Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thân hình mảnh khảnh cô tịch, đầu Lăng Tịch nghiêng nghiêng mệt mỏi mà tựa lên mặt kính khung sổ. Tầm mắt lúc này không còn là nhìn bên ngoài cảnh tượng, xích hồng sắc con người u trầm trầm mà cúi xuống nhìn chiếc vòng tay bên trái, ngón tay tinh oánh thon dài khẽ vuốt hình khắc điệp vũ gần nhất. Phần cuối của điệp vũ có gắn một viên lục lạc được trạm trổ rất tinh xảo.

Lăng Tịch thầm nghĩ "Lại thêm một con điệp vũ cùng lục lạc. Cái này vòng này quỷ dị thực, tựa hồ cứ cách hai năm nó lại tự động thêm vào một con điệp vũ với lục lạc." Lăng Tịch cũng không nghĩ đến việc người khác động qua tay chân lên vòng thượng. Bởi đơn giản, từ ngoài nhìn vào thì giống như một chiếc vòng tay bình thương nhưng chỉ mình nào hiểu rõ vòng tay này đã đâm vào cốt tủy như da với xương của nàng, căn bản tháo không ra tới.

Lăng Tịch còn nhớ rất rõ, lúc nàng lên lớp một. Vì ngoại hình quá mức xinh đẹp nên được thầy cô và các bạn nam quan tâm nhiều. Cũng vì đấy dẫn không ít ghen ghét của các bạn nữ. Có một lần, trong tiết ngoại khóa tự do đám học sinh nữ đó tụm lại nhân lúc Nguyệt Dạ không ở, dẫn dụ nàng ra sau trường. Bọn họ hùng hổ uy hiếp dọa dẫm lời lẽ cay nghiệt hứng nàng phí báng kia bộ dáng thập phần hung ác đáng sơ. Nếu đổi lại là bất kì đứa con nít bảy tuổi nào đều dễ dàng để lại ám ảnh tâm lý, nhưng nàng Lăng Tịch lúc đó không những không sợ hãi ngược lại còn cảm thấy thú vị thực. Đều nói nhàn rỗi sinh nông nỗi, nguyên bản chán đến chết tiết học có những đám hề này diễn xiếc cũng coi như thêm chút cảnh sắc ý vui. 

Vì vậy, nàng lẳng lặng đứng nhìn bọn họ diễn. Nào biết, có một số người không an phận thấy trên tay trái nàng có một vòng bạc. Bất giác nổi lòng tham, cầm đầu bạn nữ lao đến túm tay nàng ý độ muốn cướp lấy chiếc vòng. Lăng Tịch trầm hạ mắt, ngay lúc nàng định ra tay. Vòng tay lại xuất hiện dị tượng .Gió thổi đến, lục lạc kêu. Chỉ thấy ảm đạm không ánh sáng ba khắc hình điệp vũ động, chúng như có sinh mệnh tách ra khỏi chiếc vòng. Bao quanh lấy đám người. Hình thành một bầu không gian khác, dưới chân là biển lửa bỉ ngạn hoa.

Ba giây sau, đám nữ bạn học kia liền biến mất mà điệp vũ cũng trở lại trong vòng tay nàng.Lăng Tịch còn nhớ rõ, lúc đó bản thân có bao nhiêu kinh hách. Nàng vội vã trở về sân trường, đang lúc lo nghĩ đám người kia đi nơi nào. Lại thấy được đám người bọn họ đang nô đùa cùng các đồng học khác, không quen biết mà nhìn nàng mấy cái. Trong đôi mắt đó, không giống trước kia chán ghét mà lại bao hàm cung kính cùng ngưỡng mộ thần sắc. Dọa Lăng Tịch còn tưởng là mộng đâu. Nếu không có trong người không khỏe cảm giác cùng bang hàn giống nhau vòng tay như muốn đông cưng lại nàng. Lăng Tịch liền tin tất cả chỉ là mộng.Thấy Lăng Tịch không biểu cảm, như người chết giống như ngây ngẩn nhìn vòng tay. Nguyệt Dạ cũng hướng mắt nhìn:

"Lại thêm một con bướm. Này vòng không khỏi có chút tà môn."

Nguyệt Dạ giật mình, nghĩ: "Hừ, nếu không phải đây là vật duy nhất vô lương cha mẹ kia để lại nàng còn lâu mới để Lăng Tịch giữ lấy."

"Chú Long, gia có ai tới không?" Lăng Tịch cô đơn giọng nói lại vang lên.


"Nhị tiểu thư không có ai tới."

Lăng Tịch nhẹ:

"Ân." Một tiếng rồi lại lâm vào trầm mặc. Đáy mắt không cách nào che đi nỗi cô đơn.

Nguyệt Dạ thấy vậy, đau lòng gọi:

"Tiểu Tịch.. kì thực."

Nào biết chưa nói hết câu, Lăng Tịch liền quay sang cười cười mà nói:

"Dạ, lần này nhiệm vụ bang, Hàn Sương cũng nói cho ngươi rồi. Ta và hắn có chút việc, ngươi đến dẫn dắt. Nếu thành viên bang không nghe người sắp xếp liền nói, nếu ai giành lấy vị trí thứ nhất ta liền thưởng hắn một quả trứng cực hiếm cùng mười triệu bạc làm phần thưởng. Các thành viên khác luận công mà thưởng."

Thấy Lăng Tịch chuyển chủ đề, hiển nhiên không nguyện ý nàng nói tiếp lời nói. Nguyệt dạ ngầm hiểu, cũng không có trước đây thừa cơ mà trêu ghẹo vài câu thuận thế liền đáp:

"Ân, ta biết đến."

"Bất quá Lăng Tịch ngươi bỏ được một quả trứng cực hiếm sao."

Lăng Tịch cười cười:

"Bất quá là một quả trứng thôi, quản tốt thành viên bang liền thành."

Nhắc đến thành viên bang mình, Lăng Tịch chỉ có thể bất đắc dĩ. Thật đúng là giống như cổ nhân nói: Vật họp theo bầy, có cái dạng gì bang chú liền có cá dạng thành viên.

Nguyệt Dạ đảo cũng không nghĩ thêm. Trời biết keo kiệt muội muội của nàng gia sản có bao nhiêu phong phú, túi càn khôn của nàng phải gọi như bảo khố à không không nói bảo khố là sỉ nhục túi càn khôn phải nói là quốc gia trân bảo thiên đường kho.

Chưa tính đến chuẩn em rể mỗi lần có bảo bối đều hận không thể hai tay dâng đến trước mặt tiểu Tịch. Chỉ riêng vận khí cùng mắt dám định bảo vật liền đủ lời to một bút lớn gia sản. Thủ đoạn thì khỏi phải bàn uy hiếp, cướp bóc, dụ dỗ, dọa dẫm, thương lượng, trả giá nơi nơi đều là. Vốn tưởng rằng lần này nàng phải trích một chút huyết mới thu được nhân tâm, không nghĩ đến tiểu Tịch đã sớm nghĩ hảo. Đáy lòng Nguyệt Dạ không khỏi một tia ấm áp, tiêu Tịch là quan tâm nàng đi.

Ước chừng mười lăm phút sau, xe đã đỗ trước cửa một biệt phủ. Từ ngoài nhìn vào chỉ có ba chữ để hình dung "Nhà có tiền." 

Lăng Tịch đi về phòng, nàng đóng cửa bờ lưng thẳng gầy tựa lên mặt cửa. Mặt cúi xuống, mắt mang vẻ u sầu. Sau một lúc lâu, Lăng Tịch mới từ từ đi đến bàn học nàng nhẹ nhàng đặt cặp sách xuống bàn.

Đi đến, ngồi hạ lên giường lưng dán lên thành. Tay phải khẽ vươn, đến kệ bàn bên cạnh cầm lấy một chiếc mũ như mũ bảo hiểm giường như một màu xanh biển đậm tựa như đáy biển ngàn trượng màu sắc.Lăng Tịch đeo lên, nằm hẳn xuống. Tay phải nhẹ nhàng kéo tấm kính trong xuống che mắt. Lăng Tịch chỉ thấy ý thức từng đợt mơ hồ. Bên tai truyền đến giọng nói dễ nghe:

"Đăng nhập tài khoản Lăng Tịch. Đồng ý - Không đồng ý."

"Đồng ý."

"Đăng nhập hoàn tất chúc quý khách online vui vẻ."

Lăng Tịch không biết mình nhắm mắt bao lâu, đến khi mở mắt ra nàng đã đứng tại Kim Lăng thành- Thành trì náo nhiệt và phồn vinh nhất game.Lai nói, chỗ Lăng Tịch xuất hiên đúng là trung tâm thành người buôn kẻ bán tấp nập. Những người đó đang chính mình rao hàng, mặc cả, giao dịch lại bất chợt cảm thấy một luồng khí thế không thể quen thuộc hơn. Mắt không khỏi co rụt vài phần, chân không tự chủ lui vài bước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro