Chương 52- Phiên ngoại 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Thần Mộ mất trí nhớ.

Vì sao lại mất trí nhớ thì không ai biết được, dẫu sao sáng sớm Gia Nhạc thức dậy đã phát hiện hắn ngây người mím môi ngồi trên giường, hai mắt vô thần tầm nhìn đờ đẫn, giống hệt như mắc phải thứ bệnh tật không rõ căn nguyên nguồn gốc nào đó.

Anh làm sao vậy? Gia Nhạc khẽ đẩy hắn, muốn vùi vào ngực hắn ngủ tiếp.

Ánh mắt Bạch Thần Mộ nhìn Gia Nhạc không đúng, một hồi lâu sau mới hỏi: Anh là ai?

Em là anh trai của anh. Gia Nhạc mơ mơ màng màng nói thầm một câu: Anh muốn ngủ nữa không?

Tôi có hơi buồn ngủ. Bạch Thần Mộ quay đầu nhìn bốn phía, lại hỏi: Đây là chỗ nào?

Gia Nhạc mơ hồ một lát, đột nhiên cảm thấy không đúng, ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: Anh làm sao vậy?

Đôi mắt đen nhánh kia của Bạch Thần Mộ tựa như hai khối đá đen tuyền, nhưng Gia Nhạc càng nhìn thân thể càng lạnh, nhìn kiểu gì cũng không bình thường.

Qua một hồi lâu Bạch Thần Mộ lại hỏi Anh là ai?

Giờ cơn buồn ngủ của Gia Nhạc lập tức bay biến.

Hai người đối mặt nhìn nhau một lúc lâu, Gia Nhạc ngồi thẳng người dậy, trên thân còn đầy dấu vết tối qua để lại, trông từ xa giống như bị cái gì ngược đãi vậy, nhưng người gây án Bạch Thần Mộ cũng không khá hơn chút nào, cho nên thoạt nhìn cả hai ngang ngửa như nhau, đều không có trở ngại gì.

Gia Nhạc hỏi: Anh biết mình là ai không?

Yves. Bạch Thần Mộ nói xong, ngẫm nghĩ chút lại nói tiếp: Tên tiếng Trung là Bạch Thần Mộ.

Gia Nhạc thở phào một hơi: Vậy còn dễ xử lý, hẳn là không có gì đâu, Ngoài miệng cậu nói vậy thôi, chứ tay cũng run rẩy theo rồi, cậu lấy lại bình tĩnh, nói: Vậy em gọi bác sĩ tới, anh đừng sợ, lập tức tới ngay thôi.

Tôi không sợ. Bạch Thần Mộ chỉ vào tay Gia Nhạc, nói: Tôi cảm thấy anh cần nên bĩnh tĩnh lại, cái kiểu này ổn không đó? Còn nữa anh chưa mặc quần áo kìa.

Câu trả lời đầy lý tính thường thấy của Bạch Thần Mộ khiến cho Gia Nhạc thoáng an tâm một chút, cậu mỉm cười với hắn, khẽ đáp: Ừa, em biết rồi.

Bạch Thần Mộ trông thấy nụ cười mỉm của Gia Nhạc, ngón tay đột nhiên mất kiểm soát chạm vào lúm đồng tiền trên mặt cậu, vừa thu tay, sắc mặt thoáng dịu lại biến hóa nhỏ đến cơ hồ nhìn không ra, nói: Tôi ở chỗ này chờ anh.

Sáng sớm ở gia tộc White vẫn chưa có người nào thức giấc, khi Gia Nhạc chạy ra cửa mới nhớ mình không biết bác sĩ ở phòng nào, vừa quẹo đến trước cửa phòng ông quản gia, gõ lúc lâu, kết quả là cậu thấy cô hầu gái gặp mặt vài lần ra mở cửa, cậu hơi giật mình, còn cho là mình tìm nhầm phòng nữa chứ. Sau một lát mới trông thấy ông quản gia mặt mũi lúng túng vừa cài nút áo vừa đi ra, một phát bắt lấy cánh tay ông, hỏi: Bác sĩ ở đâu?

Ông quản gia hỏi: Có phải ngài White xảy ra vấn đề gì không?

Gia Nhạc gật mạnh đầu, nói: Ông mau dẫn bác sĩ lên xem thử đi.

Ơ, được. Ông quản gia ngay cả giày da cũng không mang liền vội vã chạy ra ngoài, nói tiếp: Ngài không cần quá lo lắng, chắc một lát thì ổn thôi, ngài ngồi ở đây đi.

Không không, tôi lên trông anh ấy. Gia Nhạc dứt lời, quay đầu chạy lên.

Ông quản gia lắc đầu mãi, kéo bác sĩ chưa tỉnh ngủ dậy, lúc đi ra bác sĩ còn nói thầm: Hai người này không biết làm cái gì nữa, mỗi ngày làm ra những việc này, tôi muốn yêu cầu tăng lương, còn nữa giờ không phải thời gian làm việc của tôi, các người đang coi thường nhân quyền đấy hả?

Ông quản gia nói: Trông cậu Gia rất gấp, ông đi xem một chút xem sao.

Bác sĩ bĩu môi khinh thường, dựa vào kinh nghiệm dĩ vãng của ông, nhất định là hai cái người này tối qua lại làm chuyện gì đó quá mức rồi, sáng nay khi thức dậy nhận ra không bình thường, mới vội vàng gào thét tìm mình tới, nhưng chuyện thế này cũng không lớn, gấp cũng không gấp ngay được.

Mở cửa, bác sĩ dò xét trên dưới Bạch Thần Mộ, phát hiện hắn cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là trên cánh tay có dấu cắn ra vết thương nhưng miệng người thì có thể lợi hại bao nhiêu, cho dù dùng toàn lực cũng chỉ thể cắn ra chút máu mà thôi.

Cậu ấy làm sao? Bác sĩ thả cái hòm thuốc xuống bên cạnh, trước thay Bạch Thần Mộ bôi thuốc tiêu độc cho cánh tay.

Gia Nhạc nói: Anh ấy không nhớ gì cả.

Bạch Thần Mộ nói: Không phải là cái gì cũng không nhớ, trước mười tuổi nhớ rất rõ.

Nước thuốc tiêu độc trong tay bác sĩ lập tức ngừng phun, ông kinh ngạc nhìn Bạch Thần Mộ, phát hiện đối phương xác thực không giống làm bộ, lại nhìn về phía Gia Nhạc, hỏi: Hai người tối qua làm gì, để đầu cậu ấy xảy ra vấn đề rồi?

Gia Nhạc so với ông còn nghi hoặc hơn kìa, mặt khóc tang, nói: Tôi cũng không biết, thức dậy thì thành vậy rồi.

Bạch Thần Mộ thình lình ngẩng đầu nhìn Gia Nhạc ở bên cạnh, hỏi: Anh hình như rất quen thuộc với tôi?

Cũng bởi vì câu nói kia của hắn, hốc mắt Gia Nhạc liền đỏ ửng.

Hai người họ đâu chỉ dừng lại ở mức là người quen thuộc, trong trong ngoài ngoài đều nghiên cứu sạch sẽ cả rồi anh nói xem có quen không?

Ông quản gia và bác sĩ cũng có chút cảm khái, hai người họ bình thường thân thân mật mật không thèm che giấu, chẳng qua trí nhớ xảy ra vấn đề thôi mà cũng quên mất người ta luôn, bảo sao ai đó không thương tâm?

Bác sĩ cũng không tiện kiểm tra, để cho ông quản gia lái xe đưa đến bệnh viện kiểm tra, cuối cùng còn vỗ bả vai Gia Nhạc nói: Cái này bình thường đều là tạm thời, một hồi thì ổn thôi, cậu cùng đi theo đi, đỡ phải lo lắng không yên.

Gia Nhạc khẽ gật đầu, cậu nhất định phải đi theo rồi, Bạch Thần Mộ chẳng biết tại sao không nhớ ra cậu, ngoại trừ vài phút mới nhìn nhau vừa rồi, cậu càng nghĩ càng khó chịu, trong cảm tình thương tổn sâu nhất chính là không muốn buông tay, Gia Nhạc đây là cố nhịn sự khó chịu trong lòng.

Gia tộc White ở đỉnh núi, cách khu trung tâm hơi xa, chạy xe hơn ba mươi phút mới tới nơi, Bạch Thần Mộ cùng Gia Nhạc ngồi ở đằng sau, cậu nhiều lần muốn đưa tay cầm tay Bạch Thần Mộ, lần cuối cùng mắt thấy sắp cầm được thì Bạch Thần Mộ đột nhiên mở mắt thoáng liếc nhìn Gia Nhạc. Cậu bị ánh mắt kia của hắn khiến cho trong lòng như bị dao đâm từng nhát một, máu theo sát mà tuôn rơi.

Ông quản gia đi tới, dẫn Bạch Thần Mộ đi lên xếp số, bởi vì chuyện khẩn cấp, liên hệ người bên trong một tiếng mới sắp xếp xong xuôi, ông đỡ Bạch Thần Mộ, nhìn về phía Gia Nhạc, hỏi: Ngài cùng đi chứ?

Gia Nhạc lắc đầu Thôi, tôi chờ ở dưới đây .

Ông quản gia nói: Vậy được. Rồi đỡ Bạch Thần Mộ đi.

Thời điểm sắp vào thang máy Bạch Thần Mộ mang vẻ bình tĩnh quay đầu nhìn Gia Nhạc, trông thấy người nọ đang ngồi trên ghế nhựa nước mắt tí tách rơi xuống, nước mũi cũng sắp trào ra, vẻ mặt hắn không khỏi khẽ động.

Kiểm tra một loạt  X – quang lung tung xong, bác sĩ nói còn cần chẩn đoán chính xác, dù sao tổng thể nguyên nhân sẽ là do thuốc hoặc do phương diện tinh thần, không phát hiện tụ máu trong đầu, hơn nữa Bạch Thần Mộ có nghiên cứu với phương diện tâm lý, vô cùng có khả năng là do tự hắn thôi miên chính mình, khi nào mới nhớ ra thì không chắc.

Mọi người theo đường cũ trở về, lúc này người trong gia tộc White còn chưa biết chuyện gì xảy ra, thấy họ trở về thì cúi người mỉm cười sau đó đi làm việc của mình.

Bạch Thần Mộ không có chút hiện tượng mất trí gì cả, tuy từ miệng hắn có thể biết hắn chỉ có ký ức trước năm mười tuổi, nói cách khác ngày hôm qua hắn còn tay ngắn chân ngắn vẫn còn là con nít, hôm sau thức dậy thì tấm thân xử nam đã sớm rời xa hắn nhiều năm rồi.

Gia Nhạc khóc xong thì ngừng, hiện giờ đang mỉm cười lôi kéo tay Bạch Thần Mộ cùng hắn giới thiệu khắp nơi.

Bạch Thần Mộ quét mắt một vòng, nói một câu nói: Tôi mệt, phòng ở đâu?

Gia Nhạc thấy hắn cuối cùng cũng chịu phản ứng mình, vui vẻ đến mức khóe miệng mím thành một đường, nói: Đi theo tôi, ngay ở lầu ba thôi, còn có mặt cửa sổ thật lớn, anh nói anh thích cảm nhận ánh mặt trời mà.

Bạch Thần Mộ khẽ nhíu mày, nói: Anh nói gian phòng này có cửa sổ nhìn ra biển ư?

Gia Nhạc hơi giật mình, Bạch Thần Mộ cho tới bây giờ chưa từng dùng vẻ mặt này đối với mình, cậu nghẹn họng, mở to hai mắt nhìn lên Bạch Thần Mộ trước mặt, đôi mắt hẹp dài kia, lông mày không cần sửa, môi hơi mỏng nhưng hết sức mềm mại. . . Vì sao cùng là gương mặt này nhưng cậu lại nhìn không rõ nữa chứ?

Cậu mở to hai mắt, cảm nhận thứ ấm áp từ trên mặt mình trượt xuống.

Bạch Thần Mộ nâng tay muốn lau sạch, tay vừa nâng lên lại để xuống, hắn có thể cảm giác được người đàn ông trước mặt này không có chút tâm tư xấu xa nào với mình, thế nhưng. . .

Sự thật là gì, ai mà biết được.

Bất an là một loại bản chất, Bạch Thần Mộ trừ bản thân hắn ra thì không tin bất cứ ai.

Hắn chuyển tầm mắt sang nơi khác, khẽ bảo: Anh cứ tìm đại cho tôi một căn đi, từ nay về sau tôi nghỉ ở đó.

Thần Mộ đừng vậy. . . Gia Nhạc giữ chặt tay Bạch Thần Mộ không chịu buông, khóc đến nỗi cặp mắt đỏ hoe, ngay cả lúm đồng tiền trông cũng khó coi, cậu nói: Anh gạt em đúng không? Sao anh có thể mất trí được? Tối qua anh còn nói. . . còn nói. . . Cậu nói không được nữa, nghẹn ngào không thành lời.

Tối qua Bạch Thần Mộ ôm cậu, ánh đèn ấm áp, hai người nằm trên giường nhìn ánh sao trên bầu trời đêm, Gia Nhạc hỏi hắn ngôi sao nọ với ngôi sao kia là sao gì, hắn không biết cái nào hết còn bị Gia Nhạc ghét bỏ một hồi, hắn hôn trán cậu, bảo ngày mai phải đi mua ống nhòm, hai người nghiên cứu thử xem những ngôi sao kia trông ra sao.

Xin lỗi. Bạch Thần Mộ giãy thoát khỏi tay Gia Nhạc, một chút hắn cũng không nhớ, Gia Nhạc là ai, Gia Nhạc đã từng cùng mình xảy ra những gì, hết thảy hoàn toàn không biết.

Gia Nhạc trơ mắt nhìn hắn rời đi, cậu cảm thấy ngay lúc đó cõi lòng mình tan nát khó chịu, mãi đến khi Bạch Thần Mộ biến mất tại góc ngoặt, cậu vẫn không nhúc nhích.

Tại sao lại vậy chứ?

Tối qua rõ ràng không làm gì hết mà?

Gia tộc White có người hầu đi ngang qua, nhìn một màn như thế đều nói hai vị chủ nhân bất hòa, lúc tối lại thấy Bạch Thần Mộ tìm gian phòng khác, càng thêm xác nhận loại phỏng đoán này.

Gia Nhạc đứng ở hành lang đằng kia không biết bao lâu, ông quản gia tìm thấy cậu, nếp nhăn trên mặt hiện đầy áy náy, nói: Ngài nên nghỉ ngơi một chút trước đã, lâu như vậy còn đứng ở chỗ này?

Gia Nhạc nhìn ông, con mắt sưng húp lên, trong đôi mắt đầy tơ máu, khiến ông quản gia vừa thấy một màn này lòng càng thêm trống rỗng không thôi. Từ trước tình cảm hai vị chủ nhân tốt biết bao nhiêu, sao lại biến thành cái dạng này cơ chứ?

Gia Nhạc hỏi: Ông quản gia có phải tôi làm sai điều gì không? Cớ sao Thần Mộ đột nhiên không nhớ gì hết?

Ông quản gia vỗ vỗ bả vai Gia Nhạc, nói: Chuyện này không liên quan tới cậu, có lẽ ngày mai thôi ngài White sẽ tốt lại, cậu về nghỉ trước đi, mắt đều sưng đỏ cả rồi.

Gia Nhạc nhìn ông quản gia, hốc mắt vừa ướt vừa đỏ, miễn cưỡng nói: Ừm, cám ơn ông.

Cửa sổ lầu ba, rèm cửa hơi trong suốt mở ra một khe nhỏ, Bạch Thần Mộ khoanh tay trước ngực chìm trong bóng tối, nhìn người được ông quản gia đỡ rời đi ở hành lang bên dưới, trên gương mặt thon gọn nổi bật nhất, xinh đẹp nhất là cặp mặt đen nhánh, trong bóng đêm trở nên tối tăm mờ mịt.

Căn phòng mênh mông.

Trần nhà trống không trước sau như một.

Gia Nhạc biết rõ chỉ cần mình thoáng nâng cổ lên là có thể trông thấy cảnh sắc ngoài cửa sổ, biển rộng xanh biếc xinh đẹp, chim biển trắng muốt bay lượn lờ, kiến trúc phong cách Châu Âu tựa như ảnh ngược của mây trắng bồng bềnh trên bầu trời xanh.

Khi lựa chọn căn phòng này, cánh cửa sổ sát đất kia là cố tình sửa lại.

Cậu mãi không nhớ ra Bạch Thần Mộ đối với biển rộng có sự chán ghét không cách nào coi nhẹ.

Dẫu rằng Thần Mộ đã từng nói với cậu.

 . . . Có phải là do cậu một mực đòi hỏi nhiều thứ từ trên người Thần Mộ, đến nỗi Vận Mệnh cũng không nhìn được nữa, vậy nên mới trừng phạt cậu nếm thử mùi vị mất đi anh ấy?

_Hết chương 52_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro