Ngoại truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

             Có một triết gia từng tính toán rằng " Sau 129.600 năm mọi thứ sẽ tự lập lại " điều đó có nghĩa rằng những gì xảy ra trong quá khứ có khả năng quay lại, những con người đã từng rời xa nhau sẽ trở lại. Nhưng không ai có thể chắc chắn rằng đó là sự thật.

            Minh Nhựt đã tin tưởng tuyệt đối vào điều đó, cậu hi vọng rằng mai đây sẽ được gặp lại Tịch Dương. Cậu đã lỡ trao cả cuộc đời này cho anh, vì vậy anh phải chịu trách nhiệm với nó. Nhưng ai mà ngờ, một ngày nào đó anh lại bỏ rơi cậu ở chốn nhân gian này. Thật nực cười làm sao !

             Mỗi ngày trôi qua, sức khỏe Minh Nhựt càng lúc càng suy yếu. Ban đầu chỉ là đôi mắt sưng húp, tay chân bủn rủn, nhưng bây giờ đến việc đi xuống giường cậu cũng chẳng thể làm được. Nhưng cậu lại vô cùng vui vì điều đó, có lẽ cậu biết rằng cậu sắp được gặp Tịch Dương rồi nhỉ ?. Mỗi lần nhắc đến Tịch Dương, trái tim cậu lại nhói lên...cho đến tận bây giờ thứ mà cậu nhớ về Tịch Dương chỉ là giọng nói, sự ấm áp anh dành cho cậu, ngoài ra chẳng còn cái gì khác.

               Cái ngày, cậu biết Tịch Dương rời đi. Anh chỉ vọn vẹn để lại nụ hôn trên trán mà chẳng nói năng gì. Một bức hình hay một lá thư cùng chẳng có, anh có biết cậu thất vọng đến nhường nào không ? Anh có biết cậu đã mất ngủ nhiều đêm chỉ vì nhớ đến anh, cuộc đời của cậu chỉ quanh quẩn về việc Tịch Dương ra sao rồi, tại sao Tịch Dương lại bỏ cậu đi. Những câu hỏi đó mãi mãi không ai có thể giải đáp cho cậu.

                Hôm nay, cậu lại nhớ về anh, cậu chợt nhận ra ngay cả gương mặt điển trai của anh, cậu cũng chẳng nhớ ra. Ha, phải làm sao đây...gương mặt của anh thế nào ? Anh cười ra sao ? Cậu không thể nhớ...cậu bất giác khóc nức nở, người mà cậu hằng đêm nhung nhớ ấy vậy, đến gương mặt của  người con trai ấy cậu cũng chẳng thể nhớ ra...

              Nằm trên giường khóc nức nở, cậu khóc không thành tiếng, đến lúc ngưng khóc thì đôi mắt lại nặng trĩu không mở ra nỗi. Cậu định ngủ hai ba tiếng thôi, nhưng ai mà ngờ rằng đó cũng chính là giấc ngủ cuối cùng của cậu. Cậu đã ra đi một cách thanh thản, không đau đớn cũng không phải nghẹt thở hay cảm nhận những cơn gió trên không trung.

#Ngày 10/9/xxxx

                - Mau dậy đi, anh còn tính ngủ nướng đến chừng nào đây.

                - Bé con à, anh làm cực lực cả đêm rồi phải thông cảm cho anh chứ.

         Tịch Dương ôm lấy eo Minh Nhựt đè cậu xuống giường, ôm lấy cậu rồi lại lăn ra ngủ tiếp.

                - Còn không mau dậy, anh muốn để nhân viên của mình nghĩ gì về sếp của mình đây ?

                - Nhân viên thì nhân viên cứ kệ họ, anh không quan tâm. Anh chỉ quan tâm bé thôi.

         Cậu chỉ đành bất lực mà nằm xuống với anh. Dù sao thì cơ thể cậu vô cùng đau đớn, đứng dậy chắc cũng tốn kha khá thời gian đấy chứ, nằm thêm một chút cũng không sao đâu nhỉ ?

          Cậu nhìn gương mặt của anh,thầm nghĩ :" Chồng mình nay đẹp trai vậy nhỉ ? ". Bất giác suy nghĩ đó lại nói ra thành lời khiến cho cậu rút tay che miệng lại trong hoảng hốt.

            - Chồng em đẹp trai như vậy, em phải giữ cho kĩ đấy chứ ở công ty, anh được nhiều cô theo đuổi lắm đấy nhé !

           - Rồi rồi...anh lo mà tránh xa mấy cô gái đó dùm em, chứ anh mà bá vô thì cả hai tới số với em.

          Cả hai cứ vậy mà nằm với nhau cả buổi sáng. Buổi sáng hôm ấy như là một sợi chỉ quấn vào tay họ. Sợi dây liên kết hai con người với nhau, để họ hiểu hơn về nhau và đặc biệt họ cảm nhận được tình cảm mà đối phương dành cho họ.

          Buổi chiều, cả hai dắt tay nhau ra ngoài ăn. Thay vì đi nhà hàng như thường lệ thì lần này họ lại đi dạo trên phố đi bộ, cùng nhau thưởng thức món kem kẹp, cả hai nói rất nhiều với nhau, họ kể với nhau về cuộc sống, môi trường làm việc, gia đình.

         5 năm trước, khi chuyện yêu đương đồng tính được công nhận rộng rãi ở khắp mọi nơi, phần lớn các nước đang phát triển hoặc đã phát triển, đều chấp thuận điều này trong đó có Việt Nam *. Cũng chính vì lẽ đó mà Minh Nhựt và Tịch Dương đã đi đăng ký kết hôn, và tháng tới đây chính là đám cưới của họ.

         Ngày Tịch Dương và Minh Nhựt ra mắt cả hai bên gia đình, ba mẹ họ đã đồng ý rất nhanh, dù gì thì cũng là những con người hiện đại, họ hiểu con họ đang làm gì, muốn gì. Miễn chúng hạnh phúc thì người làm cha làm mẹ cũng hạnh phúc lây. Quan hệ giữa hai gia đình rất tốt, chưa từng xích mích lần nào. Thậm chí, mẹ Tịch Dương còn đích thân đi chọn đồ cưới cho Minh Nhựt, bà muốn con rể của bà lúc nào cũng thật xinh đẹp.

          Chuyện ấy cũng đã xảy ra cách đây, 14 năm rồi. Kể từ khi con là một cậu nhóc 14 tuổi, Tịch Dương đã nhận ra đứa bé trai hàng xóm mới chuyển đến chính là định mệnh của cuộc đời cậu, mỗi khi nhìn thấy Minh Nhựt trái tim Tịch Dương lại xao xuyến đến lạ thường. Nhìn Minh Nhựt cười, anh cũng bất giác mà cười theo. Mỗi lần nhìn thấy Minh Nhựt, Tịch Dương chỉ muốn nhào đến mà ôm cậu vào lòng, giữ thật chặt không buông.

           Bây giờ anh đã 28 tuổi, và điều ước thuở nhỏ đã thành sự thật. Anh đã có Minh Nhựt, đã xây dựng một tổ ấm nhỏ cho riêng bản thân. Anh hiện tại vô tại vô cùng hạnh phúc.

#Ngày đám cưới

           Ngày 15/9/xxxx chính là đám cưới của Tịch Dương và Minh Nhựt. Cả hai cùng nhau khoác lên mình bộ vest trắng, trên áo của Tịch Dương còn cài một bông hoa nhỏ.  Bông hoa ấy chính là tự tay Minh Nhựt lựa chọn, và cài lên cho anh.

            Anh nhìn Minh Nhựt đang tỉ mỉ cài hoa lên ngực anh. Anh chỉ muốn ôm lấy cậu, cô vợ bé nhỏ của anh, anh mỗi ngày chỉ mong được gặp cậu, chỉ muốn được hôn lên bờ môi đỏ mọng ấy, muốn cùng cậu " vận động " mỗi đêm.

             - Anh đang nghĩ gì đấy ? Em cài xong từ đời nào rồi mà lơ mơ gì đó, sắp đến giờ rồi kìa.

              - Không có gì, anh chỉ nghĩ sao hôm nay vợ mình đẹp thế nhỉ ?.

               - Haha, anh bớt nghĩ tào lao đi. Mà này, quen nhau cũng hơn 10 năm rồi. Chúng ta mới có một cái đám cưới để đánh dấu chủ quyền, ước mơ của em cuối cùng cũng đã thực hiện được, em vui lắm chồng à !

             Anh nghe được, đám cưới chính là ước mơ của cậu. Anh mừng khôn xiết, cả đời này người mà anh muốn đám cưới chỉ có mình cậu, mãi mãi đời này kiếp này chỉ có mình cậu không thay đổi. Anh nhào đến ôm chầm lấy cậu, bật khóc trong vô thức.

              - Nào nào, không khóc, chú rể mà khóc sao ? Khách khứa thấy là cười vào mặt đấy nhé

              - Đời này kiếp này anh sẽ chỉ mãi yêu một mình em, Minh Nhựt.

             Đám cưới kết thúc trong sự hân hoan của quan viên hai họ. Ai nấy cũng chúc phúc cho họ. Và có lẽ ngay cả ông trời cũng chúc phúc cho họ, hôm đâm cưới trời vô cùng đẹp, không nắng cũng không mưa nhưng lại xuất hiện cầu vòng vô cùng rực rỡ.

            Có lẽ, kiếp trước ông trời đã thấy được tình yêu của hai người nên lần này mới trao cho họ cơ hội để bên nhau lần nữa chăng ? Mãi mãi chúng ta không biết được...

* Còn tiếp *

______________________________

Giải thích :
Hiện tại Việt Nam vẫn chưa chấp nhận kết hôn đồng giới đâu nha mọi người. Nhưng có lẽ trong tương lai ,Việt Nam sẽ là một trong những nước chấp nhận kết hôn đồng giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro