Chương 53- Phiên ngoại 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó Gia Nhạc đã suy nghĩ rất nhiều.

Từng ly từng tý từ sau lần đầu tiên cậu nhìn thấy Bạch Thần Mộ, tất cả những gì Bạch Thần Mộ làm cho cậu, từ khi hai người họ thoát khỏi tổ chức cho tới cuộc sống ở gia tộc White.

Cậu phát hiện mình một mực dậm chân tại chỗ, vẫn luôn là Bạch Thần Mộ gắt gao nắm lấy tay cậu không chịu buông ra.

Bầu trời vừa mới xuất hiện ánh ban mai, ông quản gia bởi vì lo lắng tình huống của hai vị chủ nhân cho nên ngủ không được ngon giấc, ông cầm đèn pin muốn đi rót cho mình cốc nước, lúc sớm lại ngủ thêm một giấc, đẩy cửa phòng bếp, nhìn Gia Nhạc bận rộn ở bên trong, kinh ngạc mở to hai mắt hỏi vội: Cậu Gia?

Gia Nhạc càng hoảng sợ hơn, trông thấy là ông quản gia mới thở hắt ra, cười mỉm, chào: Buổi sáng tốt lành.

Ông quản gia có chút bất an, hỏi: Ngài sớm như vậy ở trong này làm gì đấy? Ông liếc mắt nhìn thứ gì đó trong tay Gia Nhạc, kinh ngạc bật thốt: Kia là sủi cảo à?

Gia Nhạc có hơi ngượng ngùng, nói: Ừm, nhớ trước đây Thần Mộ nói thích ăn món này, đúng lúc tôi ngủ không được nên làm cho anh ấy.

Ngài cả đêm không ngủ sao? Ông quản gia càng thêm lo lắng.

Không có việc gì. Gia Nhạc xoa xoa con mắt có chút chua xót của mình, nói: Thần Mộ bên này mới ra chuyện, hôm nay chắc bác sĩ lại đây đi, tôi nghĩ anh ấy giờ thấy rất bất an, aiz, tôi cũng chỉ thể làm được bấy nhiêu thôi.

Ngài nghĩ chu đáo quá. Ông quản gia cảm khái một câu lại hỏi: Chuyện trí nhớ ngài White xảy ra vấn đề có cần phong tỏa tin tức lại không?

Ông quản gia là người mượn tới từ tổ trạch gia tộc White, có một số việc xác thực nghĩ khá tỉ mỉ, Gia Nhạc nghe vậy mới nhớ tới quan hệ giữa Bạch Thần Mộ và tổ chức, vội cuống quít thốt lên: Đương nhiên! Bằng không tổ chức khẳng định tới đây đem chúng tôi đi!

A, được. Ông quản gia nói: Ngài yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt.

Gia Nhạc gật gật đầu, hiển nhiên rất tin tưởng vào năng lực của ông quản gia, vừa lúc nước sôi, cậu nói: Ngài cũng mau đi ngủ đi, tôi đợi sủi cảo được rồi, tý nữa bưng qua cho Thần Mộ.

Vâng. Ông quản gia bưng cốc nước ấm rời đi, lúc đóng cửa chợt quay đầu lại nói: Cậu Gia, tuy những lời này tôi không biết có nên nói không nhưng ngài nên chú ý những người hầu khác ở gia tộc White gia nhiều một chút, bọn họ là được tôi mướn tạm thời, dù đã điều tra qua nhưng khó tránh khỏi thiếu sót, ngài tốt nhất nên thường xuyên ở cạnh ngài White.

Tôi đã biết. Gia Nhạc trả lời, còn nói thêm: Quản gia cám ơn ông.

Trên mặt ông quản gia có tí xúc động, một lát sau lại khôi phục dáng vẻ lúc trước: Đây là việc tôi phải làm.

Gia Nhạc luôn nhìn thời gian trên di động, khi sắp đến bảy giờ cậu liền đem sủi cảo đã hâm nóng xong bưng lên khay, lại thêm chút ít đồ ăn ngày thường Bạch Thần Mộ thích, giờ nghĩ lại, bình thường thứ Thần Mộ hay ăn hình như cũng là thứ cậu thích Không biết có hợp khẩu vị của anh ấy không.

Đã có hầu gái lục tục đi ra, từ phòng bếp lên lầu muốn đến phòng Bạch Thần Mộ nghỉ ngơi cậu phải đi ngang qua phòng người hầu, các cô ấy đều dùng loại dáng vẻ nói không nên lời nhìn Gia Nhạc, giống như thương cảm lại tựa như nghi hoặc, Gia Nhạc cúi đầu, giả bộ như không nhìn ra ánh mắt của các cô, vội đi tới.

Khẽ gõ cửa vài cái, Gia Nhạc hít sâu một hơi, trên mặt treo nụ cười tươi.

Cửa mở, trên người Bạch Thần Mộ mặc áo sơ mi, khoanh tay trước ngực nhìn Gia Nhạc.

Cậu đẩy toa xe ăn vào phòng, nói: Buổi sáng tốt lành, ngủ có ngon không?

Bạch Thần Mộ trầm mặc gật đầu, đáp: Chào buổi sáng.

Hắn không trả lời câu thứ hai, mà Gia Nhạc cũng không trông cậy vào hắn có thể đối xử với mình giống như trước, đêm qua cậu đã nghĩ kỹ rồi, dù Bạch Thần Mộ từ nay về sau không nhớ ra, thì hắn vẫn là người yêu của cậu, người nhà trên pháp luật, nếu lúc này cậu không thể mở rộng tấm lòng đón nhận Bạch Thần Mộ thì nói không chừng hắn sẽ càng thêm cực đoan hơn.

Đây là bánh sủi cảo, trước kia anh rất thích ăn, còn có một ít bánh ngọt, đều chọn lựa dựa theo khẩu vị của anh đấy, anh thử xem có thích không? Gia Nhạc nói.

Bạch Thần Mộ chậm rãi cài từng nút áo sơ mi trên người mình, hơi ngẩng đầu nhìn cậu, con ngươi đen bóng, nói: Anh có biết tôi vừa mới rời giường không?

Gia Nhạc lắc đầu: Thật xin lỗi.

Bạch Thần Mộ nói: Ý tốt của anh tôi nhận, trước để đó đi, lát nữa tôi sẽ ăn.

Được. Kỳ thật hàm ý trong lời nói của Bạch Thần Mộ rất rõ ràng nhưng Gia Nhạc tỏ vẻ mình nghe không hiểu ý bảo cậu rời đi của hắn, đặt mông ngồi trên ghế sa lon, mỉm cười nhìn Bạch Thần Mộ, thấy vậy nên khi mặc quần Bạch Thần Mộ cố ý chậm rì rì rồi nói: Nhìn sang chỗ khác.

Trước đây nơi nào của anh chưa từng bị em nhìn qua chứ? Gia Nhạc nhỏ giọng phản bác nhưng vẫn xoay đầu sang chỗ khác.

Bạch Thần Mộ mặc quần áo xong, đau đầu nhìn những món trên toa xe ăn.

Trong ký ức của hắn, hình như hắn luôn ở một loại trạng thái tuyệt thực, những thứ này trong mắt hắn cùng thuốc độc không khác là bao.

Mặc đồ xong rồi? Gia Nhạc hỏi, vừa quay đầu lại.

Bạch Thần Mộ nhướng mày, nói: Cho tới giờ những câu hỏi của anh chẳng lẽ đều không cần câu trả lời của tôi hay sao? Ngộ nhỡ khi anh quay đầu lại phát hiện tôi còn chưa mặc xong quần áo thì sao đây.

Gia Nhạc cười hì hì bày chén đĩa ra trên bàn, nói: Vậy thì em nhân tiện thưởng thức dáng người của anh luôn, dẫu sao trông cũng rất đẹp mắt mà.

Bạch Thần Mộ khẽ nhếch khóe miệng, ngồi trên ghế, lại hỏi: Anh ăn chưa?

Còn chưa. Gia Nhạc chen chúc ngồi vào cạnh Bạch Thần Mộ, nói: Em chuẩn bị cùng ăn với anh.

Bạch Thần Mộ khẽ hất cằm, ra hiệu muốn cậu tới chỗ ngồi đối diện mình: Anh có thể ngồi bên kia, có lẽ sẽ rộng hơn chút đấy.

Không, em thích ở đây cơ. Gia Nhạc cầm đũa đưa cho Bạch Thần Mộ, hỏi: Cái này anh còn biết dùng không?

Bạch Thần Mộ nhận lấy đũa trong tay cậu, mặc dù trong trí nhớ hoàn toàn không biết làm sao sử dụng nhưng khi cầm trong tay lại rất tự nhiên tiêu chuẩn gắp lên một bánh sủi cảo, đặt vào trong đĩa trước mặt.

Nhanh ăn đi, em làm cả đêm đấy, nhiều loại nhân lắm. Gia Nhạc cười mỉm nói, thật ra trước khi đến nước A cậu hoàn toàn không biết sủi cảo làm thế nào, vẫn là vài năm trước học được trên TV, không nghĩ tới hương vị ngon ngoài ý muốn.

Bạch Thần Mộ chần chờ cắn một cái, nói thật, cũng không phù hợp khẩu vị của hắn.

Mắt Gia Nhạc lóe sáng lấp lánh nhìn hắn, hỏi: Ăn ngon không, ăn ngon không?

Bạch Thần Mộ buông đôi đũa trong tay xuống, sau khi nhai kỹ xong mới khẽ gật đầu.

Gia Nhạc lập tức gắp thêm cái sủi cảo cho hắn: Vậy anh ăn nhiều một chút, em nghe họ nói hôm qua anh không ăn gì hết, có đói bụng không? Dạ dày của anh không khỏe lắm, phải chú ý phương diện này một chút.

Tôi biết rồi. Bạch Thần Mộ hơi mấp máy môi, lại ăn một cái sủi cảo.

Gia Nhạc nhìn động tác ăn từng miếng từng miếng giống như đang uống thuốc Đông y của hắn thì tự mình nhanh chóng ăn vài cái, ngẩng đầu, quả nhiên thấy hắn không động đũa nữa, cậu không yên lòng hỏi thăm: Có phải ăn không ngon không? Anh cứ nói thật với em là được mà.

Vẻ mặt Bạch Thần Mộ hiện lên nét mê mang, sủi cảo này ăn không ngon là sự thật nhưng trông ánh mắt Gia Nhạc nhìn mình, cuối cùng hắn vẫn thốt ra câu: Cũng tạm, bây giờ tôi không đói lắm.

À, em hiểu em hiểu. Gia Nhạc nói: Anh đừng miễn cưỡng, nào, uống canh đi, đây là khai vị, uống rất ngon, anh sẽ rất thích.

Bạch Thần Mộ vốn định đưa tay ngăn lại, thế nhưng hắn lại phát hiện tay mình nắm lấy tay Gia Nhạc, nhờ lực của cậu mà thoáng nhấp môi uống một ngụm.

Gia Nhạc không chút nào cảm thấy động tác giữa hai người quá mập mờ, ngược lại thời điểm Bạch Thần Mộ buông tay cậu ra lại có hơi xấu hổ.

Ăn thêm một chút, Bạch Thần Mộ lau miệng, lúng túng đánh vỡ bầu không khí yên lặng: Khụ Anh tên là Gia Nhạc phải không?

Ừm. Gia Nhạc viết tên của mình trên mặt bàn một lần rồi nói: Em nhớ hình như anh có học qua tiếng Trung?

Bạch Thần Mộ gật đầu Tôi biết đấy có nghĩa gì. Điều tôi muốn hỏi chính là, anh với tôi quan hệ ra sao?

À? Gia Nhạc không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, hơi mặt đỏ, sau đó thấp giọng nói: Anh cảm thấy thế nào?

Bạch Thần Mộ ngờ vực thái độ đối phương cư xử với mình, ngẫm nghĩ rồi nói: Tuy tôi cũng không biết anh nhưng anh chắc là thân thích của tôi chứ hả?

Nghĩ sai rồi. Gia Nhạc thở dài, nói: Chẳng lẽ một chút anh cũng không đoán ra ư?

Đúng vậy, từ trước đến nay Bạch Thần Mộ là IQ cao EQ thấp, hắn cảm giác mình cùng người trước mặt rất gần gũi, hắn cũng không có cảm giác chán ghét anh ta, trái lại, hắn cảm thấy người trước mặt này thuận mắt hơn so với bất kỳ người nào hắn từng gặp, dù rằng hương vị những bánh sủi cảo kia thật sự không hợp khẩu vị hắn thì hắn cũng thừa biết được người trước mặt rất thuận mắt.

Tôi không biết. Bạch Thần Mộ thành thực nói.

Gia Nhạc vốn định oán trách một câu nhưng cảm thấy hắn không nhớ ra cái gì, cậu thật vất vả mới kéo gần quan hệ giữa hai người, liền đỏ mặt nói ra: Anh với em là người yêu, đã vài năm rồi.

Bạch Thần Mộ giật mình nhưng một lúc lâu sau, chí ít cũng lâu cỡ năm mươi giây, hắn không tài nào tưởng tượng được, mình sau này vậy mà có người yêu

Tôi không tin. Hắn nói, trên mặt còn đực ra.

Anh không tin nhưng đây lại là sự thật. Gia Nhạc bất đắc dĩ nói, dạo qua một vòng manh mối cũng không phát hiện trên người mình có thứ gì đủ để Bạch Thần Mộ tin tưởng cậu là người yêu của anh ấy, đột nhiên cậu nhớ tới một chuyện, cầm lấy điện thoại bên cạnh Bạch Thần Mộ, cậu mở video, dùng gương mặt hồng đến mức có thể sánh với quả cà chua bật video trong đó.

Vẻ mặt Bạch Thần Mộ ngây ngốc nhìn hai bóng người trắng phía trên đang lăn tới lăn lui, nhìn liên tục nhiều lần, ngay khi Gia Nhạc cho rằng đối phương sẽ nói ra câu đại loại như tôi tin tưởng anh này nọ thì chỉ thấy hắn tắt di động, rút pin, ném ra ngoài cửa sổ.

Sau đó

Thì ra đàn ông với đàn ông là làm tình như vậy.

Cũng không biết vì sao, Gia Nhạc cảm thấy trên mặt Bạch Thần Mộ tựa hồ còn mang theo một tia mới lạ cùng cảm khái.

Nhưng mà có phải nhìn nhầm trọng điểm rồi không?

Người trong đó rõ ràng là anh với tôi, cặp mắt dài đẹp kia của anh sao không thèm đếm xỉa gì tới tôi vậy hả?

_Hết chương 53_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro