53. Thần long rẽ biển mang ngọc đến (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Thần long rẽ biển mang ngọc đến (3)

Động tác của Phương Tri Uyên quá quyết đoán, quá nhanh chóng, cũng quá kinh người, Long Vương lẫn Ma Quân đều bị y dọa cho sợ đến sững sờ.

Lận Phụ Thanh phục hồi tinh thần, run run chỉ vào y, tức đến mức không nói được rõ ràng: "Phương Tri Uyên!! Ngươi... Ngươi giỏi..."

Tử Vi trong tay Lận Phụ Thanh bị hắn bóp cho suýt nghẹn chết, chiêm chiếp kêu đau nửa ngày, khó khăn lắm mới vùng ra được, phành phạch bay mất.

Ngao Dận ngượng ngùng vuốt sừng rồng của mình: "Ai, hai vị quả thật... thân mật khăng khít mà..."

Phương Tri Uyên đời nào biết sợ, thậm chí còn nhướng mày nhìn Lận Phụ Thanh, vẻ mặt khiêu khích viết rõ một câu "Thế nào? Có giỏi thì cắn ta này".

Ma Quân hận đến ngứa răng, vừa tức tên khốn này tự ý làm bậy, vừa bực bội thần hồn của mình không biết giữ giá. Hắn vốn muốn đưa Hải Thần Châu cho Tri Uyên hộ thân, không ngờ lại tự đào hố chôn mình. Đã làm trò trước mặt Long Vương, hắn cũng ngại ồn ào với sư đệ ngay lúc này...

Long Vương dù gì cũng là yêu vương hơn trăm năm rồi, ngoài mặt thành thật chất phác, kỳ thật cũng tinh ý. Thấy Lận Phụ Thanh rặt một bộ chỉ có thể cam chịu, ông ta đương nhiên vô cùng vui vẻ, thuận nước đẩy thuyền mà cảm tạ hai câu, sau đó chuyển đề tài.

"À đúng rồi đúng rồi, còn một chuyện, tiểu long đặc biệt muốn nhờ vả Hoàng Dương Tiên Thủ."

Phương Tri Uyên: "Mời nói."

Ngao Dận: "Phó thác Hải Thần Châu là Long Vương cầu một đường sinh cơ cho yêu tộc, còn chuyện tiếp theo đây, là việc tư của tiểu long Ngao Dận."

"Tiểu long... có một đệ đệ không nên thân."

"Nó có thiên phú dị bẩm, từ nhỏ được nuông chiều đến ngông cuồng kiêu ngạo, cái gì cũng không để vào mắt. Hai trăm năm trước nó từng thách đấu với Tiên Thủ nhân tộc, cũng chính là Kim Quế Cung chủ lúc đó, còn lấy thiên đạo lập thề."

"Nếu thắng, nó muốn cây quế nở nhiều hoa nhất ở sâu trong Kim Quế Cung; nếu thua, nó tự nguyện gác cửa cho Kim Quế Cung cả đời."

"Này..." Lận Phụ Thanh còn chưa nguôi giận, nghe đến đây cũng không khỏi kinh ngạc.

Phen đặt cược này đúng là... một lời khó nói hết. Một gốc cây quế, đổi một ngũ trảo kim long làm tôi tớ cả đời, thấy kiểu gì cũng không ngang giá. Xem ra em trai của Long Vương cảm thấy mình tất thắng, nhưng đối phương lại chính là Tôn Thủ tiên đạo, là nhân tộc mạnh nhất. Đây có thể nói là... không biết trời cao đất dày.

"Phỏng chừng hai vị cũng cảm thấy hoang đường? Kết quả đương nhiên là..." Ngao Dận cười khổ, vung tay một chút, "Nó thua."

Tiểu kim long đánh cược thua, đành phải tự làm tự chịu. Nó lập lời thề thiên đạo, bị thiên đạo ràng buộc, dù là Long Vương Ngao Dận hay Đông Lưu Hải cũng không thể ra tay can thiệp, bằng không chắc chắn dẫn đến lôi kiếp.

May mà Kim Quế Cung bao đời đều trọng nhân nghĩa, không hành hạ gì tiểu kim long kia, chỉ đưa nó vào sâu trong huyễn giới dưới nền đất.

Một chuyến này, đi cũng được hai trăm năm rồi.

"Ý của Long Vương là," Đột nhiên, ánh mắt Phương Tri Uyên sáng lên một chút, "Lệnh đệ chính là..."

Ngao Dận lại bất đắc dĩ cười một tiếng: "Kỳ thật, Tiên Thủ Kim Quế Cung chưa từng làm khó dễ nó, thậm chí còn nói nếu nó nguyện ý lập khế ước nhận chủ, thì có thể lập tức gọi nó ra khỏi lòng đất."

"..."

Phương Tri Uyên nheo mắt, thở dài một tiếng. Y hiểu rồi.

Chính là nó.

Nó vậy mà lại là em trai của Long Vương...

Ngao Dận nói tiếp: "Hai trăm năm trôi qua, Kim Quế Cung cũng đã đổi chủ, cho đến một ngày ở đời trước, ta nhận được tin tức từ một tiểu yêu của hải tộc..."

"Chiêu Nhi của ta rốt cuộc đã nhận chủ."

"Có người đã đưa nó ra khỏi lòng đất, cho nó sự tự do."

Long Vương nói đến đây, Lận Phụ Thanh cũng đã hiểu.

Ở đời trước, hỏi bừa một ai đó rằng làm sao để nhận ra Hoàng Dương Tiên Thủ, đáp án đầu tiên, chính là người đó mang Hoàng Dương đao. Nếu hỏi cái tiếp theo, câu trả lời không gì khác ngoài kim long tọa kỵ của ngài.

Rồng là một trong những dòng tộc thượng cổ tôn quý nhất yêu tộc, mà kim long chính là vương tộc trong long tộc. Người có thể dùng kim long làm thú cưỡi, trong khắp tam giới từ xưa đến nay có thể đếm trên đầu ngón tay.

Phương Tri Uyên là một trong số đó, cũng là người duy nhất trong gần ngàn năm nay.

Lại không ngờ, kim long này còn chẳng phải một con rồng vàng bình thường, mà là...

Mặt mày Ngao Dận giãn ra, cười nói: "Tiên Thủ nhớ ra rồi sao? Không sai, kim long tọa kỵ đời trước của Hoàng Dương Tiên Thủ đúng là đứa em cùng cha cùng mẹ của tiểu long, tên... Ngao Chiêu."

... Mà là em trai ruột của Long Vương.

"Hiện giờ, đứa em không nên thân của tiểu long vẫn còn ở sâu dưới nền đất Kim Quế Cung." Ngao Dận đứng lên, lui về sau hai bước, khom mình hành lễ thật sâu, "Tiểu long muốn thỉnh cầu Tiên Thủ, niệm tình từ đời trước, một lần nữa đưa đứa em ngốc nghếch của ta ra khỏi Kim Quế Cung."

"..."

Sắc mặt Phương Tri Uyên không tốt lắm.

Kỳ thật nên nói là cực kỳ khó coi.

Y nhíu mày, giống như đang cố gắng kìm nén một cảm xúc nào đó. Đáng tiếc Hoàng Dương Tiên Thủ chưa bao giờ giỏi việc này, y mím môi, nắm chặt đầu ngón tay đến tái xanh, trong đáy mắt dường như có ngọn lửa lạnh lẽo đang bùng cháy. Trong mắt người khác, trông giống như sắp bạo nộ tới nơi.

Nhưng Lận Phụ Thanh biết, Phương Tri Uyên nóng nảy thì nóng nảy, thậm chí đối nhân xử thế không ngại đánh mắng người ta, nhưng đó đều là cảm xúc trên bề mặt, đến nhanh đi cũng nhanh.

Có lẽ thời thơ ấu quá cực khổ, bao nhiêu oán giận, tuyệt vọng, hận thù gì cũng đã tiêu hao hết cho khoảng thời gian đó rồi. Đến khi Lận Phụ Thanh gặp được Phương Tri Uyên, người này đã rất hiếm khi bị tác động từ bên ngoài làm khơi dậy cảm xúc tiêu cực thật sự. Cho dù có người muốn giết y, y cũng không có phản ứng gì, không hề có loại hận thù mà người bình thường đều có.

Mà cảm xúc tiêu cực thật sự thì quá nặng nề và tăm tối, hết thảy đều sinh trưởng vào trong, mang theo loại gai nhọn tự ngược đãi. Tỷ như, y cho rằng mình không thể bảo vệ sư ca thật tốt, y đã tự trách mình suốt cả hai đời.

Lại tỷ như...

Đoạn cuối của đời trước, kim long Ngao Chiêu... bỏ mạng.

Lận Phụ Thanh tận mắt chứng kiến.

Chính mắt hắn thấy Phương Tri Uyên giải trừ khế ước, buông lời lạnh lùng cay nghiệt đuổi kim long đi, khi quay lại còn làm như không có việc gì mà ôm hắn, nói hai người chúng ta là đủ rồi, thêm một tiểu long chỉ tổ phiền phức.

Cũng chính mắt hắn thấy khi họ bị vây giết trong tuyệt cảnh, kim long đã đi lại trở về, điên cuồng lao xuống, dùng thân mình che chắn cho Phương Tri Uyên cả người toàn máu.

Chính mắt hắn thấy thiên ngoại thần hạ trần.

Trải qua một trận chém giết thảm thiết, kim long cuồng nộ gào thét, chiến đấu đến vẩy giáp nứt toạc, sừng ngọc gãy rời, máu đổ xuống như mưa rơi.

Cuối cùng, ba gã thiên ngoại thần đều chết, yêu đan của kim long vỡ, không cách nào xoay chuyển cục diện nữa. Nó uể oải lăn trên nền đất, máu không ngừng tuông ra từ mũi miệng.

Nhưng nó nheo mắt, có vẻ thỏa mãn mà cười.

Nó dùng đoạn sừng đã gãy cọ vào lòng bàn tay Phương Tri Uyên, yếu ớt thì thào bằng tiếng người: "Tiểu long... vẫn muốn đưa... chủ nhân... bay thêm một lần."

Khi đó, Lận Phụ Thanh lòng đau như cắt, tận mắt thấy... đáy mắt Phương Tri Uyên nhen lên ngọn lửa lạnh băng mà khổ sở, giống hệt như hiện tại.

Ngày hôm đó, kim long trong một thoáng hồi quang phản chiếu mà tiêu hết sức lực cuối cùng, đưa bọn họ bay một đoạn rất dài, bỏ xa nhóm tu sĩ truy sát bọn họ.

Mặt trời lặn, kim long kiệt lực rơi xuống, thân hình to lớn rơi vào rừng sâu, làm gãy đổ vô số cây cối.

Tà dương như máu, trời đất mênh mông. Phương Tri Uyên quỳ trên mặt đất, vuốt ve đoạn sừng gãy và lớp vẩy nhuốm máu của nó, gọi nó, cho đến khi giọng y cũng nghẹn đi.

Kim long nhắm mắt, không còn đáp lời.

Khi đó Lận Phụ Thanh đã hoàn toàn tàn phế, từ đầu đến cuối chỉ có thể làm một gánh nặng.

Hắn ở xa xa nhìn Phương Tri Uyên chôn người trong sắc hoàng hôn màu máu, mơ hồ cảm thấy đầu váng mắt hoa, đột nhiên căm hận chính mình sao từ đầu không chết luôn trong tay thiên ngoại thần.

Lận Phụ Thanh nhẹ giọng nói: "Tri Uyên, ngươi khóc ra đi."

Phương Tri Uyên không để ý đến hắn. Y đứng lên, lưng thẳng tắp, gương mặt chỉ còn vẻ lạnh lùng trắng bệch.

Y phất tay, linh lực tụ thành cuồng phong liệt hỏa, tia lửa bắn ra lách tách, nhanh chóng thiêu đốt thi thể còn ấm của kim long thành tro bụi. Để tránh cho thi thể nó bị truy binh phanh thây lăng nhục, Hoàng Dương Tiên Thủ tự tay hỏa táng kim long của mình.

"..."

Lận Phụ Thanh đau đến mờ mắt, trong tầm nhìn mơ hồ, hắn thấy Phương Tri Uyên sải bước đi về phía mình. Sắc trời đã tối, ngũ quan của y được ngọn lửa sau lưng soi rọi lúc tỏ lúc mờ, đôi mắt u ám như hồ sâu.

Lận Phụ Thanh hốt hoảng giương mắt nhìn y, trong lòng hiện lên một ý niệm "Hiện tại Phương Tri Uyên có hối hận vì đã đến cứu mình không". Nhưng suy nghĩ ấy còn chưa hiện rõ, Phương Tri Uyên đã dùng sức ôm hắn lên, khàn khàn nói: "Khóc cái gì mà khóc, đi thôi."

Lận Phụ Thanh ngẩn ra, khó nhọc đưa tay quẹt lên má, mới phát hiện người khóc là mình.

"..."

Hắn im lặng một lúc, khép mắt dựa vào ngực Phương Tri Uyên. Hắn vùi gương mặt bị âm khí ăn mòn đến nhợt nhạt xấu xí, lại còn đẫm nước mắt của mình vào vai Phương Tri Uyên, ngửi được mùi máu tươi thật nồng.

Nỗi buồn thăm thẳm nối liền trời đất, gió mạnh thê lương thổi sóng nhiệt đến sau lưng. Tiên Thủ ôm Ma Quân, bước thấp bước cao đi về phía trước, nơi bóng đêm đang dần buông xuống.

Đoạn đường đã qua, nửa là ánh lửa, nửa là sắc máu.

=========

"Đây là chuyện đương nhiên."

Tiếng nói của Phương Tri Uyên vang lên bên tai, kéo Lận Phụ Thanh ra khỏi đoạn hồi ức huyết hỏa dây dưa.

Ma Quân không biết mình đã thất thần bao lâu, nhưng nghe ra được Phương Tri Uyên đã bình tĩnh trở lại: "Long Vương không nhắc đến, ta cũng sẽ đích thân đưa nó ra, để nó được tự do."

Ngao Dận hành lễ: "Đa tạ Tiên Thủ."

"Không cần." Phương Tri Uyên dời mắt, "Ta nợ nó."

Y dừng lại một chút, chỉnh đốn lại cảm xúc xong mới một lần nữa mở miệng: "... Huyễn giới bên dưới Kim Quế Cung chứa vô số pháp bảo, tiên khí, võ quyết cao cấp được tiền nhân truyền thừa, là nơi cần có kỳ ngộ, người ngoài không thể tùy tiện vào."

Ngao Dận vội xua tay nói: "Không vội không vội, đã chờ mấy trăm năm rồi, cũng không phải chuyện gấp gáp tức thời."

"Nhưng mà," Phương Tri Uyên chống tay lắc đầu, "Sau mỗi kỳ Kim Quế Thí, mười hai người đứng đầu có thể vào huyễn giới tìm cơ duyên, đó là quy củ xưa nay của Kim Quế Cung... Ta vốn dĩ cũng muốn nhân cơ hội này vào đưa nó ra."

Trên mặt Ngao Dận vừa mới hiện lên một chút vui mừng, Phương Tri Uyên lại nhấc tay, đột ngột chuyển hướng: "Nhưng mà..."

Lận Phụ Thanh biết Phương Tri Uyên muốn nói gì, thuận thế tiếp lời: "Nhưng mà, Kim Quế Thí kỳ này phát sinh quá nhiều vấn đề, là lần hỗn loạn chưa từng có, tiếp theo đây sẽ như thế nào, hai chúng ta cũng không rõ ý tứ của Lôi Khung Tiên Thủ."

Hy vọng gần ngay trước mắt lại tan biến, trên mặt Ngao Dận lộ ra vẻ tiếc nuối.

Long Vương đang định mở miệng, Phương Tri Uyên lại giành trước: "Nhưng mà..."

Lận Phụ Thanh cười nhẹ, nói nốt: "Nhưng mà, ta có thể khiến Lôi Khung Tiên Thủ nghe theo ý ta. Việc của lệnh đệ, bệ hạ cứ yên tâm giao cho hai người chúng ta là được."

"..."

Cơ mặt Ngao Dận co giật, rụt rè sợ sệt hỏi: "... Tiên Thủ, ngài còn 'nhưng mà' gì nữa không?"

Phương Tri Uyên: "... Hết rồi."

Ngao Dận lúc này mới dám thở phào một hơi, liên tục cảm tạ. Ba người lại nhàn nhã nói chuyện phiếm thêm một hồi, Long Vương thấy không còn sớm nữa, bèn cáo từ trở về Đông Lưu Hải. Ma Quân và Tiên Thủ cùng tiễn Long Vương rời đảo, xuống dưới chân núi, sóng biển đã êm ả trở lại như ban đầu.

Lúc sắp chia tay, Lận Phụ Thanh đột nhiên nói: "Long Vương bệ hạ, lúc nãy sư muội mạo phạm ngài, mong ngài thứ tội."

Long Vương vội đáp: "Nào có nào có, là tiểu long thô lỗ, hy vọng không khiến tiểu cô nương hoảng sợ."

Lận Phụ Thanh bật cười lắc đầu: "Sợ thì không sợ đâu, cô nhóc đó lá gan to lắm. Chỉ là..." Hắn do dự một chút, nghiêm túc nhìn Ngao Dận, "Không biết theo ý bệ hạ, sư muội ta có gì khác với người bình thường không?"

Lận đại sư huynh hỏi câu này là vì đột nhiên nhớ đến cảnh tượng vô số cá nhỏ đỡ xác một con cá lớn lúc nhặt được Ngư Hồng Đường. Từ đời trước, hắn vẫn luôn hoài nghi Ngư Hồng Đường không phải là một đứa trẻ bình thường, còn lén lút bàn luận với Phương Tri Uyên, đoán cô bé là "bán yêu" do một hải tộc có huyết thống cao quý cùng nhân tộc hạ sinh. Đáng tiếc, ngoài dị tượng vào lần đầu gặp gỡ, Ngư Hồng Đường không có thứ gì khác khiến người ta chú ý.

—— Cũng phải nhắc lại, đã có Lận đại sư huynh và Phương nhị sư huynh đi đầu làm gương, vậy nên thiên phú tu hành cũng xếp vào loại "chuyện thường", không thể tính là thứ "khiến người ta chú ý".

Sau khi tiên họa buông xuống, Hư Vân Tông tan đàn xẻ nghé. Ma Quân và Tiên Thủ vài lần gặp được Ngư Hồng Đường, nhưng vì đủ chuyện trời xui đất khiến mà chia lìa. Gần trăm năm kể từ dạo đó, ba anh em lớn lên bên nhau vẫn chưa từng có một cuộc đoàn tụ hoàn chỉnh.

"... Không." Đáng tiếc, Ngao Dận lắc đầu, vẻ mặt có chút nghi hoặc, "Tiểu long không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt, hay lệnh muội không phải là nhân tộc?"

Ma Quân và Tiên Thủ ăn ý cùng giữ im lặng. Nếu chính miệng Long Vương – yêu vương của hải tộc, nói không phải, vậy thì...

Lận Phụ Thanh gạt suy nghĩ này qua một bên, cười nói: "Không, có lẽ là ta suy nghĩ nhiều... Ta tiễn Long Vương."

"Không cần." Ngao Dận bay lên không, chân trần dẫm lên mặt biển cuộn sóng, chắp tay hướng về phía hai người, "Hải tộc và tiểu long nợ hai vị một ân tình, có duyên gặp lại."

Dứt lời, một tiếng rồng ngâm dài vang vọng khắp Thái Thanh Đảo. Ngao Dận lắc mình biến hóa, ánh sáng đỏ vàng lan trên biển rộng. Bên trong luồng sáng đó hiện lên thân ảnh của ngũ trảo kim long khổng lồ, sợi râu phiêu lãng trong gió, vảy rồng hoàng kim bao trùm toàn thân, rực rỡ chói mắt như mặt trời mọc.

Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên đứng sóng vai trên vách đá bên bờ biển, thu hết cảnh tượng thần long hiện thân này vào mắt.

Ngao Dận khẽ kêu một tiếng rồi lao vào biển, lập tức thủy triều cuồn cuộn, khuấy đảo bọt sóng đánh lên bờ đá. Long Vương hóa thành một tia sáng vàng dưới lòng biển, năm móng rẽ sóng, nháy mắt biến mất dưới biển sâu.

Long Vương đi rồi, Phương Tri Uyên vẫn còn nhìn mặt biển lộng gió, hồi lâu cũng chưa định thần lại được.

Lận Phụ Thanh thầm than trong lòng, dán lên sau lưng y: "Nhớ tiểu long của ngươi à?"

Phương Tri Uyên rũ mắt, tiếng nói trầm thấp: "Ta đối xử với nó không tốt, nó rất ngu ngốc, ta thường đánh chửi nó."

Đôi tay Lận Phụ Thanh vòng qua eo Phương Tri Uyên, vẻ mặt bình tĩnh: "Ta cùng ngươi đi đón nó ra, sau này đối xử tốt với nó một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro