52. Thần long rẽ biển mang ngọc đến (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Thần long rẽ biển mang ngọc đến (2)

Long Vương nói xong lời này, Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên mới ý thức được bọn họ đang phá hoại bầu không khí.

Có lẽ vì Ma Quân và Tiên Thủ mới rồi còn bên nhau bàn chuyện yêu đương, Long Vương bất thình lình tới, bọn họ nhất thời chưa dứt được thói quen "tranh nhau phần thiệt"... Nghe có người khen mình, theo bản năng mà phủ nhận.

Lận Phụ Thanh chợt nhận ra mình đã lỡ lời, vị yêu vương này từ xa mà đến, còn dụng tâm tâng bốc hai người bọn họ, hắn lại không thèm nể mặt người ta, như vậy thật sự không biết điều.

Lận Phụ Thanh ẩn ý giơ tay: "Đó điều là chuyện nhỏ, bệ hạ không cần đa lễ. Không biết ngài đường xa đến đây là...?"

Ngao Dận chỉnh đốn lại vẻ mặt, nghiêm nghị nói: "Tiểu long đến đây là có chuyện muốn thỉnh cầu."

Lận Phụ Thanh trao đổi một ánh mắt với Phương Tri Uyên. Nghe giọng điệu của Long Vương như vậy, hiển nhiên chuyện sắp nói ra không phải là chuyện nhỏ. Lận Phụ Thanh nghiêm túc: "Không dám nhận một chữ 'cầu', mời ngài nói."

Ngao Dận gật đầu cười, tiện đà há miệng, từ cổ họng phun ra một viên châu màu lam. Hạt châu xanh thẳm như biển, bên trong như có gợn sóng lưu chuyển không ngừng. Nó rời khỏi họng Long Vương liền biến to ra với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, từ cỡ mầm đậu nhỏ thành kích cỡ vừa tay Long Vương.

Ngao Dận chỉ vào viên châu, trịnh trọng nói: "Đây là Hải Thần Châu của Đông Lưu Hải ta, bên trong tự hình thành một phương thiên địa, kích thước ước chừng một phần triệu Đông Lưu Hải.

Lời vừa nói ra, trong lòng Lận Phụ Thanh thầm chấn động. Túi càn khôn cũng là một pháp bảo không gian thông dụng với tu sĩ tiên giới, nhưng nó chỉ có thể cất giữ vật chết. Pháp bảo không gian cho phép vật sống sinh sôi nảy nở là vật phẩm cận với thần cấp, tối thiểu phải là pháp bảo nhị phẩm, thậm chí nhất phẩm, mới có thể làm được.

Mà một phần triệu Đông Lưu Hải...

Đừng nghe một phần triệu mà lầm, Đông Lưu Hải là đại dương lớn nhất tam giới, một phần triệu của nó còn lớn hơn cả Lục Hoa Châu. Hải Thần Châu này rõ ràng là vật trong khoảng nhất phẩm đến cực phẩm, là pháp bảo thần cấp.

Tựa như muốn chứng thực cho phỏng đoán của Lận Phụ Thanh, Ngao Dận tiếp tục nói: "Hải Thần Châu là pháp bảo thần cấp, là hạt châu truyền qua các đời vương của long tộc ta, cũng là vật trấn của Đông Lưu Hải."

"Bên trong nó có môi trường của Đông Lưu Hải, có một tòa Long Cung huy hoàng trữ vô số vàng bạc và bảo vật, còn có..."

Ngao Dận hít sâu một hơi, nói rõ từng chữ: "Còn có ba mươi hai vạn chín trăm tám mươi tám ngàn chủng tộc hải quái cùng ba mươi vạn bào thai, trứng và hạt giống của các chủng."

"——!"

Lận Phụ Thanh cùng Phương Tri Uyên đồng thời biến sắc.

"Nói cách khác," Long Vương vuốt ve viên ngọc xanh thẳm trong tay, thâm trầm nói, "Bên trong Hải Thần Châu này... chính là toàn bộ hy vọng tương lai của hải tộc."

"Một ngày Hải Thần Châu không bị hủy, là một ngày hải tộc bất diệt."

Một khoảng lặng ngắn ngủi lan rộng, dường như ngay cả cơn gió mùa đông thổi qua ao sen cũng trở nên trang nghiêm.

Thời khắc này, khắp tiên giới không có một người thứ tư nào biết được, ngay trước động phủ nhỏ trên Hư Vân chủ phong ở Thái Thanh Đảo, yêu vương Kim Long thống lĩnh toàn bộ Đông Lưu Hải ngồi đối mặt với Ma Quân và Tiên Thủ tương lai, nói ra bí mật lớn nhất của hải tộc.

Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên vẫn chưa thể mở miệng. Tuy đã ăn đủ loại sóng gió rồi, nhưng chấn động lần này vẫn khiến sống lưng họ tê dại. Nghe nói yêu tộc cực kỳ coi trọng sự tồn vong của chủng tộc, nhưng bọn họ không biết hải tộc còn có cả loại thần khí làm mồi lửa cuối cùng trong thời điểm sống còn của tộc. Nhưng mồi lửa quý giá như vậy, Ngao Dận lại đưa đến trước mặt hai người —— ý tứ phía sau quá sâu xa, Ma Quân và Tiên Thủ đều biết lúc này không thể tùy tiện vọng ngôn.

Quả nhiên, Ngao Dận không im lặng quá lâu.

"Mà hôm nay," Long Vương ngẩng đầu, tóc xoăn dài rơi xuống lộ ra đôi mắt sáng như thiêu đốt, lời ra khỏi miệng khiến người ta kinh hoàng, "Tiểu long muốn mang Hải Thần Châu này... phó thác cho hai vị."

Phương Tri Uyên đứng phắt dậy, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng: "Long Vương, cẩn trọng lời nói!"

Ánh mắt Lận Phụ Thanh nặng nề: "Long Vương bệ hạ, hai người bọn ta hiện tại thực lực non kém, thật sự không thể gánh nổi trọng trách này. Bệ hạ nếu có ý gửi gắm cô nhi, mong ngài chọn người khác."

Lời phó thác trịnh trọng này bị từ chối không chút nghĩ ngợi, Ngao Dận có chút bất ngờ.

Ngay sau đó, Long Vương phá ra cười, vỗ bốp lên đầu gối: "Tuyệt vời! Ha ha ha ha... Trước khi gặp hai vị, trong lòng tiểu long vốn có vài phần do dự, hiện tại một chút cũng không còn! Hải Thần Châu này chỉ có thể giao cho hai vị!"

"..."

Lận Phụ Thanh đau đầu.

Hắn ấn đầu mày, thành khẩn nói: "Bệ hạ, ngài thế này không hợp lý."

Ngao Dận lắc đầu cười: "Hạng người tầm thường nếu được khen công đức, dù không dương dương tự đắc cũng sẽ thuận thế thừa nhận, lại khiêm tốn đôi câu; hạng người tầm thường nhìn thấy pháp bảo thần cấp như Hải Thần Châu, dù không mừng rỡ như điên cũng sẽ không có chuyện từ chối mà không chút do dự... Tiểu long đã thấy rõ ràng, hai vị thật sự là người đại nghĩa!"

"..."

Ma Quân và Tiên Thủ lần nữa nhìn nhau cạn lời.

Làm gì có chuyện đó...

Bọn họ ban đầu "không dám nhận", vốn là thói quen khi hai người giận lẫy nhau; lần thứ hai "không dám nhận" là vì đời này không có ý định theo đuổi con đường tu vi, chỉ muốn ẩn cư ở Thái Thanh Đảo ăn no chờ chết mà thôi...

Phương Tri Uyên cau mày, giọng điệu thâm trầm: "Long Vương, ngài với sư ca ta xưa nay không quen biết, với ta cũng chỉ là sơ giao từ đời trước, chỉ dựa vào dăm ba câu đã dám khẳng định hai ta là người đáng tin cậy?"

Ngao Dận xua tay: "Tiểu long vốn không biết nhân tộc nào khác, quan hệ tam vương yêu tộc xưa nay lại bất hòa. Đời trước, sau khi tiên họa buông xuống, khắp tiên giới sinh linh đồ thán... Tiểu long không thể tìm được chủ nhân cho Hải Thần Châu, trong lòng vẫn luôn vô cùng ân hận."

Phương Tri Uyên nói: "Bệ hạ tu vi chỉ cách phi thăng nửa bước, trên đời này làm gì còn ai thích hợp bảo vệ thần vật của hải tộc hơn ngài."

Không ngờ Ngao Dận ngạo nghễ cười một tiếng, ánh mắt sáng lên: "Nếu một ngày nào đó, đại họa giống như đời trước lại buông xuống, con dân Đông Lưu Hải chắc chắn sẽ chết hết trước khi giọt nước cuối cùng của Đông Lưu Hải bốc hơi... Bổn vương cũng thế. Hạt châu này, đương nhiên bổn vương không thể giữ!"

Long Vương Ngao Dận vẫn luôn tự xưng là "tiểu long", chỉ có thời điểm nói mấy lời này mới xưng một tiếng "bổn vương".

Giọng điệu lại vô cùng tự nhiên, bình tĩnh, không chút đắn đo.

Có lẽ trong lòng Ngao Dận vốn là như thế —— Bậc quân vương không tước đi phước lành của con dân, chỉ gánh vác đau khổ của bọn họ.

Phương Tri Uyên cõi lòng run lên, nhất thời không nói nên lời. Y không nhịn được nhìn về phía Lận Phụ Thanh, lồng ngực như bị thắt lại.

Người này... đời trước còn không phải cũng như thế sao.

Trước khi thiên ngoại thần vây giết Tuyết Cốt Thành, toàn bộ ma tu đều bị Đế Quân đuổi đi. Cuối cùng, khi tòa thành sụp đổ, chỉ có Ma Quân lạnh lùng cô tịch ngồi nghiêm trang trên ngai huyền long ngân.

Một mình hắn, thủ một tòa thành trống rỗng.

Khi tầm mắt Phương Tri Uyên chuyển sang, Lận Phụ Thanh rũ mắt mím môi. Tiên quân trẻ tuổi đã trầm tư được một lúc rồi, lúc này lặng lẽ thở dài, ngước mắt lên nói: "Lời này của bệ hạ, quả thật có sức thuyết phục... Ta hiểu được."

"Tri Uyên, ngươi nhận lấy đi."

Phương Tri Uyên hơi giật mình: "Sư ca..."

Lận Phụ Thanh có tính toán riêng. Trước hết, Long Vương chân thành đến vậy, hắn không khỏi đồng cảm, cũng có mấy phần không đành lòng; sau nữa, việc nhận lấy Hải Thần Châu này đối với hai người bọn họ cũng không có nguy cơ gì, thậm chí có thể nói là một món hời.

Cuối cùng là tư tâm, làm theo lời Long Vương, đặt khế ước với pháp bảo thần cấp là một cái lợi cực lớn. Trước sau hai đời, Phương Tri Uyên đã vì hắn mà vứt bỏ quá nhiều, tiếc rằng Lận Phụ Thanh không có thứ gì có thể bồi thường cho y. Chuyện hắn có thể làm, chỉ là tranh thủ ngay lúc này đưa đẩy một phen.

Tuy hai người đã quyết ý ẩn cư, nhưng chuyện tương lai không nói chắc được. Lỡ đâu đại họa thật sự không có cách nào ngăn cản, có một thần vật như vậy trong tay, ít nhiều gì cũng là một sự đảm bảo.

"..."

Nhưng Phương Tri Uyên sao lại không hiểu nỗi khổ tâm của sư ca? Y đăm đăm nhìn Lận Phụ Thanh, giọng nói hơi trúc trắc: "Ngươi..."

Lận Phụ Thanh làm như không nhận ra, thái độ như xử lý việc công, thản nhiên nhướng mày: "Đừng nhìn ta như vậy, dù sao đời trước ngươi và Long Vương cũng có chút giao tình, có ân với Đông Lưu Hải, lại còn ngồi ở vị trí Tiên Thủ... Nhìn ở góc độ nào cũng thích hợp hơn Ma Quân ta, đúng không?"

"..." Ánh mắt Phương Tri Uyên sa sầm, thầm nghiến răng.

Y đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên trước mắt xẹt qua một bóng tím, có thứ gì đó đang vọt lại đây!

"Chiếp chiếp chiếp chiếp chiếp chiếp!!"

Không khí đang trầm lắng căng thẳng bị tiếng chim líu ríu làm cho dịu lại.

Phương Tri Uyên nhanh tay lẹ mắt, vỗ tay chụp con tử tiêu loan đang có ý đồ đâm sầm vào Long Vương kia, cười lạnh: "Chậc, con gà nhép này cũng to gan nhỉ!"

Tử Vi điên cuồng vùng vẫy: "Chiếp chiếp! Chiếp chiếp chiếp!!"

Tử Vi Thánh Tử Cơ Nạp, hiện tại là tử tiêu loan Tử Vi, giương mắt nhìn về phía Ngao Dận... Nó thương tâm vọng tưởng yêu vương không chừng có thể phát hiện ra sự khác thường!

Có thể hắn sẽ nghe hiểu lời mình, cứu mình khỏi cảnh bị ma đầu giam cầm; dù không thể làm mấy chuyện đó, bản thân mình ra sao cũng được, nhưng ít nhất không thể mang thứ quý giá như Hải Thần Châu kia phó thác cho ma đầu không màng an nguy tam giới Lận Phụ Thanh và âm mệnh họa tinh Phương Tri Uyên ——

"Này..." Ngao Dận nhìn chằm chằm Tử Vi một lát, nghi hoặc mà vuốt sừng trên đầu, hỏi, "Này... là thú cưng của vị nào?"

Lận Phụ Thanh lặng lẽ chọt Phương Tri Uyên. Khóe miệng y co giật một chút, miễn cưỡng thừa nhận: "À... Ta, của ta."

Long Vương lắc đầu thở dài: "Ai dà, con chim cấp thấp này sao xứng được với Tiên Thủ!"

Tử Vi cứng đờ: "... Chi?"

Lận Phụ Thanh mỉm cười: "Hoàng Dương nuôi chơi ấy mà, dù sao cũng đáng yêu."

Tử Vi: "........."

—— Thứ đại ma đầu!!

Lận Phụ Thanh không dao động, chỉ dùng ánh mắt trêu "tiểu tử ngốc", bên môi treo nụ cười nhạt.

Ma Quân thầm nghĩ: Con gà nhép này... á bậy, Cơ Thánh Tử này, đúng là ngốc nghếch đến đáng yêu, còn trông mong yêu vương hải tộc nhìn ra sự khác thường của một con chim cơ đấy... Ài.

"... Thôi." Phương Tri Uyên cũng bị Tử Vi phá hỏng trạng thái lạnh lùng nghiêm nghị, vừa tức vừa buồn cười, ném tử tiêu loan vào tay Lận Phụ Thanh, "Long Vương bệ hạ đã tín nhiệm như vậy, sư ca lại nói thế, Hải Thần Châu này, ta đành..."

Lận Phụ Thanh và Ngao Dận cơ hồ là đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Ma Quân còn đang mừng thầm: May mà hôm nay tiểu họa tinh không bắt bẻ hắn.

Nhưng khi bọn họ đều cho rằng Phương Tri Uyên sắp nói "Ta đành nhận lấy", Hoàng Dương Tiên Thủ trong hình hài thiếu niên thản nhiên dùng một giọng điệu ngang ngược mà nói: "—— Ta đành thay sư ca ta nhận lấy."

Lận Phụ Thanh hốt hoảng ngẩng đầu: "Cái..."

Chỉ thấy Phương Tri Uyên một tay cầm Hải Thần Châu, tay kia dùng ngón trỏ nhẹ nhàng dắt ra một sợi thần hồn của Lận Phụ Thanh, bình tĩnh buộc nó vào Hải Thần Châu.

—— Khế ước thành.

"..."

Lận Phụ Thanh thất thần.

Mãi đến khi thức hải xuất hiện một pháp bảo thần cấp, đến khi một luồng linh lực cực lớn cực thuần xông vào mười hai kinh lạc, hắn mới nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra.

"Lần trước đã phát hiện," Phương Tri Uyên lại còn tươi cười nhìn hắn, mở ra bàn tay đã trống trơn, nụ cười mang theo mấy phần đắc ý, "Thần hồn của sư ca rất quấn ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro