Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhắc đến Lăng Tịch, nàng cũng không biết rõ được sự tình này về sau, Lăng Tịch sau truyền tống về bang lúc sau. Liền trực tiếp đi thẳng về phía trung tâm chủ đài, "cũng sắp đến giờ làm nhiệm vụ bang, Nguyệt Dạ hẳn là tại đây sắp xếp". Quả nhiên, tại bên trái góc tượng chỗ Cảnh Khánh vân (NPC liên đấu bang) Lăng Tịch nhìn thấy hảo tỷ tỷ đang đứng nói chuyện với nam nhân thanh tú xa xa.


Lăng Tịch chân dài một bước, lục lạc trên chân rung lên phát ra mê người âm thanh.Đang trò chuyện hai người nghe được thanh âm lúc sau, giật mình mà nghiêng người nhìn sang. Nhìn ra là Lăng Tịch, Nguyệt Dạ khóe miệng nở một nụ cười thật tươi mà tiếp đón đi lên. Nam tử ánh mắt sáng lên như tinh tú trong trời đêm. Màu trắng da mặt hơi hơi ửng hổng. Hắn vội vàng cúi thấp đầu, trước mũi truyền đến ngào ngạt mùi hương.


Mới đầu nam tử cũng là ngạc nhiên, nội tâm ngập tràn kinh hỉ cùng vui sướng. Hiếm khi bang chủ không đi cùng nữ thần. "Hảo cơ hội a, lúc này không loi kéo làm quen còn đợi đến bao giờ, không tranh thủ khắc này về sau liền không có."


"Nghĩ đến ngươi, ngươi liền tới rồi tiểu Tịch." Nguyệt dạ cười hớn hở đi lên.


"Được Dạ nghĩ đến, tám chín phần mười là không có chuyện tốt gõ cửa."


 Vừa nói Lăng Tịch không quên vứt một cái ánh mắt thâm thúy nhìn về sau lưng Nguyệt Dạ.

Với trí thông minh của Lăng Tịch, nàng sao có thể không nghe ra tiếng lóng tới. Đại khai ý nghĩa hoàn chỉnh của Nguyệt Dạ chính là "Lăng Tịch ngươi hảo thiêng a!" Đáy mắt toát lên một tia giảo hoạt ra tới.


Nguyệt Dạ nghe này một câu lại nhìn nhìn kia ánh mắt, lòng không khỏi tê tê. Không phải mới nói có một câu sau, tiểu tịch cũng không nể tình chị em. Lập tức đáp cái xú danh cho mình! Bất quá, ngẫm lại cũng là mấy lần nhớ đến Lăng Tịch khi không phải là bị cả đám người truy sát cũng là đang thập tử nhất sinh với yêu thứ. Nếu không phải là xin tiền cũng là đến đòi tiên thảo. Kí ức một trận quét qua, tựa hồ thật đúng như Lăng Tịch nói đến. Nguyệt Dạ cái đầu nhỏ hơi chút cúi xuống. Ngẫm lại lần này nếu không phải nàng nằng nực đòi làm trưởng nhóm cũng không dẫn đến việc nang đỡ Đông Lăng. Nói không chừng chuẩn em rễ sẽ giận sang Lăng Tịch. "Chuẩn em rể", ánh mặt Nguyệt Dạ linh hoạt đảo mắt bốn phái, xác định chuẩn em rể không có ở đây khi mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng.


Nàng lại nhìn tiểu Tịch, dáng vẻ hiện tại xấu xa cười. Cũng đã hiểu rõ, "Lăng Tịch đã đoán ra được mục đích của nàng! Hừ nếu như đã vậy, cũng không có gì là xấu hổ cả. Trực tiếp nói thẳng là được. Cùng lắm nếu Hàn Sương dám dị nghị, ta sẽ lôi chuyện hắn cố ý lấy trứng trứng dụ dỗ tiểu Tịch." Nghĩ vậy, Nguyệt Dạ bất ngờ cảm thấy "Mình thực ra cũng rất thông minh đâu!"Đông lăng phía sau, cảm nhận được một trận biến chuyển bầu không khí. Nhưng hắn cũng không rõ ràng lắm. Từ lúc Lăng Tịch đến gần, tim hắn như bị điện giật vậy, hắn cũng không dám nhìn Lăng Tịch sợ bị nàng phát hiện tâm tư bản thân. Vì vậy, Đông Lăng vẫn là nghiêm trang đứng thẳng, đầu hơi hơi cúi xuống.


Đằng trước Nguyệt Dạ, gương mặt vẫn là tươi cười đầy mắt. Loáng thoáng có thể thấy chút lấy lòng cùng chột dạ:


"E hèm, người hiểu ta chỉ có mình ngươi thôi tiểu Tịch. Bất quá chuyện ta muốn nhờ cũng không phải tốt cho mình ta. Tiểu Tịch, hắn là Đông Lăng!" 

Vừa nói Nguyệt Dạ vừa túm lấy tay Lăng Tịch. Nàng xoay người, tay bên kia chỉ về Đông lăng phía sau. Giọng tự hào giới thiệu:

"Ta phát hiện hắn thực lực khôi tồi lại cống hiến bang cũng cao hơn nữa còn là hiệp khách, chủ tu phụ trợ. Ta đang tính xin ngươi bổ nhiệm hắn lên làm Chiến long hương chủ. Ngươi thấy sao tiểu Tịch." Vừa nói, Nguyệt Dạ hướng Đông Lăng ra cái ánh mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro