Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian qua nhanh từ ngày đó đến nay cũng đã một tháng... Giang Phong Miên hôm nay mang sính lễ đến Lam gia...

Chuyện đính hôn của hai người chỉ có Giang Lam hai nhà biết đến...

Giang Phong Miên đặc biệt đi tìm Ngụy Vô Tiện nói chuyện... theo lời Thanh Hành Quân ông đến Tàng Thư Các tìm hắn.... chỉ thấy hắn cùng Lam Vong Cơ hai người bình yên kẻ đọc sách kẻ viết tự

-- A Anh... Nhị công tử...

-- Giang thúc thúc / Giang tông chủ...

-- Ta gọi ngươi Vong Cơ được không...???

Giang Phong Miên nhìn đến Lam Vong Cơ thập phần vừa lòng... thầm may mắn A Anh có cái tốt đạo lữ... dù là nam tử cũng thập phần xứng đáng..

-- Ân.. Giang tông chủ người tự nhiên ạ...

--Sau này cũng là người một nhà... gọi ta Giang thúc thúc hảo sao...???

-- Giang thúc thúc...

Lam Vong Cơ nhìn đến Giang Phong Miên ôn nhu trong lòng cũng buông xuống lo sợ...

-- Hảo hài tử...

-- A Anh... ngươi có muốn về Giang gia thăm qua A Ly... nó nói muốn gặp các ngươi....

--Giang thúc thúc... cầu học kết thúc con sẽ đưa Lam Trạm trở về thăm mọi người...

-- A Anh... Vong Cơ... ta mong hai người các ngươi sẽ luôn được như ước nguyện...

-- Tạ ơn Giang thúc thúc...

Cả hai người cùng nhau mà lên tiếng tạ ơn với ông...

-- Giang thúc thúc... Ngu phu nhân có không làm khó người...

-- A Anh... con cũng biết tính nàng... ngoài mặt thì thì thế... thực ra cũng rất quan tâm con..

-- Con biết... cảm ơn mọi người đã cho con một mái nhà...

-- Như thế nào nói với ta những lời khách sáo a... A Anh... Giang gia luôn là nhà của ngươi...

-- Ân...

-- Nhìn đến ngươi trưởng thành ta xem hoàn thành tâm nguyện cha mẹ ngươi... nhìn ngươi thế này có lẽ họ cũng mãn nguyện rồi... ta trở về đây... hai đứa nhớ về Giang gia... mọi người sẽ luôn đợi các ngươi...

-- Vâng...

Ngụy Vô Tiện nhìn đến Giang Phong Miên rời đi trong lòng cảm xúc lẫn lộn... kiếp trước Giang gia diệt môn là điều hắn tiếc nuối nhất.. kiếp này mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi... không biết có hay không thật sự bình yên...

-- Ngụy Anh...

Nhìn đến Ngụy Vô Tiện thất thần Lam Vong Cơ trong lòng không khỏi lo lắng...

-- Lam Trạm...

-- Nhưng có chuyện....

--Cũng không... ta chỉ là nghĩ một chút chuyện kiếp trước...

-- Có thể nói sao...???

-- Hì...hì... không có gì a... bất quá kiếp trước Kỳ Sơn ý đồ thống lĩnh tiên môn bách gia rất nhiều chuyện thương tâm xảy ra... nhưng kiếp này lại bất đồng... ta cũng không biết như thế nào...

-- Ngươi tưởng đi Vân Mộng sao...

-- Ân... cầu học kết thúc ta đưa ngươi đi gặp sư tỷ... sư tỷ ta là cái tốt nhất người...

-- Đã gặp qua...

-- Di... Lam Trạm ngươi khi nào gặp sư tỷ ta...

-- Hôm ngươi bị phạt... ta có thấy qua... về sau ngươi hôn mê... nàng hội trở về...

-- Nguyên lai sư tỷ ta lúc đó có đến a...

Ngụy Vô Tiện từ lúc cùng Lam Vong Cơ nói ra tâm ý... hắn đã không có như vậy bi ai... luôn trên mặt mang ý cười... xem như quá khứ hắng hoàn toàn buông bỏ... vì Lam Vong Cơ chưa từng hận hắn... hắn cũng không sợ y nhớ không nhớ quá khứ... hắn chỉ cần hiện tại y vui vẻ mà ở bên cạnh hắn...

--Ân... khi đó ta không nhận biết...

-- Lam Trạm... ngươi không muốn biết chúng ta chi gian quá khứ sao...

--Ngụy Anh... nếu quá khứ không vui không cần nhắc lại...

-- Hảo a... Lam Trạm... cám ơn ngươi...

-- Ngươi ta chi gian không cần cám ơn...

-- Lam Trạm... ngươi... quả thật chưa từng thay đổi...

Thời gian trôi qua thật nhanh vậy mà hắn ở Vân Thâm cũng đã một năm... hắn và Lam Vong Cơ mặc dù liên hệ tâm ý... nhưng y và hắn trừ bỏ lần ngoài ý muốn đó Lam Vong Cơ chẳng bao giờ cho hắn tiến xa... y thân là chưởng phạt... lại thêm cái da mặt mỏng người cũng chỉ có thể để Ngụy Vô Tiện ôm ấp cùng hôn môi... hắn đặc biệt ủy khuất... mặc dù nói phát sinh sự độc tố sẽ phát tác... nhưng mà hắn vẫn là có ham muốn a... bất quá hai ngươi chi gian tuổi vẫn là tiểu... hắn cũng không muốn làm y sợ hãi.. đành nhịn và nhịn...

Cầu học cuối cùng kết thúc... hắn đến xin Thanh Hành Quân cho mang theo Lam Vong Cơ đi Vân Mộng...

Giang Trừng cảm nhận được từ lúc hắn và Lam Vong Cơ ở bên nhau hắn lại là Ngụy Vô Tiện của trước đây... mặc dù cũng không phá phách hồ nháo... nhưng cái kia ái cười đã trở lại...

Cả ba người cùng nhau ngự kiếm rời đi... hắn là muốn cùng chung Lam Vong Cơ một chỗ... nhưng y lại không đồng ý... hiện tại còn có cái Giang Trừng như thế nào tùy tiện chung kiếm đâu...

Hắn luyến tiếc mà tự ngự kiếm... tổng Lam Vong Cơ không để ý... hắn nhẹ nhàng mà phi thân qua Tị Trần từ phía sau ôm lấy y... Tùy Tiện hắn tiện thu vào vỏ...

Lam Vong Cơ bị này hành động của hắn làm cho cả kinh...

--Ngụy Anh... hồ nháo...

Lam Vong Cơ bị hắn ôm khẩn mà xấu hổ... dù sao cũng còn có người a...

-- Lam Trạm... ta muốn đưa ngươi đi ngươi không muốn... vậy ủy khuất ngươi đưa ta đi a...

-- Ngụy Anh... Giang công tử còn ở... ngươi buông ra...

Lam Vong Cơ xấu hổ mà nhỏ giọng nói với hắn.. hắn lại chẳng chút nào để tâm..

-- Ngươi như thế nào như vậy nhiều xấu hổ a...

Giang Trừng không mắt thấy mà phóng lên phía trước.... không muốn bị cái này sư huynh vô sĩ chọc mù con mắt...

--Sư muội... ngươi làm cái gì đi như vậy nhanh a...

--Im miệng... hừ...

Hắn một bên ôm lấy Lam Vong Cơ nội tâm tràn đầy vui sướng... hắn tưởng niệm những ngày tháng bình yên vui vẻ khi xưa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro