Chương 54- Phiên ngoại 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia Nhạc liên tục quấn quanh Bạch Thần Mộ, rốt cuộc làm cho Bạch Thần Mộ tiếp nhận chướng ngại vật khổng lồ này.

Song điều khiến Gia Nhạc tò mò là dường như Bạch Thần Mộ không quá kinh ngạc với mọi chuyện xảy ra trước mắt, dù rằng bản thân không còn chút kí ức nào thì hắn cũng rất tự nhiên dung nhập vào đó, chứng minh điểm ấy chính là đám người hầu hoàn toàn không phát hiện ra Bạch Thần Mộ mất trí nhớ, chỉ cho là hắn với cậu Gia bất hòa mà thôi.

Bạch Thần Mộ, nào, đây là máy tính của anh. Gia Nhạc chuyển laptop của Bạch Thần Mộ qua, nói với hắn: Trong đó hẳn có rất nhiều thứ anh cho là quan trọng, anh xem thử đi. A, đúng rồi, còn chìa khóa phòng sách anh luôn mang theo bên mình, anh có thời gian thì đi nhìn một chút, căn phòng kia cả em cũng chưa từng vào đâu đấy. Gia Nhạc làm đủ mọi cách thầm muốn Bạch Thần Mộ mau chóng tiếp nhận cuộc sống của hắn trong mười năm sau.

Cảm ơn. Bạch Thần Mộ nhận lấy máy tính, hỏi: Cái máy tính này trước đây để ở đâu?

Gia Nhạc giật mình, không biết tại sao hắn lại hỏi vấn đề này, vội đáp: Phòng lúc trước em với anh ở chung.

Bạch Thần Mộ nói: Thế sau này tôi đến phòng đó dùng máy tính vậy.

Gia Nhạc chần chờ thốt: Nhưng ở đó không phải có mặt cửa sổ lớn sao. Hai mắt cậu đột nhiên tỏa sáng, nói: Đúng rồi, em có thể kéo màn lại, như vậy anh sẽ không thấy chán ghét nữa!

Bạch Thần Mộ đặt laptop ở trên ngăn tủ bên cạnh, dựa vào tường nghiêng đầu nhìn cậu: Vì sao anh lại đối tốt với tôi đến vậy.

Gia Nhạc suýt nữa rớt nước mắt vì mừng rồi, cuối cùng anh cũng biết em đối tốt với anh rồi hả, cậu hơi ngượng ngùng: Lúc trước không phải đã nói với anh rồi ư Tụi mình là người yêu.

Tôi biết chứ. Bạch Thần Mộ gật đầu, sau đó nói: Vậy liên quan gì đến việc anh tốt với tôi?

Gia Nhạc: .

Chỉ số IQ của chúng ta ở cùng một mặt phẳng đấy hả?

Bạch Thần Mộ suy nghĩ một lát, bỗng nói: Thôi quên đi, vấn đề này cần thời gian, tôi cảm thấy câu trả lời của anh có thể không như điều tôi nghĩ, đã vầy tôi có hỏi hay không cũng chẳng sao.

Ơ? Gia Nhạc hơi chút mất mát nho nhỏ, thậm chí cậu đã nghĩ lúc lâu để biên ra tình sử oanh oanh liệt liệt khiến Bạch Thần Mộ tin rằng hai người họ là trời tạo một đôi nữa kìa, sao nói ngừng là ngừng vậy chứ?

Song, loại cá tính thay đổi thất thường này thật đúng là Bạch Thần Mộ khi còn ở gia tộc White.

Xa nhau ba năm vẫn là cái rãnh khó vượt qua trong lòng Gia Nhạc, cậu quý trọng Bạch Thần Mộ, dè dặt bảo vệ nghịch lân này từng li từng tí, giờ đã không còn ba năm ký ức, dường như Bạch Thần Mộ có chút biến hóa nho nhỏ, mà biến hóa này đúng là thứ Gia Nhạc thích nhìn.

Bạch Thần Mộ nói: Hiện giờ thứ tôi biết cũng gần đủ cả, anh có thể đi làm chuyện của mình, không cần mỗi ngày ở cạnh trông tôi, tôi sẽ không làm gì đâu.

Gia Nhạc vội vàng nói: Dù anh có làm gì cũng không sao. Cậu hơi ngượng ngùng nói: Em có thể ở bên anh, anh làm cái gì em làm cái đó.

Bạch Thần Mộ híp mắt: Anh nên biết tôi thường xuyên có liên quan đến án mạng đấy?

Gia Nhạc gật đầu: Anh đâu phải chỉ có liên quan đến án mạng không đâu, dường như mỗi vụ án đều bởi vì anh mà ra đấy.

Bạch Thần Mộ: .

Hắn trầm mặc một lát, tiếp tục nói: Anh biết nhiều chuyện như vậy, anh còn chịu ở cùng tôi ư?

Tất nhiên! Gia Nhạc trả lời đương nhiên, nói: Em thích chính là anh mà, vả lại trước kia em còn cùng anh đồng thời giết người đó, tuy kẻ nọ là phạm nhân, ôi những chuyện này anh cứ yên tâm đi, anh biết hay không biết em thì hiện giờ biết là được rồi mà.

Bạch Thần Mộ đầy mặt không thể tin: Anh thế mà đã từng giết người?

Gia Nhạc chỉ vào Bạch Thần Mộ đáp: Đúng đấy, anh dẫn em đi mà.

Bạch Thần Mộ lắc đầu: Tôi thật sự không cách nào tưởng tượng cuộc sống trước kia của chúng ta là kiểu gì.

Gia Nhạc cười nói: Kỳ thật em cảm thấy cũng không tệ, miễn là cùng với anh thì đều được.

Ừ Bạch Thần Mộ mấp máy môi, nói: Nói thật tôi hiện giờ vẫn chưa thể tin anh, anh cần phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, bởi vì một khi tôi phát hiện anh không giống những gì trong tưởng tượng của tôi, hoặc tôi cho rằng anh đối với tôi có tính uy hiếp gì đó thì tôi lập tức sẽ rời khỏi anh ngay.

Gia Nhạc gật đầu, vô cùng xác định trả lời: Anh yên tâm, anh đi đâu em đi đó, sẽ không để anh đi một mình đâu.

Bạch Thần Mộ im lặng, đến trưa cũng không phản ứng Gia Nhạc.

Buổi tối ông quản gia bưng đồ ăn mà Bạch Thần Mộ thích tới, sau đó cúi người đi ra.

Trong đoạn thời gian Bạch Thần Mộ mất trí nhớ này, Gia Nhạc phát hiện vị quản gia mà hắn tuyển kia thật sự là giỏi đến cùng cực, không chỉ có tầm nhìn xa, hơn nữa làm việc gì cũng hết sức chu đáo, rất nhiều chuyện làm còn tốt hơn những gì Gia Nhạc nghĩ.

Đặt chén đĩa ở trước mặt Bạch Thần Mộ, Gia Nhạc nhìn hắn dùng đôi tay gần giống của nghệ thuật gia cầm lấy dao nĩa, động tác ưu nhã nhẹ nhàng cắt khối bít tết, sau đó có ngước mắt nhìn về phía cậu, hỏi: Rốt cuộc anh đang nhìn gì thế?

Nhìn anh. Gia Nhạc thẳng thắn.

Bạch Thần Mộ khó hiểu: Anh nhìn tôi làm chi? Chỉ là ăn cơm thôi, thời gian dùng bữa không phải dùng để ăn cơm à?

Em nhìn anh là được rồi. Gia Nhạc nói.

Bạch Thần Mộ càng thêm không hiểu.

Gia Nhạc đột nhiên vươn tay, cầm lấy lòng bàn tay Bạch Thần Mộ, dùng đôi mắt chân thành thề thốt: Dù anh không khôi phục trí nhớ cũng không sao, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, từ rày về sau làm bạn với anh, vậy nên anh có thể lần nữa đón nhận em không?

Bạch Thần Mộ không biết đang suy nghĩ gì, thế mà không có giãy thoát khỏi tay Gia Nhạc, nửa ngày, đang lúc tim Gia Nhạc chuyển từ đập thình thịch thình thịch không ngừng như suýt nhảy ra ngoài đến khi dần dần bình tĩnh lại, hắn mới lên tiếng: Cả tôi cũng không có lòng tin với bản thân mình, sao anh lại cho rằng tôi có lòng tin với anh cơ chứ?

 Ấy Gia Nhạc ngẫm nghĩ, cậu xác thực không nghĩ tới vấn đề này nên cậu nói thẳng: Em không biết.

Vậy tôi Bạch Thần Mộ vừa phun ra hai chữ, Gia Nhạc liền bịt kín miệng hắn.

Đừng nói ra được không? Gia Nhạc cầu xin.

Bạch Thần Mộ nhìn về phía cậu, khẽ tránh khỏi tay Gia Nhạc.

Gia Nhạc thở hắt ra: Trước nay em chưa từng nghĩ qua anh sẽ từ chối em, nên đừng nói ra những lời như thế được chứ?

Tôi có thể cho anh một cơ hội. Đôi mắt Bạch Thần Mộ đen kịt như trước nhưng nếu ngắm thật kỹ sẽ thấy được nội tâm quấn quýt của hắn.

Vậy tốt quá. Gia Nhạc vui vẻ: Em luôn chờ cơ hội này đấy, mấy ngày nay cuộc sống trôi qua thật nhàm chán, anh không thể tưởng tượng được đâu, khi không có anh em khổ sở biết bao. Cậu không chút kiêng dè gì, cậu trông ánh mắt Bạch Thần Mộ hình như không có chút chán ghét nào mới nói tiếp: Vậy thì từ giờ phút này trở đi, chúng ta có thể khôi phục sinh hoạt lúc trước không?

Tất nhiên muốn làm gì cũng được. Bạch Thần Mộ nói.

Hắn vừa dứt lời, Gia Nhạc ngay dứt khoát ngồi vào bên cạnh hắn, kéo cánh tay hắn để lên vai mình, nhìn dáng dấp kia chắc là không định ăn uống gì.

Bạch Thần Mộ cau mày, hỏi: Anh đang làm cái quái gì vậy?

Gia Nhạc đáp lời: Trước đây chúng ta là cái kiểu này đó, anh nên làm quen dần đi mới được, anh đã đáp ứng em rồi.

Tôi có thể rút lại lời mình vừa nói không? Bạch Thần Mộ bởi vì bộ dáng vô lại của Gia Nhạc mà nhếch khóe môi.

Đương nhiên là không. Gia Nhạc nói: Một khi đã đáp ứng em, vậy quy tắc phải nghe theo em mới đúng, anh nên làm quen cuộc sống trước đây đi, đó cũng là tự anh nói mà, làm chuyện gì mà hay đổi ý không phải là một thói quen tốt, đúng không?

Bạch Thần Mộ hơi nhíu mày: Tôi nghĩ anh nên biết trí nhớ tôi dừng ở năm mười tuổi, hay anh cho rằng một đứa bé mười tuổi nên cùng một người đàn ông dây dưa không rõ?

Đấy là vấn đề của anh mà, anh đã có thể nói ra những lời này, thì cho thấy tâm trí của anh rất thành thục, rõ ràng anh cũng hiểu. Gia Nhạc tiếp tục nói: Hơn nữa thân thể anh đã hơn hai mươi rồi, vả lại trước kia còn là người yêu của em, lấy tư cách người yêu của em, anh nên chịu trách nhiệm mà người yêu phải làm. Yên tâm đi, sống ở đâu thì yên ở đấy, em đã sớm nói với anh.

Thật xin lỗi tôi không biết những lời này, bởi vì tôi không có đoạn ký ức kia. Bạch Thần Mộ nói.

Đúng, nhưng không sao cả đừng ngại. Gia Nhạc hôm nay ngoài ý muốn khéo hiểu lòng người, bảo: Chỉ cần em với anh sống chung một thời gian ngắn, điều nên biết anh cũng sẽ biết thôi, em cảm thấy tốc độ học tập của anh rất nhanh đó, trước đây anh đã từng nói với em học tập chuyên môn, vậy giờ anh còn nhớ không?

Đương nhiên. Bạch Thần Mộ nói: Rất nhiều chuyện tôi không có quên, chỉ là tạm thời không nhớ ra thôi.

Gia Nhạc dường như nghĩ tới điều gì, trên mặt bỗng ửng hồng, hỏi: Vậy anh chuyện kia còn biết phải làm sao không?

Chuyện gì? Bạch Thần Mộ hỏi.

Tất nhiên là làm tình Giọng Gia Nhạc như muỗi kêu.

Bạch Thần Mộ chợt cảm thấy cái người vừa nãy còn lớn giọng trước mặt mình đột nhiên gặp phải loại chuyện này thì dáng vẻ liền trở nên xấu hổ như vậy có hơi đáng yêu, hắn khẽ cong khóe môi, thật ra thì nụ cười của hắn vô cùng dịu dàng, ánh mắt hàng mày đều mang theo nét đẹp khiến ai nhìn qua cũng đều thấy cảnh đẹp ý vui, hắn suy nghĩ chốc lát, đáp: Tôi không biết, có thể đến khi đó sẽ biết nên làm sao.

Vậy cũng được. Gia Nhạc đột nhiên phấn khởi như bầu trời quang đãng, ở khóe môi Bạch Thần Mộ hạ xuống một nụ hôn, thầm thì khẽ nói: Em chờ mong đêm nay của anh.

Bạch Thần Mộ xoay mặt sang bên, không hiểu sao có  tí ti ngượng ngùng.

Nửa đêm tối đen như mực.

Bạch Thần Mộ chưa ngủ.

Cửa sổ phòng mở rộng, ánh trăng cùng cơn gió nhẹ bên ngoài chầm chậm thổi vào làm màn giường phất phơ lay động.

Hắn tựa vào đầu giường, trong miệng ngậm một điếu thuốc, như có như không khe khẽ rít từng ngụm, Gia Nhạc mỏi mệt thoát lực nằm trên người hắn, cậu đang ngủ rất say.

Bạch Thần Mộ nhớ lại mẩu ngắn ký ức trong đầu mình, tàn thuốc cháy một đoạn dài, đột nhiên rơi xuống ngực hắn.

Hắn mở mắt, ném đầu lọc vào thùng rác, thuận tay dập tắt điếu thuốc.

Hắn cúi đầu nghiêm túc nhìn người đàn ông trong ngực.

Vài ngày trước bởi vì nguyên nhân làm người hết sức buồn tẻ, hoặc giả là cũng muốn thử kiểm tra xem tình cảm của Gia Nhạc nên hắn dùng thuốc thôi miên, khiến trí nhớ tạm thời bị phong tỏa, chỉ khi hắn lại yêu người này mới có thể nhớ ra toàn bộ quá trình.

Hắn cho là mình phải cần vài tuần, vài tháng thậm chí vài năm mới có thể nhớ ra, đương nhiên có khả năng nhất chính là Gia Nhạc rời khỏi mình, vĩnh viễn cũng không trở lại.

Vì vậy hắn tăng thêm một hạn định thời gian vào thôi miên của mình.

Hai tháng.

Vừa đủ khảo nghiệm Gia Nhạc, cũng sẽ không cho thời gian hay cơ hội để chạy trốn.

Thế nhưng chỉ mới qua vài ngày mà thôi.

Gia Nhạc.

Bạch Thần Mộ dưới ánh trăng mơ hồ miêu tả dáng dấp Gia Nhạc, hạ xuống trán cậu một nụ hôn.

Chuyện may mắn nhất trong đời anh, là có thể được gặp gỡ em.

_Hết chương 54_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro