Tháng Ba Năm 2056 Ký Túc Xá Đại Học Quân Sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tám năm qua, tôi đã không khiến bản thân phải thất vọng.

Thay vì tiếp tục mong chờ đợi mail từ Nagamine, tôi đã tìm kiếm con đường đi cho riêng mình, và tôi đã tìm thấy. Dù vậy, không có nghĩa là tôi quên Nagamine.

Tôi không bao giờ rời tay khỏi chiếc điện thoại di động cũ. 

Đây là điện thoại dành riêng cho Nagamine, và đã lâu lắm rồi, nó không còn kêu nữa.

Thế nhưng, tôi vẫn cần mẫn sạc pin đầy đủ và không quên làm thủ tục gia hạn hợp đồng thuê bao. 

Chỉ cần nó vẫn tốt, chắc chắn hai, ba nữa sẽ nhận được mail từ Nagamine.

Sáu năm trước, tôi đã trở thành sinh viên đại học và hiện giờ tận hưởng những giây phút thư giãn trong ký túc xá. Ánh nắng dịu dàng của ngày xuân len lỏi vào phòng. Gió se se, nhưng tôi vẫn mở toang cửa sổ.

Căn phòng chỉ có sáu chiếu(7) mà  cảm giác rộng hơn rất nhiều.

Ngày đầu tiên tôi bước chân vào ký túc xá, hình như khung cảnh cũng thế này.

Hồi đó, tôi đã ném hết đồ đạc lên xe tải chuyển đồ, chẳng cần biết thứ gì cần thứ gì không. Ai ngờ, xe chuyển đồ lại đến chậm một ngày, kết quả là tôi phải sống trong căn phòng trống trơn, đến chăn gối cũng phải mượn tạm của các anh khóa trên.

Cả tuần nay, tôi cũng ở tình trạng  tương tự. Cũng chưa đến mức không sống nổi, nhưng quả thực rất bất tiện.

Trong phòng tôi chỉ còn cái ba lô du lịch nhét vài thứ quần áo và  bộ đồng phục của Quân đội không gian Liên Hợp Quốc treo trên tường.

Hạm đội đã chính thức bổ nhiệm tôi trở  thành kỹ sư thông tin kể từ mùa xuân này.

Tôi nghĩ mình đã có lựa chọn đúng đắn trong buổi hướng nghiệp năm lớp Mười một.

Ông cán bộ phòng không vũ trụ năm đó nói rằng, vì rất nhiều người có nguyện vọng nên tỷ  lệ chọi rất cao, cánh cửa Đại học Quân sự rất hẹp. Kết quả là tôi cố sống cố chết học hành ngày đêm để có thể thi đỗ vào trường. Đằng nào tôi cũng biết mình không thể vào thẳng hạm đội. Xét về mặt tổ chức thì Quân đội phòng không vũ trụ cũng thuộc Quân đội không gian Liên Hợp Quốc, nhưng xét về mặt nghiệp vụ thì hạn chế hơn. 

Tôi đã dự thi đại học, ngành Công nghệ thông tin.

Sau khi tốt nghiệp, tôi có một suất ở lại trường làm nghề nghiên cứ sinh nhưng lại lựa chọn ra hiện trường. Ngay từ đầu, đây đã là mục tiêu của tôi.

Chính Nagamine. Đã mang lại cho tôi mối quan tâm đối với vũ trụ.

Nghe hơi to tát quá nhỉ?

Có thể lý giải hành động của thời mười sáu, mười bảy tuổi ấy theo cách đơn giản hơn nhiều. Ta quyết tâm làm những điều mà ta phải xấu hổ nếu thất bại.

Đúng thế, để gặp lại Nagamine dù chỉ một lần, tôi đã lựa chọn con đường này.

Tôi không thể nói mình có thích cô hay không.

Cũng không biết khi gặp lại cô, tôi sẽ như thế nào.

Gặp cô, để xác nhận rằng cô vẫn bình yên hay vô sự, để nói với cô một điều tôi vẫn cất giữ trong lòng, rằng lâu nay tôi không chỉ chờ đợi những bức mail từ cô. 

Có vậy thôi.    < Cái gì vậy (ò_ô)  >

Nếu ngày đó thực sự đến, tôi lại tự hỏi bản thân, liệu chúng tôi có còn chia sẻ được với nhau nhiều điều như thời cấp hai, cách đây tới chín năm hay không?

Thôi, đây cũng chỉ là suy nghĩ của riêng tôi, có khi Nagamine đã quên tôi rồi ấy chứ. Nếu thế cũng chả sao.

Giờ chúng tôi đã thuộc cùng lực lượng Quân đội không gian Liên Hợp Quốc, tôi sẽ có thể gặp được Nagamine. Trong khi chờ đợi tin tức từ đội tìm kiếm Tarsian thứ nhất, họ tiếp tục tiến hành xây dựng đội tìm kiếm Tarsian thứ hai. Không hiểu đây có phải chiến lược đúng đắn hay không, dù sao cũng chỉ là thông tin chưa xác thực.

Tôi cũng từng nghĩ đến khả năng không thể gặp lại Nagamine.

Có tin đồn cho rằng, trên chiến hạm vũ trụ liên sao có cất giữ nòng nọc và trứng đông lạnh.

Những thứ đó nhằm mục đích gì? Tôi nghe nói, không có thời gian công tác giới hạn đối với các thành viên của đội tìm kiếm Tarsian thứ nhất. Họ chỉ có thể đi một con đường duy nhất cho đến lúc phát ra tung tích Tarsian.

Họ phải tiếp tục hành trình tìm kiếm cho đến khi đạt được mục đích, dù có trải qua bao nhiêu thế hệ đi chăng nữa. Chính vì thế, để duy trì cũng như sản sinh ra đội quân ở thế hệ sau, người ta đã chọn toàn bộ thành viên là các phụ nữ trẻ tuổi.

Một câu chuyện vô nghĩa và xem thường nhân quyền khủng khiếp.

Tuy toàn thế giới đang được đặt trong tình trạng bất thường, nhưng giả sử tin đồn đó được công khai thừa nhận, có lẽ vẫn vấp phải sự phản đối dữ dội.

Trên một vì sao xa lạ, có khi nào Nagamine đã trở thành mẹ của những đứa con? Tôi không muốn tưởng tượng cảnh đó nhưng đây là một khả năng hoàn toàn xảy ra. Việc tôi cần làm bây giờ là học cách chấp nhận để đủ sức bình  thản đối mặt  với hiện thực.

Theo logic tương tự, nếu họ lại xây dựng một đội quân tìm kiếm thứ hai toàn nữ thì dù có nhầm lẫn đi chăng nữa, tôi cũng chẳng được gọi vào. Đôi lúc tôi nghĩ, có khi mình phải đ chuyển giới mất.  <(^o^)>

Nhưng nếu không sinh được con thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì, tôi gạt phăng suy nghĩ đó đi.

Được làm việc cùng nhau, khả năng gặp lại nhau sẽ cao hơn so với chờ đợi cơ hội tái ngộ trên Trái đất.

Nếu nói rằng, trong suốt 6 năm qua, quyết tâm của tôi không hề lung lay thì rõ là nói dối.

Có những lúc tôi muốn trở thành một người làm công ăn lương như bao người khác trên đời.

Thế nhưng đến giờ, tôi vẫn theo con đường này.

Tôi phải cám ơn Nagamine.

Thời gian không gấp gáp nên hôm nay tôi định sẽ về nhà.

Tôi muốn được thư giãn trọn vẹn.

Điện thoại kêu đúng lúc tôi định bước ra ngoài.

Noboru hai tư tuổi ơi,

Mình là Mikako mười lăm tuổi đây.

Một mail chỉ vỏn vẹn hai dòng.

Phần phía sau đã bị nhiễu, không thể đọc được.

Nhưng chỉ riêng việc nó đến được tay tôi đã có thể coi kỳ tích.

Cảm xúc của MikaKo đã vượt qua thời gian và không gian xa xôi, truyền về tới đây.

Mikako Mười năm tuổi muốn nói gì với tôi?

Và Mikako đang làm gì, ở đâu rồi?

Cô đang nghĩ gì thế?

Tôi tha thiết muốn gặp cô.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro