Chương 3: Niên Thiếu Ta Và Ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày lễ thành hôn của Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ cuối cùng cũng đến, Giang Trừng nâng vò rượu trong tay một hơi cạn sạch, trong chốc lát lại vang lên tiếng cười ha hả khó nghe. Vân Thâm Bất Tri Xứ bây giờ cũng thật đẹp, một sắc đỏ thẫm chúc phúc tân nương tân lang. Còn hắn, chỉ biết ngồi nơi Liên Hoa Ổ nhìn xa xăm, tự hỏi Ngụy Vô Tiện có hạnh phúc không, ha, vì sao lại không hạnh phúc. Ngụy Vô Tiện yêu Lam Vong Cơ như vậy hà cớ gì không có được hạnh phúc? "Thật nực cười" tự chế giễu mình, Giang Trừng lại tiếp tục uống, chất giọng khàn hơn thường ngày một mình thủ thỉ với màn đêm cô quạnh.

"Ngụy Anh...Ngụy Vô Tiện hắn thành hôn cùng người khác mất rồi...Ngụy Anh...vậy ngươi...bao giờ mới trở về...?"

Giang Trừng nước mắt bỗng dưng rơi xuống nền đất lạnh lẽo, Trần Tình trong tay càng bị hắn siết chặt, Giang Trừng mệt rồi, quả thật mệt rồi. Nước mắt rơi lã chã làm nhòe đi dung nhan xinh đẹp. Kim Lăng cần hắn chống đỡ, Giang gia cần hắn gầy dựng, thật sự...đến tận bây giờ chấp niệm đã quá sâu...không cách nào thoát lui....đành phải buông tay...

Ngày hôm sau...mọi người vẫn thấy một Giang tông chủ kiêu kiêu ngạo ngạo đứng trên giáo trường xem môn sinh luyện kiếm, lâu lâu lại dùng giọng cáu gắt quát mắng một hồi. Nhưng vành mắt của tông chủ, có phải bị sưng rồi không? Người tại sao phải dày vò bản thân như vậy?

--------

"Ngụy Anh, tỉnh dậy đi...Ngươi mau tỉnh dậy!"

Ngụy Anh từ từ mở mắt, xung quanh hắn toàn là bóng tối, phía xa xa kia có một tia sáng nho nhỏ len lỏi, hắn cố gắng với tới. Ở đây hắn không thể xác định được phương hướng.

Giọng nữ nhi dịu dàng vang lên: "A Anh..."

Ngụy Anh trợn tròn mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm: "Tỷ tỷ...tỷ đang ở đâu?!"

Giọng nữ nhi đó lại một lần nữa vang lên: "Ta không phải tỷ tỷ ngươi, ta đã nghe được lời cầu xin của ngươi. Nghe được ngươi muốn trở về bên ái nhân. Liệu ngươi có muốn đánh đổi tất cả để được có một cơ hội không?"

Ngụy Anh không chừng chừ, nói: "Được, vì A Trừng, cái gì ta cũng sẽ làm"

Nữ nhi kia nghe vậy, liền mỉm cười nhẹ trong bóng tối: "Hảo, nếu ngươi đã nói vậy thì hãy để ta giúp ngươi"

Giọng nói chấm dứt, luồn ánh sáng kia một mực chiếu sáng mạnh mẽ lên người Ngụy Anh, hắn nheo mắt, không muốn nhìn. Đến khi mở mắt, hắn thấy mình đang đứng trước giáo trường Giang gia. Nhìn qua nhìn lại, hắn trông thấy một Ngụy Anh nhỏ đang nép người ôm chặt chân Giang Phong Miên, một Giang Trừng bé đang nắm tay của Ngu Tử Diên.

Giang Phong Miên dịu dàng nói: "A Trừng, A Ly. Đây sẽ là sư huynh, đệ đệ của hai con. Hai đứa chăm sóc A Anh cho tốt, từ nay hắn sẽ là người Giang gia."

Mày Ngu Tử Diên cau lại, nhưng nàng không nói, một tay phất áo đi vào trong. Giang Trừng nhìn theo nương mình, ánh mắt ngây thơ ươn ướt nước. Phía xa, bỗng có tiếng chó kêu vang. Ngụy Anh bé sợ hãi nép người ôm chặt Giang Phong Miên, Ngụy Anh đứng bên kia xem cũng sợ đến run rẩy, mém xíu đã chạy loạn.

"Giang Trừng, bây giờ đám chó này không thể giữ nữa. Ta đem nó đi cho người khác chăm sóc. Bây giờ đã có Ngụy Anh rồi, con không còn cô đơn nữa nên bầy chó này thật không cần"

Giang Trừng hai mắt ươn ướt, cố gắng cầu xin nhưng bất thành, rốt cuộc cũng gượng ngạo gật đầu đồng ý. Tối hôm đó, Giang Trừng ngồi bó gối trong Tư Thất khóc thật to gọi tên bầy chó cưng. Ngụy Anh đứng nhìn, trong tim cảm thấy đau nhói, không hiểu sao hắn lại cảm thấy có lỗi.

Khung cảnh đột ngột chuyển đổi, Ngụy Anh nhìn hai thiếu niên tử y môn sinh Vân Mộng Giang thị sánh bước bên nhau, cùng nhau bắt gà rừng, cùng nhau săn đêm. Đến Vân Thâm cùng nhau cầu học, Ngụy Anh phạm nhiều gia huấn, khi bị phạt liền được Giang Trừng cõng trên vai, mặc dù Giang Trừng có lời lẽ cay nghiệt nhưng vẫn thật sự đối tốt với Ngụy Anh. Ngụy Anh mỉm cười, nụ cười chua xót nhìn Giang Trừng chống gậy không ăn không uống liều mạng hướng về Liên Hoa Ổ cầu chi viện. Hắn lúc đó chỉ quan tâm chuyện ngoài, không hiểu được Giang Trừng đã vất vã ra sao. Hắn lúc trước đã trách Giang Trừng vì sao không nhanh nhanh đi cứu hắn, bây giờ hắn cảm thấy, người đáng trách có lẽ là mình.

Lại nói đến Giang gia diệt môn, hắn đứng đó, nhìn thấy Giang thúc thúc cùng Ngu phu nhân không chống đỡ nổi mà ra đi. Trâm cài còn chưa đưa được cho nhau mà đã sinh ly tử biệt. Một giọt lệ nhẹ nhàng rơi xuống nền đất lạnh lẽo, Ngụy Anh đưa tay lau đi. Khuôn mặt lại có phần méo mó khó nhìn. Hắn cùng Giang Trừng chạy trốn Ôn cẩu. Trước khi rời khỏi khu hẻm nhỏ, Ngụy Anh đã hết sức khuyên bảo Giang Trừng không được ra bên ngoài, nhưng người nào không nghe theo lời hắn. Bây giờ hắn mới biết, Giang Trừng là bảo vệ hắn mà mất đan. Dù hắn đã hại Giang gia nhưng Giang Trừng vẫn một mực không để hắn có chuyện.

Nhìn Hóa đan thủ lấy viên kim đan từ trong lòng ngực Giang Trừng, Ngụy Anh tức điên, cố gắng muốn Ôn Trục Lưu dừng lại nhưng không thể. Hắn bây giờ là đang xem lại quá khứ, không khác gì ảo ảnh. Ngụy Anh hét to, không chịu được nước mắt rơi lã chã. Vì hắn, vì hắn Giang Trừng phải bỏ đàn chó, vì hắn Giang Trừng mất cha nương, sư tỷ, tỷ phu, vì hắn Giang Trừng mất đan. Ngụy Anh nước mắt ngày một rơi không điểm dừng, hắn thật sự đau lòng.

Nhìn tháng ngày Giang Trừng một tay gầy dựng lại Giang gia, một tay bế Kim Lăng nuôi nấng nó. Ngụy Anh mỉm cười nhẹ, trên nụ cười mang theo chút ấm áp, nhìn thân tử y bế một đứa bé đi dạo Liên Hoa Ổ quả thật một khung cảnh bi thương mà động lòng người.

Đến cuối cùng, Ngụy Anh cũng đã hiểu. Giang Trừng đau khổ bao nhiêu, Giang Trừng mệt mỏi, khổ cực bao nhiêu. Đưa tay ra chạm tới thân ảnh tím kia nhưng vô vọng, bàn tay xuyên qua người nọ, Ngụy Anh lần này lại bật cười, nụ cười mang theo một tia hạnh phúc.

"Giang Trừng, đợi ta. Ta sẽ trở về tìm ngươi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro