Phần Không Tên 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới cảm thấy an toàn mà ngước mắt nhìn vào luồng ánh sáng đỏ tươi đột nhiên xuất hiện. Chỉ thấy thấp thoáng gian, một mạn thân ảnh mĩ diễm động lòng người ẩn hiện. Bóng người diện một bộ huyết sắc áo bó tinh tế mà lộ ra mê người đường cong, eo nhỏ bó một chiếc đai lưng tím sắc bên trái gắn ba bông hoa bỉ ngạn rủ cuống hai chuông lục lạc nhỏ. Dưới thân là một bộ náy ngắn cuốn bên ngoài một vạt áo che ngang nửa thân hình, để lộ một chân thon dài quyến rũ, nếu nhìn kĩ có thế thấy trên phần dây giày có săm hình hoa bỉ ngạn cùng một số dây đằng bao quanh.Quang hoa biến mất, dung mạo của nữ tử cũng hiển lộ. Đó là như thế nào một chương khuynh quốc khuynh thành mặt, như cao quý lại yêu mị ngút trời. Một đôi mắt sắc sảo, có thể nhìn rõ hết thảy mắt đẹp. Một chiếc múi nhỏ cao thon. Đôi môi thoa lên một màu đỏ tươi son, căng mọng như dâu tây dụ người phạm tội. Một bím tóc nhỏ quấn ngang nửa đầu trên đó có cài mấy tán phiến trâm cài khắc hoa văn độc đáo. Đầu bím tóc gài một cây hồ ly trâm đầu. Rủ xuống vài viên ngọc hồng bảo nhỏ.Lăng Tịch, mắt đẹp đảo quanh không thấy Nguyệt Dạ bóng hình. Không chần chờ, nàng truyền tống về thành bang.Đám người thấy nữ tử biến mất, một thiếu niên mặt mày thanh tú không khỏi lên tiếng hỏi:"Thiên a, nữ mị giả này là ai? Thật xinh đẹp, sao ta chưa từng gặp qua nàng?"Nam tử bên cạnh, xem ngu ngốc ánh mắt nhìn hắn, khinh bỉ nói:"Ngươi là người mới đi? Ngay cả ngũ đại cường giả hiện nay cũng không biết, về sau liền thiếu phô ra này phó ngu ngốc dạng mất mặt về đến tận nhà."Thiếu niên không vui, hắt giọng quát:"Ngu ngốc cái đầu ngươi, ai hỏi ngươi a. Không biết liền câm mồm cho lão tử tới."Nam tử bị quát cũng không yếu thế chú nào, cường điệu đắc ý thanh âm vang lên:"Ai bảo ta không biết. Chính ngươi nhà ngu ngốc liền nhìn ai đều ngu ngốc. Nàng tên Lăng Tịch là một trong ngũ đại nhân vật đỉnh phong hiện nay, đại đệ tử mị giả, đệ nhất mĩ nhân kiêm phó bang chủ Mị Sát bang, nữ nhân của Hàn Sương bang chủ.""Xem ngươi bộ dáng này hẳn là ái mộ nàng đi. Ta khuyên ngươi, từ bỏ ái nàng nếu không Hàn Sương kia sát thần tới. Ngươi đều có thể xong rồi ha ha.."Thiếu niên, lúc này mói ý thức được trường hợp có bao nhiêu xấu hổ. Hắn tức giận mà trừng mắt mọi người, lập tức một quyết pháp liền truyền tống về bang. Trong lòng hắn cũng nảy ra cảm xúc oán hận không biết mặt mũi nam nhân Hàn Sương kia. Thiếu niên âm thầm thề, trở về bang lúc sau hắn nhất định phải bảo ca tìm một thời gian hảo hảo giáo huấn Hàn Sương kia tiểu lâu la một trận. "Hừ đến lúc đó, xem mọi người còn như thế nào cười nhạo hắn. Cả mỹ nữ tuyệt sắc kia cũng sẽ nhanh chóng ngả vào lòng hắn. Nữ nhân mà, cần phải cho nàng hiểu rõ thực lực mới có thể thuyết phục nàng."Hiển nhiên, trong lòng thiếu niên sớm đã cho rằng Hàn Sương là một tên tiểu lâu la có chút danh tiếng, nên ca ca hắn mới không nhắc đến quá. Kì thật việc này cũng trách không được ca hắn, hắn ca ca cũng không có nghĩ đến đệ đệ mình hảo vận khí như vậy. Mới chơi liền có thể gặp được đệ nhất mỹ nhân hơn nữa còn muốn hắn đi trừng trị Hàn Sương. Nếu hắn hiện tại biết được, thật không biết sẽ là thổ huyết đương trường hay tức giận đến ngất đi. Ân cổ nhân dăn dạy ắt không có sai đâu, nói cái gì mà "không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội ngu như heo!"Tại một không gian khác trên không trung, trong xe ngựa Hàn Sương đánh một cái hát xì. Tay ngọc xoa xoa mình dưới mũi. Hàn Sương thầm nghĩ "Tiểu Tịch đang nhắc ta sao?" Kia âm thanh bao hàm ôn nhu cùng sủng nịnh, ẩn ẩn chi gian cũng có một tia thâm tình. Tay ngọc một phất, chỉ thấy khắc văn trên xe ngày một sáng cánh ngựa cũng một bay nhanh hơn. Hắn phải nhanh chóng ra khỏi chỗ chọc người ghét địa phương này, cũng hắn Tịch nhi hảo hảo ấp trứng ôn dưỡng tình cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro