Chương 51- Phiên ngoại 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông quản gia mở cửa, nhìn kiện hàng xuất hiện bất ngờ.

Ông cầm lên, hỏi người đứng phía sau: Cái này là của mấy người hả?

Các cô hầu gái lắc đầu, quản gia nâng kiện hàng lên lắc lắc, cảm thấy bên trong rất nhẹ bèn tự nhủ: Vậy xem ra là của các vị ấy rồi.

Bạch Thần Mộ từ lầu hai nhìn xuống, hỏi: Đó là cái gì vậy?

Ông quản gia giơ kiện hàng trong tay đáp lời: Đây là ngài mua ư?

Để tôi nhìn xem. Bạch Thần Mộ đi xuống, phát hiện trên kiện hàng không ghi tên, ngay cả địa chỉ cũng không, Gia Nhạc theo hắn đi xuống, nói: Nói không chừng là của người khác, trước thử liên lạc với công ty chuyển phát đi.

Bạch Thần Mộ đồng ý Anh cũng nghĩ vậy, trước giờ anh chưa từng mua đồ trên mạng.

Gia Nhạc đáp: Em biết mà. Dứt lời cậu muốn cầm kiện hàng lên xem xét.

Bạch Thần Mộ nói: Mặt trên không có gì cả, anh xem hay là mở kiện hàng ra trước, nhìnở trong có manh mối gì có thể liên hệ với người mất đồ không.

Ha ha, em nghe anh nói thếgiống như khi còn ở nước Y vậy. Gia Nhạc nở nụ cười khiến cho đám người quản gia và hầu gái đều vội vàng bận rộn, đứng dậy cầm kéo cắt bỏ kiện hàng.

Bạch Thần Mộ hôn một cái lên khóe miệng cậu Để anh làm, ngộ nhỡ là của tổ chức bên kia đưa tới thì sao.

Gia Nhạc lo lắng, hỏi: Không có vấn đề chứ?

Yên tâm. Bạch Thần Mộ híp mắt nhìn thứ trong tay, nói: Bọn họ không dám đưa những đồ cấm đến đây đâu, chắc là thứ khác  Loại như văn kiện ấy.

Vậy em an tâm. Gia Nhạc đưakéo trong tay cho Bạch Thần Mộ, thời điểm xoay người lảng tránh chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng của Bạch Thần Mộ — Đây là cái gì? Khoan khoan, Nhạc Nhạc em lại đây.

Gia Nhạc ngoảnh lại, bắt gặp Bạch Thần Mộ đã mở kiện hàng, cầm một cái hộp thủy tinh vuông vức bên trong ra, nghiêng đầu nhìn một lát, hỏi: Cái gì đây?

Bạch Thần Mộ nhếch khóe miệng, nói: Thứ này lúc trước anh đã từng thấy qua, là thuốc viên do tổ chức nghiên cứu phát triển ra, trước đó có nói với Stochirlea, không nghĩ tới cậu ta còn nhớ rõ.

Từ sau khi Bạch Thần Mộ và Gia Nhạc rời khỏi tổ chức, Stochirlea cùng Anthony vẫn không liên lạc với họ, phỏng chừng cũng là vì lo lắng bên phía tổ chức, thế là tháng trước đột nhiên gọi điện thoại tới, trong ánh mắt bất ngờ của Gia Nhạc, Bạch Thần Mộ nói chuyện với đối phương thật lâusau khi cúp điện thoại liền lên mạng nội bộ, ở trong phòng suốt buổi trưa cũng không biết đang bận rộn cái gì.

Bạch Thần Mộ quơ quơ hộp thuốc trong tay, nói: Thuốc thôi miên, có thể làm cho em đang lúc tỉnh táo bị thôi miên, em muốn thử xem không?

Gia Nhạc lắc đầu nguầy nguậy.

Cho đến giờ cậu còn không rõ lắm năm đó mình bị thôi miên như thế nào, hiện tại vừa nghe cái từ này toàn thân liền nổi da gà.

Chơi rất vui. Bạch Thần Mộ kiên nhẫn thuyết phục.

Nếu chơi rất vui, vậy sao anh không uống? Gia Nhạc cau mày hỏi hắn.

Bạch Thần Mộ nhíu mày, nheo cặp mắt hẹp dài, hỏi: Em thích?

Gia Nhạc vội ho một tiếng, nói: Quên đi, anh cũng đừng uống.

Không, anh không thấy ngại đâu, Bạch Thần Mộ nói: Hơn nữa thứ này không có bất cứ yêu cầu gì đối với bậc thầy thôi miên cả, vừa vặn thích hợp với lính mới giống em.

Gia Nhạc chưa hề tiếp xúc qua thôi miên, cậu đã đem thôi miên cho thành trò yêu ma rồi, chung quy cảm giác việc kia đã vượt qua cực hạn của thân thể và trí tuệ, cậu nói: Hay là thôi đi, em sợ làm anh bị thương, lỡ như thôi miên anh xong không biến trở lại thì em biết làm sao bây giờ, hơn nữa còn những ám thị gì kia, em căn bản là nghe không hiểu.

Anh xem thử đã Bạch Thần Mộ híp mắt nhìn dòng chữ phía dưới hộp thuốc, nói: Dược hiệu một giờ, nói cách khác một giờ sau có thể tự động giải trừ. Hình như rất thú vị, anh thử nhé?

Gia Nhạc vội vàng ngăn hắn Không không không, anh đừng uống mà.

Thật vất vả mới mua được, Bạch Thần Mộ quơ hộp thuốc trong tay, nói: Gần một ngàn Hắn nói một con số, Gia Nhạc không vui đáp lại Anh lại lãng phí tiền.

Bạch Thần Mộ nhún vaiTiền không phải vì để tiêu nên mới kiếm sao? Nói xong không đợi Gia Nhạc nói thêm gì nữa, trực tiếp nuốt viên thuốc vào.

Gia Nhạc kinh ngạc mở to hai mắt, nói: Mau mau, nhổ ra!

Bạch Thần Mộ nuốt ừng ực, khẽ ho khan hai tiếng, nói: Thứ này đắng quá.

Gia Nhạc nện cho hắn một cáiSao cái gì anh cũng dám uống thế, thuốc này trải qua kiểm tra chưahả? Bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi?

Bạch Thần Mộ lắc cổ mình, nói: Không có cảm giác gì, vẫn vậy. Hắn lại nhìn đồng hồ trên tay Hai giờ rưỡi, khoảng ba giờ rưỡi là thuốc mất dược hiệu rồi.

Gia Nhạc hoài nghi nhìn hắnSao em cảm thấy nó không có chút tác dụng nào thế? Có phải gạt người rồi không? Hơn nữa bằng vào thuốc viênthì có thể thôi miên người có phải không quá đáng tin hay không?

Gia Nhạc ngờ vực rất chính xác, nói thí dụ như Bạch Thần Mộ hiện tại một chút phản ứng cũng không có, mặt không đỏ tim không đập, cảm giác thứ này chẳng có tác dụng gì, hơn nữa não người rất kỳ diệu, những nhân viên nghiên cứu khoa học kia cũng không thể cạy mở đầu ra xem bên trong có thứ gì quan hệ với thôi miên, vậy nên hắn cũng nghi ngờ sâu sắc tác dụng viên thuốc đang cầm trong tay, hắn nói: Em nói ám thịđi, xem anh làm sao.

Hở Gia Nhạc hỏi: Cái gì là ám thị?

Nói đại một câu là được, chẳng hạn như để anh đấm lưng cho em, hoặc là Tay của hắn vỗ mông Gia Nhạc, cười đến khó hiểu.

Thật không biết trong đầu anh rốt cuộc chứa cái gì nữa, Gia Nhạc buồn bực nói xong, vươn tay bảo: Đặt tay anh lên tay em.

Bạch Thần Mộ cau mày nhìn cậu, động cũng không động.

Gia Nhạc khẽ giương mắt, hỏi: Sao không động?

Cảm giác không đúng lắm, Bạch Thần Mộ nói: Theo lý mà nói anh nên đặt lên, vì sao thân thể lại không động đậy chứ?

Xem ra dược hiệu là giả. Gia Nhạc vừa nói xong, đột nhiên trông thấy một nữ hầu gái quen mặt chạy tới đưa tay đặt trên tay Bạch Thần Mộ, sau đó lại lướt nhanh chạy mất tiêu.

Đây là có chuyện gì?

Bạch Thần Mộ cùng Gia Nhạc hai mặt nhìn nhau, còn không biết chuyện gì xảy ra, chính là nữ hầu gái đã rời đi này đột nhiên bị ông quản gia ôm lấy, đưa tay đặt trên tay nàng, sau đó ông quản gia lại bị một người khác nắm cánh tay, đặt tay lên trên

Bạch Thần Mộ đi theo người nọ rời khỏi, Gia Nhạc không hiểu gì hết nhưng cũng chạy theo, chỉ thấy người nơi này tựa như đang chuyền nhau vật gì đó, người cuối cùng đưa tay đặt lên tay Bạch Thần Mộ, nhưng Bạch Thần Mộ vẫn như cũ không động đậy.

Hai người mặt đối mặt nhìn nhau một hồi, Bạch Thần Mộ chột dạ mỉm cười, chỉ vào miệng Gia Nhạc nói: Anh khuyên em vẫn ít nói vài lời đi.

Gia Nhạc vỗ đầu hắn một cái, nói: Em biết mà!

Sau đó, cửa mở ra, nữ hầu gái xông tới vỗ đầu Bạch Thần Mộ một cái, không chút nào bận tâm sắc mặt tối tăm của Bạch Thần Mộ ở ngay trước mắt, vừa chạy ra ngoài để cho người khác đánh.

Gia Nhạc giữ chặt tay, ngẫmlại tự bịt miệng mình, đối Bạch Thần Mộ làm ra dấu khóa kéo.

Bạch Thần Mộ cũng không tiện nổi giận với nữ hầu gái kia, dù sao chuyện này cũng là do mình gây ra, cầm những thứ khác trong kiện hàng ra, phát hiện dưới đáy hộp còn một vật gì đó, lấy ra xem là thứ bình na ná nước hoa, có điều nắp bình đã bị mở rồi, nước bên trong thấm ướt cả kiện hàng.

Trước đó sao anh không phát hiện vật này? Bạch Thần Mộ vừa nói vừa vứt bình nước hoa sang một bên, nhìn tin nhắn Stochirlea gửi cho hắn, bên trong rất đơn giản, Stochirlea vừa thấy cũng không phải tuýp người cẩn thận, hắn tinh tế nhìn, nói: Aiz? Đây là sao vậy?

Gia Nhạc cũng bu lại, cậu không dám nói lời nào, chỉ dùng cặp mặt mờ mịt dõi theo hắn.

Bạch Thần Mộ đưa nội dung tin nhắn cho Gia Nhạc xem, nói: Nước hoa kia là vì viên thuốc này mà nghiên cứu ra, chỉ cần uống nước thuốc cũng sẽ bị thôi miên, thay người uống thuốc tiếp nhận ám chỉ tương ứng.

Gia Nhạc gật đầu, ý là: Trách không được anh bây giờ còn đứng ở chỗ này.

Bạch Thần Mộ tinh tế nhìn kỹ chữ phía trên, không hiểu hỏi: Nhưng sao nước thuốc kia có thể bị họ uống hết vậy?

Gia Nhạc lôi kéo Bạch Thần Mộ đi ra, ngẫm nghĩ lại nâng một xấp giấy bên cạnh, viết lên trên: 【Đi ra xem một chút đi】

Bạch Thần Mộ gật đầu, vừa mới mở cửa, thì thấy nữ hầu gái ngoài cửa hai mắt vô thần cầm khăn lau gật đầu, sau đó theo thứ tự gạt ra

Loại cảm giác này quá kinh hãi rồi. Bạch Thần Mộ nói: Giống như tình tiết ma quỷ trong phim vậy.

Gia Nhạc bật cười, viết xuống: 【Còn không phải là anh mua sao, em cũng thấy kiểu này rất đáng sợ, lần sau anh đừng có làm tiếp loại chuyện này nữa】

Hiểu được. Bạch Thần Mộ không tự chủ muốn hôn Gia Nhạc, thời điểm miệng áp vào mặt cậu mới giựt mình tỉnh táo, lập tức ôm Gia Nhạc cảnh giác nhìn người xung quanh, may mà viên thuốc này có lỗi nhất định, tỷ như nhất định người uống hết viên thuốc cùng người sử dụng mệnh lệnh đồng thời sinh ra hỗ động thì mới có hiệu lực, người xung quanh vẫn làm chuyện của họ, không ai nghĩ xông tới hôn Gia Nhạc.

Xem ra anh thật sự phải nhanh giải trừ một chút. Bạch Thần Mộ nói: Anh rất chán ghét loại cảm giác này.

Gia Nhạc bất đắc dĩ nhìn hắn lại nghe Bạch Thần Mộ nói: Nhưng bây giờ việc cấp bách là tra rõ nước thuốc kia làm sao bị bọn họ uống hết.

Đi tới chỗ xuất hiện kiện hàng, Bạch Thần Mộ và Gia Nhạc đồng thời thấy được vệt nước màu xanh nhạt trên mặt đất, màu sắc này rất dễ phân biệt, hai người đang nghĩ ngợi kiểm tra một chút thì thấy con chó ông quản gia nuôi hồng hộc chạy tới vòng quanh Bạch Thần Mộ dừng lại thân mật, từ trước đến nay Bạch Thần Mộ đối thú cưng là thái độ không thèm đếm xỉa, Gia Nhạc sờ lên đầu chó đuổi nó qua một bên, con chó kia thấy hai người không để ý nó, liền liếm sạch sẽ nước thuốc còn sót lại trên mặt đất, sau đó hấp tấp tới thùng gỗ bên cạnh uống nước.

Thùng gỗ không cao, lấy từ trong giếng kế bên ra, bình thường các hầu gái hay dự trữ một ít nước ở trong, lúc nấu nước cũng không cần phí sức lực.

Bạch Thần Mộ nói: Em cảm thấy điều này có thể không?

Gia Nhạc nói: Em cảm thấy bây giờ anh nên chú ý tới trọng tâm là con chó kia từ lúc nào học được uống nước trong thùng kìa..Sắc mặt cậu tái đi, nói: Em từng nhiều lần trực tiếp uống nước trong đó

Mặt Bạch Thần Mộ cũng trắng bệch không còn chút máu, nói: Em đừng nói với anh, anh cũng đã từng uống qua nước bọt của chó.

Sắc mặt hai người cũng không quá tốt được, đã hiểu rõ mọi thứ Gia Nhạc liền nói: Nhưng xem ra anh với em hôm nay đều không có chuyện, vậy hẳn là không có uống qua.

Trong lòng Bạch Thần Mộ có vô số dự đoán, chẳng qua trong lúc mấu chốt nói ra điều này cũng sẽ không là kết quả hai người muốn biết.

Ha hả, hay là đừng suy nghĩ nữa. Gia Nhạc nói: Chúng mình trở lại xem những người kia thế nào rồi đi.

Bạch Thần Mộ khẽ gật đầu, hắn thật không nghĩ đến viên thuốc mình mua về lại làm cho tự mình biết chuyện này, hắn nói: Hiện tại anh thầm nghĩ vứt con chó này đi.

Đó là sát sinh. Gia Nhạc không đồng ý.

Vậy em cảm thấy nên làm gì? Bạch Thần Mộ hỏi.

Gia Nhạc ngẫm nghĩ, nói: Anh nói với ông quản gia đi, đây là chó của ông ấy, hẳn là do ông ấy đến giải quyết.

Bạch Thần Mộ cười nhạt một chút, nói: Được, một lát anh sa thải ông ta, để ông ta ôm chó của mình cùng nắm tay nhau rời đi.

Gia Nhạc: .

Đi vào phòng, tất cả mọi người còn ngồi chỗ ban nãy mà Bạch Thần Mộ cùng Gia Nhạc làm động tác, cảnh tượng thật đẹp, hai người vội vàng lên lầu, Bạch Thần Mộ đặt viên thuốc trong tay mình lên mặt bàn, cầm lấy một lọ nước hoa khác bịt lỗ phun ra ngoài, chưa được vài cái thì trở lại.

Gia Nhạc hỏi: Nhiêu đây là đủ rồi sao?

Bạch Thần Mộ gật đầu, nói: Ừ, thời gian dược hiệu này vốn không dài.

Dư quang Gia Nhạc liếc nhìn viên thuốc trên bàn, nói: Anh vứt thứ này à, quá dọa người rồi.

Bạch Thần Mộ cười quái gở, nói: Không, hiện giờ anh có một ý kiến hay hơn, em muốn nghe thử không?

Gia Nhạc vuốt vuốt lông tơ trên cánh tay vì bị hắn dọa, nói: Điều mà lát nữa anh muốn nói khẳng định không phải em muốn nghe hay là thôi đi.

Nhạc Nhạc bây giờ anh cảm thấy em không thương anh chút nào hết. Bạch Thần Mộ nói từ sau lưng Gia Nhạc, đi ngang qua mép bàn bên cạnh một tay quét qua, quét lọ thuốc vào trong ngăn kéo.

Ba ngày sau.

Mưa to tầm tã trút xuống.

Một con mèo nhẹ nhàng rơi xuống trước cửa, nghe mùi vị liếm láp nước đọng ở cửa, mà bên kia, Bạch Thần Mộ mài thuốc thành phấn hỗn hợp với thức ăn cho chó bỏ vào trong chuồng chó, ông quản gia sau lưng hắn nghiêm nghị cảnh cáo loại hành vi không yêu quý động vật kia, Bạch Thần Mộ bị ông nói dông dài mà có chút đau đầu, thốt ra: Vậy ông có thể khiến nó từ nay về sau không uống nước trong thùng gỗ nữa không?

Ông quản gia lập tức im bặt, con chó này sắp thành bá chủ một phương rồi, ai cũng không cách nào quản nổi nó.

Đang lúc nói chuyện con chó đã ăn hết thức ăn dành cho chó, Bạch Thần Mộ phủi taynói: Nhóc ngoan, tuy không biết mày có thể nghe hiểu lời tao không nhưng mà. Hắn cầm thùng gỗ đến trước mặt con chó, nói: Nhìn thứ này, từ nay về sau mày không thể uống nước trong đó nữa mày hiểu không?

Con chó giật giật lỗ tai, sủa: Gâu!

Mày đáp ứng rồi hả? Bạch Thần Mộ vừa định đẩy thùng gỗ ra bên cạnh, thì thấy cửa sổ bên trái hắn cũng truyền đến một tiếng: Gâu! Gâu.

Ông quản gia cùng Bạch Thần Mộ đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy cánh cửa sổ nửa mở kia đứng một con mèo màu xám, cặp mắt rất to, xem xét tuổi không quá lớn.

Viên thuốc này tôi thật sự không còn gì để nói với nó nữa rồi. Bạch Thần Mộ đỡ trán.

Ông quản gia còn chưa hiểu gì hết, nói: Ngài White nhìn thấy không, đó là một con mèo nhưng nó lại kêu tiếng chó.

Đúng vậy đấy. Bạch Thần Mộ nói: Nếu như bây giờ ông uống viên thuốc kia, con mèo nọ tuy nhả không được tiếng người, nhưng cố đem thanh tuyến của nó điều chỉnh đến vị trí của ông, ông muốn thử một lần không?

Ông quản gia lắc mạnh đầu, nói: Tôi không muốn dùng, cái này thật đáng sợ.

Bạch Thần Mộ gãi gãi đầu chó, nói: Thật sự là không xong, vừa nãy tôi hình như đem tất cả thuốc còn dư lại đút hết cho nó.

Trong chuồng chó, con chó còn không biết bản thân sắp gặp phải tương lai ra sao đang gãi gãi bản mặt chó của mình.

_Hết chương 51_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro