Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao, không phải người tỷ đề cử à?"


Lăng Tịch liếc mắt nhìn Nguyệt Dạ. Ánh mắt kia rõ ràng ý tứ: Không phải tỷ mong hắn thăng chức thành công sao. Hiện tại thăng rồi, tỷ ngược lại quay sang hỏi lại ta cứ như vậy đồng ý? Không khỏi có chút hơi mâu thuẫn điểm.


Nguyệt Dạ hiểu này mắt hàm nghĩa lúc sau, cũng là một trận ngượng ngùng. Ngón tay theo thói quen khẽ chà chà lên má nhỏ:


"Ta đây không phải lo cho ngươi dính phiền toái sao. Hàn Sương bên kia.." Nguyệt Dạ ngừng lại mắt trong nhìn Lăng tịch.


Lăng Tịch mày cũng là nhíu lại, nàng lúc trước chỉ suy nghĩ Đông Lăng là một viên mầm tốt đáng bồi dưỡng, nhưng lại quên mất Hàn Sương kia bình dấm chua. Hiện giờ, nghe Nguyệt Dạ nhắc đến nàng đầu bất giác cũng đau lên. Môi đẹp khẽ nhấc, ngữ khi lạnh lùng vang lên:


"Xem hắn biểu hiện đi." Rốt cuộc, Lăng Tịch nàng cũng không cần một thủ hạ cần người bảo hộ. Nếu điểm này áp lực đều không trụ vững, sau này hắn chỉ biết thêm phiền. Mặc dù, trong lòng Lăng Tịch biết rõ nguồn gốc khó khăn này là bắt đầu từ nàng. Nhưng nàng, Lăng Tịch trước nay cũng không yêu cầu Đông Lăng ái nàng, hắn tùy thời đều có thể từ bỏ kia tình cảm với nàng đi tìm một người thích hợp hắn. Khi đó áp lực hàn Sương cho hắn liền biến mất. Tất cả không phải do nàng lựa chọn mà đều tùy Đông Lăng lựa chọn.


Nguyệt Dạ thấy Lăng Tịch như vậy thái độ lúc sau cũng là dự kiến bên trong, rốt cuộc tiểu Tịch không phải là hiền lành tốt bụng cô nương ân đối với người ngoài hẳn là vậy! Giờ phút này, Nguyệt Dạ mới nhớ ra điều gì, cái đầu nhỏ khẽ nghiêng nghiêng sang phải. Sau đó, lại nghiêng nghiêng sang trái. Như không nhìn thấy ai đó lúc sau liền thất vọng một mảnh ảo não nói:


"Hàn Sương sao còn chưa có đến a! Nhiệm vụ bang liền sắp bắt đầu rồi."Lăng Tịch: "Hắn không có trong phòng sao?"


Nguyệt Dạ vội vàng gật gật đầu.


"Ta lúc trước đã hỏi qua nói từ sáng đã không thấy Hàn Sương về bang."


Lăng Tịch nghi hoặc, không phải Hàn sương hẹn bọn nàng giờ này tụ tập bang chuyển giao đội trưởng sao? Lúc trước chậm trễ một chút thời gian, Lăng Tịch còn tưởng Hàn Sương sớm đã đến, đang ở trong phòng của mình đâu.


Lăng Tịch: "Hắn không onl sao?"


Nguyệt Dạ: "Hắn có."


Lăng Tịch càng khó hiểu. Môi mỏng động dậy vốn muốn hỏi Nguyệt Dạ có thử liên lạc hắn hay chưa. Bên kia, Nguyệt Dạ như con giun chui trong bụng Lăng Tịch giống như, thêm một câu nói ra tới:


"Ta lúc trước cũng thử liên lạc hắn, bất quá hắn hình như đang ở bản độ cấm chế ta không thể liên lạc hắn."


Sau đó Nguyệt Dạ liền đáng thương mắt to nhìn nhìn Lăng Tịch, Hàn Sương không đến đau buông nhất không có ai khác hơn Nguyệt Dạ. Chuẩn em rể không đến, giấc mơ xây dựng hình tượng y sư mạnh mẽ của nàng coi như hoàn toàn sụp đổ. Phải biết cơ hội này nàng chờ thật lâu đâu, nếu không biểu hiện thực lực của nàng một trận. Sớm muộn nàng cũng sẽ bị đám gia hỏa coi như mềm yếu không móng vuốt lão hổ.


Kì thực sau lần Hàn Sương tỏ tình, nàng luôn không muốn đơn độc liên lạc hắn. So với nói nàng ghét hắn chi bằng nói nàng không biết làm sao đối mặt hắn. Suy cho cùng cũng không thể tỏ ra không có chuyện gì giống nhau. Lăng tịch lại nhìn nhìn mắt to đáng yêu cực kì Nguyệt Dạ, nhịn không được thở dài:


"Ta đi thử đi liên lạc hắn một chút."


Nguyệt Dạ vui vẻ lên, kia đáng thương đôi mắt lập tức tràn đầy ý cười. Có trong chốc lát Lăng Tịch hoài nghi có phải cùng một người hay không.


Chỉ thấy, Lăng tịch nhắm hạ mắt. Kia bình thường đã xem như cong dài lông mí khi cụp xuống tựa hồ lại dài ra không ít. Một bên Nguyệt Dạ cũng là im lặng nhìn nhìn Lăng Tịch thầm cảm thán: Tiểu tịch nhà ta thật mĩ, dù game chỉ phác họa năm phần người chơi bên ngoài. Nhưng nhìn thế nào vẫn là như vậy yêu diễm mĩ lệ, đúng là không so sánh sẽ không có đau thương a!Mà Lăng Tịch lúc này ý thức đã hóa thành sợi du quang trôi nổi giữa khoảng không đen nhánh. Cảm giác được, có thể liên lạc Hàn Sương lúc sau nàng hóa thành phiên bản mini lơ lửng đứng trước giao diện hiện lên trước mặt. Kia giao diện có hai cái chữ to Hàn Sương tên, cộng với kia tuấn mi vô song khuôn mặt:


"Hàn Sương, ngươi ở đâu?" Lăng Tịch chính mình cũng không ý thức được, này một câu hỏi ngữ khí cực kì lo lắng xen vào đó là mấy phần ai oán tựa như một kiều thê nhỏ không tìm được tướng công của mình giường như.


Trên xe ngựa, đang nhắm mắt tu luyện nam tử đột nhiên cảm giác được có người dùng linh hồn lực liên lạc hắn. Kia một sợi lực lượng quen thuộc đến không thể lại quen thuộc hơn. Cơ hồ trong nháy mắt, Hàn Sương liền có thể khẳng định là Tịch Nhi đang liên lạc hắn. Vui mừng đồng thời, Hàn Sương gấp gáp mà đưa một sợi ý thức vào trong không gian hảo hữu. Trời biết mấy ngày nay Tịch Nhi không có liên lạc hắn, cũng chẵn hết các liên lạc hắn cho nàng, hắn lòng có bao nhiêu buồn bực. Vốn tưởng kiếm kiếm thời gian tìm Nguyệt Dạ giúp đỡ một chút. Không ngờ nhanh như vậy Tịch Nhi đã chủ động liên lạc. Hắn vừa hóa thành phiên bản mini tiến vào liền nghe được âm thanh lo lắng pha chút oán giận trong lòng vàng lên từ giao diện trước mắt, lòng liền mềm đi xuống.


Giống với giao diện trước mắt Lăng Tịch, Hàn Sương giao diện cũng là để giữa hai chữ to Lăng Tịch tên cùng với khuôn mặt yêu diễm của nàng. Nhìn mắt to đáng yêu cực kì Hàn Sương nhịn không được nhếch lên khóe miệng. Ôn nhu từ tính thanh âm vang lên, đáp trả nàng:


"Ta đang ở Địa Ngục."


Lăng Tịch kinh ngạc, không khỏi nhấn mạnh hai từ: "Địa Ngục?". Hèn gì lúc trước, Nguyệt Dạ không liên lạc được Hàn Sương, phía trước hắn hẳn là ở Đại Ngục núi đi. Nơi nó nguyên bản là cấm chế liên lạc.


Nghe ra được trong giọng nói nghi hoặc, Hàn Sương kiên nhẫn giải thích. Hóa ra một giờ trước ở Vong Xuyên, có nở một đóa Bỉ Ngạn vương hoa. Hoa này thành hình lúc sau không có thông báo trên kênh hệ thống, lại là chỉ một số người chơi ở gần mới có thể cảm nhận. Hắn vừa lúc đang làm nhiệm vụ Sư Môn liền cảm giác được. Lúc hắn cùng mọi người đuổi đến khi, kia hoa đã hoàn thành độ kiếp. Nó tựa hồ cảm thấy xung quanh nguy hiểm liền dứt khoát một đường chạy. Tịch Nhi ngươi không biết nó tốc độ chính là nhanh đâu ngay cả đất trong dễ cũng là một nhổ cả mảng cứ thế phi. Nhắc đến đây Hàn Sương nhịn không được mỉm cười.


Lăng Tịch bên kia nghe được xuất hiện Bỉ Ngạn Vương hoa cũng là ánh mắt sáng người. Phải biết Bỉ Ngạn Vương hoa là bảo bối chung bảo bối hiếm gặp vô cùng, hơn nữa còn dẫn đến lôi kiếp này chứng tỏ nó định chung chính là hoa chung chi Vương. Kia dược hiệu cùng tăng phúc là người người đều nhỏ dãi a. Lại nhớ đến Hàn Sương miêu tả trí tưởng tượng phong phú hoạt động.Tức khắc, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh hoa chung chi vương Bỉ Ngạn Vương xinh đẹp kiều diễm đỏ tươi sắc, mới độ kiếp xong liền nhìn thấy trước mắt bao vậy nó không xa một đám nhân loại chính đang mắt sáng lấp lánh miệng nhỏ đầy dãi như hổ đói mấy năm giường như nhìn về nó. Lại tưởng tượng đến Bỉ Ngạn Vương hoa khi chạy ngay ngay cả một miếng đất cũng chữ kịp phủi sạch sẽ vội vội vàng vàng tức khắc phi đi cảnh tượng. Trong lòng cũng không nhịn được thượng hại lên.


Bất quá nếu Bỉ Ngạn Vương hoa lúc này ở đây nhìn thấy khóe miệng nàng kia như bán nguyệt cong lên độ cung, cùng với đôi vai không ngừng run rẩy của nàng nghe được kia vì nín cười mà hỗn loạn âm thanh, nó liền sẽ đỏ mặt tía tai lấy hết sức bình sinh mà hét: "Nói dối nữ nhân không biết xấu hổ."


Hàn Sương nghe được tiếng nín cười thanh âm tâm tình cũng là tốt l lên không ít. Ôn nhu thanh âm lại tiếp tục: Bỉ Ngạn Vương hoa cũng coi như không hổ là hoa chung chi vương, trí thông minh cũng là trưởng thành không biết nhiều ít năm.


Nó dứt khoát liền bay về phía Phong Đô bản đồ truyền tống đi. Phong Đô bản đồ có hạn chế cấp bậc, phàm là dưới chín mươi cấp không thể tiến vào. Chính vì thế, nguyên bản mịt mù đoàn người cũng giảm đi không ít. Làm người líu lưỡi chính là, Bỉ Ngạn Vương hoa vậy mà còn chưa có dừng lại, thân thể nhỏ nhắn vốn bị thượng nặng do độ kiếp lúc sau lại chưa từng qua chữa trị vậy mà lại có thể chịu đựng được hai lần truyền tống thành công đi vào Địa Ngục bản đồ.


Vì thế nên, một lần nữa lại sàng lọc ra tới không ít người không từ cấp chín mươi sáu đổ xuống. Sau đó Bỉ Ngạn Vương hoa đã suy kiệt đến không thể lại suy kiệt hơn, nó liền rễ đều không thể bò bất lực ngồi giữa địa ngục núi cao, ánh mắt quyết tuyệt liếc nhìn đám người đuổi theo nó, khí thế đột nhiên nội phóng vậy mà tự cắt một cánh hoa lấy hoa vì bút máu tươi vì mực tự vẽ bảo hộ lá chắn.


Lăng Tịch nghe vậy, tức khắc cũng không còn có buồn cười chi tâm. Nàng cảm thấy, Bỉ Ngạn Vương hoa này đúng thật là đáng thương. Thân là hoa chung chi Vương lại rơi vào cảnh phải cắt đứt một phần bản mệnh linh hồn cũng không muốn rơi vào tay nhân loại. Dù cho vì thế rất có thể hồn phi câu diệt.


Lăng Tịch bất giác hỏi:


"Sau đó thì sao? Ngươi lấy được nó không?" Hiện tại Lăng Tịch mong, Hàn Sương có thể lấy được đóa hoa ngạo kiều đó. Như vậy, nàng liền có thể trao đổi với hắn cứu cứu nó một mệnh. Tóm tại, rơi vào tay Hàn Sương kia Bỉ Ngạn Vương hoa mới có một con đường sống. Nếu rơi vào tay kẻ khác, nó không bị đem đi thiên đao vạn quả rút gân lấy máu mà vật liệu luyện đan rèn khí mới lạ.


Nghe được Tịch Nhi ngữ khí có vẻ không ổn lúc sau, Hàn Sương cũng không hoa ngôn dài dòng cho nàng khẳng định đáp án:


"Ân, ta lấy được. Yên tâm, nó không sao ta đã đặt nó trong không gian rồi."


Lăng Tịch thoáng yên tâm không ít. Bây giờ nàng mới nhớ đến nguyên nhân trọng yếu, vội hỏi:


"Vậy bao giờ ngươi về."


Hàn Sương:


"Không lâu nữa, Địa Ngục cấm truyền tống ta đang ngồi vật cưỡi trở về. Tịch Nhi ngươi trước triệu tập thành viên bang trước, ta rất nhanh liền trở về."


Lăng Tịch:


"Ân."


Lúc sau liền cắt đứt liên lạc. Kia, phiên bản mini cũng hóa thành một đoàn du quang quay trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro