Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một bên Đông Lăng đang cố gắng điều chỉnh lại tâm tình, đột nhiên nghe thấy Nguyệt dạ điểm danh. Đầu ngẩng lên, đập vào hắn trước mặt là thiếu nữ tinh xảo gương mặt. Từng đường nét trên khuôn mặt được son phấn lột tả sắc xảo. Đôi mặt sâu, mê người. Hương khí nàng toát ra, khiến hắn như muốn trầm luân trong dục vọng. Ánh mắt nàng nhìn hắn, lạnh lẽo như băng. Nhưng hắn lại cảm thấy thật thỏa mãn. Ít nhất, từ trước tới nay đây là lần đầu tiên trong mắt nàng có duy độc hình dáng của hắn.


Nói đến cũng là nhân duyên, Đông Lăng lúc mới chơi đã vô tình gặp Lăng Tịch. Lúc đó nàng, một thân hồng y theo gió bay phấp phới chuông lục lạc trên eo bị gió thổi phát ra âm thanh mê người. Trước mặt nàng, là ba bốn thây người. Bên cạnh nàng có một ngọn cờ to đỏ sẫm. Trên vải cờ có in đậm ba chữ "Đoạt Hồn Phiên", nàng nhìn linh hồn bọn họ bị đoạt hồn phiên đánh lìa khỏi xác. Khóe môi giương nụ cười tà mị, mắt hồ ly cong cong:


"Lăng Tịch, ngươi ỷ thế hiếp người, Ngươi cho ta chờ!"


"Lăng Tịch ngươi không sờ Huyền xà bang trả thù sao?"


"Lăng Tịch, ngươi đợi đó cho ta!"


"Lăng Tịch đừng tưởng có Hàn Sương chống lưng ngươi muốn làm cái gì đều có thể!"

Lăng Tịch, khóe cười càng thêm yêu nghiệt mắt nàng hơi nheo, một giọng nói như có ma âm vang lên:

"Ỷ thế hiếp người, Lúc các người tổ đội giết Nguyệt Dạ khi chẳng phải cũng là ỷ thế hiếp người sao! Thế nào, ta đây đơn phương độc mã, lấy sức của mình đánh bại hết năm ngươi các ngươi lại thành ỷ thế hiếp ngươi. Logic như vậy, cũng không phải hợp tình hợp lý lắm đâu!"


"Lần sau nếu các ngươi còn muốn đánh, nhớ nói ta mọt tiếng. Lăng tịch ta tùy thời hoan nghênh." 

Dứt lời nàng thân hình cũng đã biến mấ, Đoạt Hồn Phiên cũng được Hắc Bạch Vô Thường hiện thân mang đi. Đó là lần đầu tiên hắn thấy nàng cũng là đã yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Biết được nàng ở Mị Sát bang lúc sau, Đông Lăng không chút do dự ra nhập. Thời gian sau đó, hắn không ngừng cố gắng mong được nàng nhìn dù chỉ một cái. Nhưng cố tình, Lăng Tịch hiện thân cũng chưa quá mấy lần. Nàng lúc nào cũng ở trên cao, mà hắn lại chỉ có thể hòa mình với bang người nhìn nàng.

Mãi về sau, khi quen biết Nguyệt Dạ trưởng lão lúc sau hắn mới minh bạch, nguyên lai mọi việc trong bang phàm là không có gì cực kì quan trọng phó bang chủ cùng bang chủ đều sẽ tổ chức một cuộc họp thương thảo nhỏ. Mà chỉ có nòng cốt bang mới có thể tham gia cũng như có cơ hội hợp tác cũng phó bang chủ hoặc bang chủ. Biết được việc này lúc sau hắn cũng là dốc lòng nỗ lực, cố gắng tích điểm cống hiến bang cũng như tăng lên mình thực lực.


Trời biết hôm nay một phen trò chuyện với Nguyệt Dạ trưởng lão lúc sau, nàng hỏi hắn muốn hay không đảm nhiệm chức Chiến Long hương chủ thời điểm. Nội tâm hắn là như nào vui sướng cùng kinh hỉ. Đi theo Nguyệt Dạ phía sau, nhìn thấy dung mạo làm hắn kinh diễm bao lần ở ngay trước mắt, lần đầu tiên hắn cảm giác được thấp thỏm cùng hồi hộp. Hắn lo lắng, nàng sẽ không đồng ý chuyện này.


Giờ phút này nhìn được ánh mắt Nguyệt Dạ hắn liền ý thức được, đây là hắn duy nhất một lần cơ hội. Hắn nếu không thử một lần, về sau liền không còn cơ hội muốn thử. Nghĩ vậy lúc sau, Đông Lăng liền cố kìm nén nội tâm một trận thấp thỏm. Hắn bình tĩnh bước đến gần Lăng Tịch, ngang hàng Nguyệt Dạ lúc sau mới ngừng đến. Hai tay ôm quyền đầu hơi cúi làm một cái nghiêm trang nghi thức chào hỏi với Lăng Tịch:


"Phó bang chủ hảo."


Lăng Tịch nhìn hắn nghiêm trang bộ dáng lòng cũng là hảo cảm vài phần, nàng gật gật đầu, giọng nói dễ nghe vang lên:


"Ân ngươi hảo."


 Coi như đáp lại Đông Lăng, nàng không có như Đông Lăng như vậy cách chào, bởi vì nàng không cần đến. Nàng là phó bang chủ Mị Sát bang, như vậy đáp lại Đông Lăng cũng là cực kì nể trọng đối phương.


Mắt đẹp chăm chú nhìn Đông Lăng trước mặt, lòng có chút ngạc nhiên. Phía trước từ xa vội vàng nhìn đến, Lăng Tịch chỉ cảm thấy Đông Lăng là một thiếu niên nho nhã lịch sự. Gương mặt không đến nỗi kinh diễm lòng người nhưng cũng xem như thanh tú, thuộc về loại vừa nhìn liền có hảo cảm người. Lúc này đây, ở cự li gần như vậy quan sát, Lăng Tịch mới rõ ràng cảm nhận được điểm đặc biệt của Đông Lăng. Ở trên người hắn, nàng thế nhưng cảm nhận được một cổ nhàn nhạt sát khí. Theo lý mà nói, loại này sát khi không nên tồn tại trên người hệ phụ trợ mới là. Cố tình sự việc này lại tồn tại trên ngươi của Đông Lăng. Môi đỏ gợi lên độ cong mềm nhẹ, hiểu biết người liền có thể nhận ra Lăng tịch đây là đang nổi hứng thú tới.


"Nếu Nguyệt Dạ đã nói như vậy, ta cũng không có gì ý kiến. Lát nữa tập hợp thành viên bang lúc sau, ta liền công bố việc này cũng như làm đầy đủ thủ tục."


Đông Lăng chỉ cảm thấy đầu tiên là nữ thần chăm chú nhìn mình, hắn còn chưa được nàng nhìn lâu như vậy quá thậm chí phía trước nàng còn chưa từng liếc nhìn chính mình. Đông Lăng khẩn chương, Lăng Tịch nhìn hắn lâu một chút, hắn nội tâm lo lắng cùng bất an càng nhanh chóng lan rộng. Thẳng đến, nhìn nàng kia cong lên kiều diễm cánh môi cùng tiếp sau đó nàng lời nói. Hắn mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ hắn chỉ còn kinh hỉ, vui sướng đến mức hắn bất giác tươi cười lên. Đi theo khuôn mặt cũng sinh động rạng rỡ mấy phần.


"Đa tạ phó bang chủ, ta nhất định sẽ cống hiến hết mình phục sự vì bang."


Một bên đang quan sát Nguyệt Dạ cũng là sửng sốt trong chốc lát. Nói thật, ngay cả nàng cũng không có tự tin trăm phần trăm giúp Đông Lăng thăng vị. Rốt cuộc, tiểu Tịch trước nay ghét nhất phiền toái. Mà Đông Lăng từ lúc hắn ái mộ tiểu Tịch cũng đã là một cái bó lớn phiền toái. Mà nguồn cơn của phiền toái này lại không phải đến từ Đông Lăng người mà đến từ Hàn Sương.Nguyệt Dạ có thể tượng tượng đến Hàn Sương một khi chứng kiến ánh mắt Đông Lăng nhìn tiểu Tịch sẽ là như thế nào hắc một khuôn mặt. Dĩ nhiên chuẩn em rể sẽ không trực tiếp làm khó tiểu Tịch, hắn cũng sẽ không trực tiếp cách chức Đông Lăng nhưng hắn sẽ trăm phương nghìn kế gây khó dễ cho Đông Lăng thậm trí là tìm đến nàng. Nguyệt Dạ đảo cũng không lo lắng chính mình rốt cuộc mình còn có tiểu Tịch cây đại thụ, còn phía Đông Lăng nàng chỉ có thề thắp nén hương cầu hắn bình an.Tuy nhiên Đông Lăng cũng là liệu trước trường hợp này, nam nhân chi gian hiểu biết quá nhau. Bang chủ hắn như thế nào bá đạo cũng độc chiếm cảm hắn là biết đến. Nhưng hắn không sợ hãi, hắn không nghĩ sẽ được đến tình cảm của nữ thần, hắn chỉ hi vọng mình có thể nhiều hơn gặp được nàng vậy là đủ rồi. Hắn sẽ dùng thực lực để chứng minh bản thân có giá trị đứng sau nữ thần bất luật có bao nhiêu khó khăn cùng gian khổ.


Nhìn vẻ mặt vui sướng Đông lăng, Lăng Tịch chỉ có đạm mạc:


"Ngươi về trước chuẩn bị một chút đi, ta với Nguyệt Dạ có chút chuyện muốn nói."


Nghe được Lăng Tịch phân phó lúc sau, lòng Đông lăng có vài tia lưu luyến. Nhưng hắn cũng không thể làm trái mệnh lệnh của phó bang chủ. Đông lăng chỉ có thể an ủi chính mình, thời gian còn dài sau này tự nhiên vẫn có cơ hội. Hắn ứng thanh "Là" lúc sau thân ảnh cũng là biến mất.


Thấy Đông Lăng biến mất lúc sau, Nguyệt Dạ mới gần hơn Lăng Tịch, ánh mắt bao hàm thâm ý tươi cười:


"Tiểu Tịch, ngươi cứ như vậy đồng ý rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro