nhạc nói: Mấy ngày này tôi vẫn đang tìm phương thức anh ấy định rời đi, anh ấy hình như biết được, nên không có an bài nhiệm vụ cho tôi, chỉ để tôi lại căn cứ đợi mệnh lệnh.

Được, anh cứ tiếp tục chấp hành nhiệm vụ. Stochirlea nói: Nhớ rõ, phải trông kỹ hết thảy mọi động thái của Bạch Thần Mộ, điều trị tâm lý của anh đã tiếp cận đoạn cuối, tôi nghĩ anh có thể đã biết tất cả từ đầu đến đuôi, hết thảy toàn bộ đều là Bạch Thần Mộ ban cho anh, anh không cần mềm lòng, hơn nữa anh yên tâm, Bạch Thần Mộ là thành viên vĩ đại của chúng tôi, chúng tôi dù có mang cậu ta đi, cũng chỉ là muốn cậu ấy cởi bỏ khúc mắc đối tổ chức, khiến cậu ấy càng tốt hơn, càng khỏe mạnh sống sót mà thôi.

Cám ơn, tôi tin các người. Gia Nhạc nói.

Stochirlea tán thưởng gật gật đầu, nói: Tôi rất thích tính tự mình hiểu lấy của anh, nhất là anh nói cho chúng tôi biết chuyện quan trọng như thế, yên tâm, từ giờ phút này trở đi, anh chính là thành viên trong tổ chức, mọi việc của tổ chức anh đều có quyền cùng chúng tôi tham dự.

Gia Nhạc thở dài, nói: Tôi cũng không nghĩ gia nhập tổ chức các người, tôi chỉ là bị Bạch Thần Mộ bức thành như vậy, thôi đi, tôi nên trở về rồi, cả hai làm việc tiếp đi.

Sau khi Gia Nhạc đi, Stochirlea cùng Anthony trầm mặc thật lâu, Anthony mới hỏi: Cháu cảm giác Gia Nhạc đang nói thật chứ?

Stochirlea bỗng nhiên nghiền ngẫm cười, hỏi ngược lại: Nếu là chú, bị một người đàn ông thượng, sau đó lại hạ ám thị thôi miên chú, chú sẽ nghĩ gì? Hơn nữa cháu tin tưởng bác sĩ Arlen, phương pháp điều trị tâm lý của anh ta rất tinh chuẩn, tuyệt đối có thể kích khởi bất mãn của Gia Nhạc đối Bạch Thần Mộ.

Chú và cháu nghĩ giống nhau. Anthony cũng cùng cười: Hiện giờ chú cảm thấy để Gia Nhạc tham gia thật sự là một quyết định chính xác.

129

Gia Nhạc đi ra liền trực tiếp ra khỏi phòng, cậu vòng quanh phòng khá lâu mới tìm được ngõ nhỏ có góc chết, cầm di động ra, cậu gọi điện thoại: A lô, em là Gia Nhạc.

Bên kia không đáp lại, Gia Nhạc tiếp tục nói: Anh đoán không sai, Stochirlea quả nhiên là đội trưởng, còn có, việc anh dặn dò em đã hoàn thành, bây giờ em nên đi đâu?

Xa xa, một thân đồ đen đứng trên sân thượng, Bạch Thần Mộ cầm kính viễn vọng rốt cuộc phát hiện cậu, cười với di động, nói: Tìm tội phạm sao rồi?

Vụ án này làm gì có tội phạm, bởi vì bản thân vụ án chính là một câu đố không có đáp án, nhưng Gia Nhạc nghe thấy lời Bạch Thần Mộ, đột nhiên nhẹ nhàng thở hắt ra, cậu nói: Quả nhiên anh có biện pháp đúng không? Em biết anh lợi hại nhất mà.

Bạch Thần Mộ cười khẽ, nói: Anh đang nhìn em đấy, đừng nói anh, đến, đến dưới lầu tòa nhà E hội hợp, anh mang em xem trò hay mới ra lò.

Mấy ngày này Bạch Thần Mộ một mực bận rộn làm vài chuyện, hắn tìm hết thảy tư liệu có thể liên quan đến tổ chức, hắn thậm chí đã bắt đầu tưởng tượng ra sắc mặt giật mình của đám người trong tổ chức kia, bọn họ khẳng định sẽ không nghĩ đến điểm này, cho rằng hắn ngu xuẩn trong đầu chỉ chứa toàn ruột lợn, có lẽ bọn họ đã từng thông minh, nhưng không nên nhất chính là có mưu đồ trên người Bạch Thần Mộ trời sinh đã là thiên tài phá án.

Gia Nhạc có chút kích động nho nhỏ, sự lợi hại của Bạch Thần Mộ cậu từng thấy qua, tựa như Anna khi đó, thủ pháp giết người tuyệt diệu đến thế, vậy mà Bạch Thần Mộ chỉ nhìn một lần, liền có thể tính toán ra đại khái hiện trường tử vong, nếu nói trên thế giới này còn có cái gì đáng giá khiến Bạch Thần Mộ lưu luyến, vậy thì có lẽ đó chính là những vụ tử vong cổ quái hiếm có mà thôi.

Dường như em rất cao hứng? Giọng nói Bạch Thần Mộ từ trong di động xuyên thấu tới.

Đây là đương nhiên, bởi vì em cũng rất muốn nghe thử, quá trình vụ án từ lời anh kể. Gia Nhạc cười nói.

Anh thật muốn hôn em. Bạch Thần Mộ nhìn người kia qua kính viễn vọng của mình, trong mắt tràn ngập dịu dàng không giấu được.

Vành tai Gia Nhạc có chút hồng, cậu thích tình yêu chẳng phân biệt thời điểm của Bạch Thần Mộ.

Em cũng vậy. Gia Nhạc đáp lại trong điện thoại, thanh âm vừa nhẹ vừa nhỏ.

_Hết chương 45_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro