Chương 48- Phiên ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Bạch Thần Mộ cùng Gia Nhạc rơi vào trong thế giới JINKELA(*).

(*) JINKELA: 1 hãng phân bón từ Mỹ, có quảng cáo rất phóng đại, chất lượng cũng rất phóng đại.

Gia Nhạc chậm rãi mở mắt, nhìn thế giới trước mặt.

Một mảnh đất đai rộng lớn, trời xanh mây trắng núi cao nước chảy, duy nhất không giống vậy chính là cậu và Bạch Thần Mộ cùng nằm trên một chiếc giường cỡ bự mềm mại.

Gia Nhạc ngây người.

Bạch Thần Mộ cũng mở mắt, nhưng hắn hiển nhiên không sửng sốt như Gia Nhạc, hắn nhìn hết thảy phía trước, ngáp một cái, hỏi: Mấy giờ rồi?

Gia Nhạc ngửa đầu nhìn mặt trời, nói: Chắc là giữa trưa rồi thì phải?

Bạch Thần Mộ cũng ngẩng đầu lên, phát hiện mặt trời phía trước dừng ngay trên đỉnh đầu mình, hắn nói: Ừ, sao vừa mới ngủ một giấc đã trễ thế này rồi nhỉ?

Gia Nhạc ngây ngốc nhìn Bạch Thần Mộ, hỏi: Bây giờ đáng lẽ tụi mình nên lo lắng chứ, mà nơi đây là chỗ nào vậy?

Bạch Thần Mộ lại gần ôm eo Gia Nhạc, nhắm mắt muốn ngủ tiếp, nói: Có gì mà lo lắng, dù sao em vẫn ở cạnh anh

Được rồi, Gia Nhạc xem như đã hiểu, thì ra gia tài của Bạch Thần Mộ chỉ có mỗi cậu, đến đâu miễn là dẫn cậu theo thì có thể áo cơm không lo rồi đúng không?

Gia Nhạc tuôn hai dòng lệ.

Bỗng nhiên, một cây cải trắng hoạt bát nhảy tới trên giường, hai phiến lá cải xanh xanh non mềm lắc lư qua lại, nói: Hoan nghênh đến thế giới JINKELA !

Gia Nhạc:

Gia Nhạc nói: Đó là cái gì?

Cải trắng bỗng nhiên cảm xúc cuộn trào mãnh liệt, hát:

Phân bón JINKELA một túi có thể thành hai túi

Nông nghiệp Phi Châu muốn phát đạt phải dùng JINKELA

Phân bón JINKELA khiến mẫu lúa mì đạt sản lượng một ngàn tám

Nhật Bản khuyết thiếu tài nguyên nhất định phải dùng JINKELA

Lương thực không bao giờ nhập khẩu từ Mĩ nữa ! Hey Bazaar !

Gia Nhạc:

Gia Nhạc chui vào trong chăn, ôm Bạch Thần Mộ nói: Quả nhiên là mộng, em với anh cùng nhau ngủ đi.

Cải trắng sốt ruột, vội vàng nhảy vào giữa hai người, hô: Các bạn nên vì JINKELA cống hiến sức lực của mình ! Các bạn mau lên ! Nhóm thực vật cần các bạn ! Đứng lên đi ! Dũng sĩ chân chính phải không lùi bước trước khó khăn đối mặt với cuộc sống u ám !

Gia Nhạc nói: Em cảm thấy em muốn khóc.

Một bàn tay của Bạch Thần Mộ gạt cải trắng sang một bên, nói: Tiếp tục ngủ đi, thức dậy thì được rồi.

Ừm, em với anh nghĩ giống nhau. Gia Nhạc nói.

Vì thế, trong cảnh tượng cải trắng quân đầu đầy là nước rau [ máu ], Gia Nhạc cùng Bạch Thần Mộ lại thiếp đi.

Cải trắng từ trong khe hở nhỏ của mình cầm ra một khối JINKELA.

Chọp chẹp nhai hết.

Tinh thần sáng láng trở lại.

Nó mở đôi mắt to như mắt Crayon Shinchan nhìn hai người say ngủ trên giường, vươn ra lá cải trắng của mình, ở trên mũi Gia Nhạc gãi tới gãi lui, rồi nhanh chóng lui về gầm giường.

Gia Nhạc gãi gãi mũi mình, thế nhưng cậu không tỉnh.

Sau đó, cải trắng lại gãi gãi mũi Gia Nhạc.

Gia Nhạc tỉnh, vẻ mặt cậu đầy tro tàn mà đánh thức Bạch Thần Mộ bên cạnh, nói: Chúng ta còn chưa tỉnh ư?

Bạch Thần Mộ đánh giá bốn phía, thực nghiêm túc trả lời: Xem ra em và anh đã tới không gian song song khác, chắc em biết rằng chúng ta đang sinh hoạt trong thế giới 3D, thế nhưng còn thế giới 4D nữa, mà trong mắt sinh vật 4D tụi mình chỉ giống con trùng vậy, bởi vì từ sinh ra đến khi chúng ta tuổi già là một vòng tuần hoàn, mà giống như một tờ giấy, 3D chẳng qua là gộp rất nhiều tờ giấy vào chung một chỗ, bởi vậy từ 2D biến thành 3D, những tờ giấy nọ có vẻ ổn định hơn, thế nhưng cũng có khả năng sẽ xuất hiện bạo động, lần này dễ nhận ra là tụi mình bị đưa tới không gian khác.

Gia Nhạc nói: Không hiểu.

Bạch Thần Mộ nói: Đáp án đơn giản là, tụi mình xuyên qua rồi.

Gia Nhạc đỡ trán: Như vậy giờ tụi mình nên làm sao đây?

Bạch Thần Mộ nói: Thực rõ ràng tụi mình cần tự kiếm biện pháp trở về, được rồi, bắt đầu từ giường này kiểm tra đi.

Cải trắng một bên vẫn không có thời gian chen vào cuộc đối thoại của hai người liền yếu ớt lên tiếng: Ấy Hoan nghênh đến thế giới JINKELA.

Bạch Thần Mộ nhìn cải trắng, nói: Tao trông mày có chút quen mắt.

Cải trắng QAQ ! ! !

Đúng vậy ! ! Anh vừa nãy còn đánh vỡ đầu tôi ! ! ! [Chứng cớ: Kia đầy đất nước rau trắng.]

Gia Nhạc nói: À, em nhớ ra rồi, ban nãy hình như nó cũng nói với em thế giới JINKELA gì gì đó, nhưng JINKELA là thứ gì?

Đọc thuộc vạn quyển sách Bạch Thần Mộ hiển nhiên cũng không biết loại phân bón đang thịnh hành trên đài truyền hình XX, nói: Anh cũng không biết.

Cải trắng nói: JINKELA chính là thứ rất tốt cho chúng tôi, có thể khiến thân thể chúng tôi trở nên khỏe mạnh, cường tráng, ngay cả bọn sâu bọ cũng không dám ăn chúng tôi !

Bạch Thần Mộ hỏi: Vậy nên mày mới nói đây là thế giới JINKELA sao?

Cải trắng gật đầu, nói: Đúng vậy ! Nhiệm vụ của các người chính là giúp chúng tôi phun JINKELA, chúng tôi sẽ rất cảm ơn các người, hơn nữa cũng có thể đưa các người về nhà !

Bạch Thần Mộ cùng Gia Nhạc liếc nhìn nhau, lại nằm ở trên giường.

Cải trắng sững sờ nhìn hai người kia, nói: Ơ Không phải các người nên đi phun JINKELA cho chúng tôi ư?

Bạch Thần Mộ chỉ vào vùng đất mênh mông vô bờ bến trước mặt, hỏi: Chúng tao phải rắc đầy JINKELA lên cả mảnh đất này đúng không?

Cải trắng gật đầu: Đúng vậy !

Bạch Thần Mộ nói: Vậy coi như xong, nằm thế cũng rất tốt, hơn nữa chúng tao không thấy đói, thế cũng được. Hắn ôm eo Gia Nhạc, hôn má cậu.

Cải trắng phát điên: Sao các người lại có bộ dạng này vậy chứ !? Chẳng lẽ các người không muốn về nhà à?

Gia Nhạc rúc vào lòng Bạch Thần Mộ, nhìn hình xăm trên vành tai tinh xảo của hắn, nói: Không tồi, như anh ấy nói, nơi này cũng không tệ lắm, chờ chúng tôi không còn hứng thú nữa thì có lẽ sẽ giúp tụi mày tát JINKELA.

Bạch Thần Mộ bỗng nhiên nói: Nếu tao không đoán sai, JINKELA hẳn là phân bón tụi bây sử dụng phải không?

Cải trắng cho rằng Bạch Thần Mộ rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt muốn sớm phun xong sớm về nhà, vội vàng gật đầu.

Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú nóng bỏng của nó, Bạch Thần Mộ không động tĩnh.

Gia Nhạc nhìn vân tay Bạch Thần Mộ, mà ánh mặt dịu dàng của Bạch Thần Mộ thì nhìn sườn mặt Gia Nhạc nằm trong lòng mình, hai người ai cũng không nói chuyện, liền phát ngốc như vậy cả buổi chiều.

Trong thế giới JINKELA không có hạn chế thời gian, Bạch Thần Mộ và Gia Nhạc cũng không cảm giác mỏi mệt, tương phản, ở trong hoàn cảnh mĩ lệ, gió nhẹ thổi hai người đều thấy thực thoải mái, không đến một hồi lại bắt đầu mệt mỏi chỉ muốn ngủ.

Cải trắng sốt ruột, hô: Các người đừng ngủ a a ! Các người mau mau tỉnh lại a a ! !

Bạch Thần Mộ thò tay muốn đi bắt cải trắng ném nó qua một bên, cải trắng nhanh tay lẹ mắt nhảy vọt tới một bên, nói: Bọn thực vật chúng tôi sắp bị bọn sâu bọ chết tiệt ăn sạch cả rồi ! Các người chẳng lẽ không có chút tâm đồng tình nào sao? !

Gia Nhạc nói: Thực vật đâu? Tao chỉ thấy một mình mày thôi.

Cải trắng chỉ vào mảnh đất đó.

Gia Nhạc nói: Nói cách khác bọn nó bây giờ đều là thực vật à?

Cải trắng gật gật đầu.

Bạch Thần Mộ dứt khoát cười nhạo ra tiếng, nói: Tụi nó ngay cả lá rau cũng chưa mọc, bọn sâu ăn được cái gì chứ?

Cải trắng nhất thời không biết làm sao, lúc trước người tới đều sẽ tát JINKELA khiến thực vật thuận lợi sinh trưởng, chỉ có hai người này cái gì cũng không làm, chỉ nằm trên giường !

Hai người Hai người sẽ bị chết đói ! Cải trắng cái khó ló cái khôn nghĩ đến chuyện này, vội vàng nói.

Bạch Thần Mộ chỉ vào cải trắng.

Cải trắng lập tức lệ trào, nói: Tôi không ngon đâu

Bạch Thần Mộ đột nhiên cười, nói: Trừ mày ra, tao phải đi tát JINKELA cho nhóm thực vật kia phải không?

Cải trắng gật đầu: Đúng đúng vậy, chỉ cần các người tát JINKELA, là có thể về nhà rồi !

Bạch Thần Mộ nói: Không, mày hiểu lầm ý của tao rồi, tao cho rằng chỉ cần hoàn thành yêu cầu tự mình tát phân bón JINKELA cho thực vật thôi thì thật sự không đủ, không phải còn có thể ăn mày à?

Cải trắng kích động hỏi: Anh thật sự muốn ăn tôi hả?

Bạch Thần Mộ gật đầu, cười cong đôi mắt, nói: Đúng vậy, trông mày rất ngon miệng không phải sao?

Sau đó, dưới tầm mắt Gia Nhạc và Bạch Thần Mộ, cải trắng càng lúc càng lớn, biến thành một củ cải trắng khổng lồ !

Cải trắng khổng lồ cười ha hả, nói: Hai nhân loại ngu xuẩn ! Vậy mà dám không nghe lời tao nói ! Nhanh chóng làm việc, mau đi tát JINKELA! Bằng không tao biến tụi bây thành phân bón !

Bạch Thần Mộ ngửa đầu nhìn cải trắng khổng lồ đang kiêu ngạo đầy mặt, hỏi: Trước đó người đến đây, mày cũng là dùng loại phương pháp này đúng không?

Cải trắng khổng lồ hừ lạnh một tiếng, nói: Biết thì tốt rồi ! Mau đi tát JINKELA !

Gia Nhạc đột nhiên hỏi: Mày là dựa vào JINKELA kia, nên mới biến thành cải trắng hung tàn thế này hả !?

Cải trắng khổng lồ huy động lá cải trắng của mình, nói: Bản tính như thế, chẳng lẽ tụi bây cho rằng cải trắng đều là thực hăng hái tiến lên khỏe mạnh phát triển ư !?

Gia Nhạc nhìn về phía Bạch Thần Mộ, nói: Em rất khẳng định, trong tất cả cải trắng chỉ có nó biến thành cái dạng này thôi.

Bạch Thần Mộ nói: Hẳn là phát triển lệch.

Cải trắng khổng lồ quát: Tụi bây không được ở trước mặt tao nói to nói nhỏ ! Nhân loại ngu xuẩn ! Mau tát JINKELA cho tao !?

Bạch Thần Mộ cùng Gia Nhạc như cũ nằm ở trên giường, rất lãnh tĩnh nhìn nó.

Cải trắng khổng lồ thấy mình biến thân mà hai người vẫn sợ nó rất là tức giận nha, huy động lá cải trắng của mình muốn hướng về phía Bạch Thần Mộ rõ ràng thoạt nhìn yếu đuối kia, nói: Nếu mày không nghe lời, vậy thì biến thành phân bón cho tao đi !

Bạch Thần Mộ nói: Tuy rằng tao xem mày to lêncoi như không tệ, nhưng mà tao ở đây có tin tức có lẽ khiến mày cảm thấy đau buồn.

Cải trắng khổng lồ nghi hoặc nhìn hắn, hỏi: Tin tức gì?

Bạch Thần Mộ nói: Khi tụi mày xách nhân loại tới, có phải chưa hề kiểm tra trên người họ mang cái gì tới không?

Cải trắng khổng lồ ngửa đầu cười to, nói: Sau khi chúng ta sử dụng JINKELA thì thân thể cường tráng làm sao có thể có thể sợ hãi thứ gì đó của mấy người !?

Bạch Thần Mộ lắc đầu nói: Cho nên mày nhất định sẽ thua.

Cải trắng khổng lồ rõ ràng không tin, nói: Mày không cần gạt tao, tao sẽ không mắc mưu đâu!

Một trận gió thổi tới.

Lá cải trắng rào rạc lay động.

Gia Nhạc nói: Lấy thứ kia ra đi.

Bạch Thần Mộ nói: Nếu có thể anh thật sự không muốn làm vậy.

Gia Nhạc nói: Đây cũng là không còn cách nào, nó rõ ràng là không tin anh, lại nghĩ đập anh thành phân bón.

Bạch Thần Mộ nói: Thế nhưng làm anh hiếu kỳ là JINKELA đến cùng là thứ gì mà có thể khiến củ cải trắng này có ý thức tự chủ

Gia Nhạc nhìn rễ cây cải trắng khổng lồ, nói: Nó còn có thể tự mình đứng lên, tự do chuyển động, thật sự rất thần kỳ.

Cải trắng khổng lồ bị lời hai người kia nói khiến lòng nao nao, nó nói: Tụi bây đến tột cùng đang nói cái gì !? Rốt cuộc tụi mày mang thứ gì vào? Sẽ không phải là sâu chứ? Nó lộ ra biểu tình không thể chịu đựng được, nói: Hai người tụi bây thật ghê tởm.

Bạch Thần Mộ cùng Gia Nhạc:

Khi còn sống bị một củ cải trắng nói ghê tởm cảm giác thật thần kỳ.

Bạch Thần Mộ nói: Anh đột nhiên một chút cũng không muốn biết JINKELA là thứ gì.

Gia Nhạc nói: Thật khéo, em với anh nghĩ giống nhau như đúc, có thể làm ra củ cải trắng khổng lồ khiến người ghê tởm như thế, phỏng chừng cũng không phải thứ gì tốt.

Bạch Thần Mộ hỏi: Vậy anh lấy ra đây? Em có cảm thấy nơi này chơi rất vui không?

Gia Nhạc nói: Em hi vọng đây chỉ là một giấc mơ, tốt nhất ngủ một giấc tỉnh liền thức dậy từ trên giường.

Bạch Thần Mộ nói: Anh ngược lại thực hoài niệm điểm tâm sáng của ông quản gia.

Gia Nhạc nói: Tài nấu nướng của ông ấy rất tồi, chỉ có anh mới thích như vậy.

Bạch Thần Mộ cười cười, nói: Đương nhiên tài nấu nướng của em là tốt nhất rồi.

Cải trắng khổng lồ quát: Hai đứa nhân loại ngu xuẩn lại dám không nhìn tao ! Tao muốn tụi bây tan thành mây khói ! Chết đi chết đi chết đi !

Xoạch -

Bạch Thần Mộ mở bật lửa trong tay mình ra.

Cải trắng khổng lồ tạm dừng động tác.

Cải trắng khổng lồ từng chút thu nhỏ, lui thành một đoàn.

Gia Nhạc thực ngạc nhiên: Nó thu nhỏ kìa.

Bạch Thần Mộ cười tủm tỉm nhìn Cải trắng khổng lồ, còn ở trước mặt nó đung đưa bật lửa trong tay mình, nho nhã lễ độ hỏi: Chúng tao đây hiện tại có thể về nhà chưa?

Cải trắng gật gật đầu, nói: Đại ca đi đi ! Vĩnh viễn đừng quay trở lại tôi không tưởng niệm anh đâu !

Bạch Thần Mộ tiếp tục cười tủm tỉm: Nhưng ban nãy tao hình như nghe được gì đó, mày muốn biến tao thành phân bón mà phải không? Trái lại tao cảm thấy cải trắng bị đốt trụi có lẽ càng thích hợp làm phân bón hơn đó.

Cả người cải trắng run rẩy, nói: Đại ca là tôi có mắt không tròng, đại ca cầu bỏ qua QAQ !

Gia Nhạc nói: Quên đi thôi, anh cũng đừng dọa nó, xem bộ dáng nó kìa Cảm giác ăn rất ngon.

Cải trắng:

Tâm nhân loại quả nhiên đều là đen !

Bạch Thần Mộ ngồi nhìn cải trắng, hỏi: Làm sao tao trở về được?

Cải trắng chỉ vào khinh khí cầu bên cạnh, nói: Các người ngồi trên đó, nó sẽ bay lên cao, sau đó các người có thể trở về.

Bạch Thần Mộ gật gật đầu, lôi kéo Gia Nhạc đi tới khnh khí cầu.

Khinh khí cầu chậm rãi bay lên, bầu trời xanh thẳm như cũ, chỉ có điều trên khinh khí cầu hai người lại kinh ngạc thấy được một màn mà bản thân vừa rồi trên mặt đất không thấy —

Mặt đất bị phân thành những ô vương thật lớn, mỗi một khối đều có mảng lớn đất đai màu mỡ, mà người trên mỗi khối đều đang vất vả phun JINKELA, nhưng sâu ở cạnh vẫn đang gặm nhấm, bất đắc dĩ, người trên thổ địa chỉ có thể phun JINKELA lên một bộ phận vừa bị ăn luôn kia, khi họ vừa xoay người, thực vật ở sau lại bị sâu ăn.

Cạnh những người này, có cải trắng ôn nhu bưng trà rót nước cho họ, cũng có cải trắng biến hình dạng khổng lồ hung ác uy hiếp nhân loại.

Xem ra nơi này cũng không phải chỉ có mỗi chúng ta Gia Nhạc vừa nói xong, bỗng nhiên trước mắt tối sầm.

Đinh linh linh Đinh linh linh

Sáng sớm chuông báo thức vang không ngừng, Gia Nhạc mơ mơ màng màng tắt nó.

Nhìn căn phòng mình quen thuộc, gió lạnh sớm tinh mơ thổi bay màn giường bằng lụa trắng, bỗng nhiên cậu có chút cảm giác không chân thật.

Bạch Thần Mộ cũng mở mắt, lẩm bẩm: Thế giới JINKELA, em có cho rằng là thật không?

Gia Nhạc sửng sốt nhìn hắn, nói: Anh cũng mơ thấy cái đó ư?

Bạch Thần Mộ từ trên giường ngồi dậy, xòe tay —

Bật lửa lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay hắn.

_Hết chương 48_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro