Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trung - Việt: Linh Thần

(Không học Y nhưng vớ phải bộ toàn tên thuốc và các kiểu liên quan)

---

Thuốc giảm đau thụ thể Opioid thư giãn mạch máu, làm phẳng cơ vòng, tăng áp lực nội sọ(1), nâng ngưỡng đau, theo đó là khoái cảm mãnh liệt. Đồng thời thuốc thế này cũng có tác dụng với tuyến yên và đường ruột, thúc đẩy sản ra Endorphins Dopamine(2), khiến người ta nảy sinh ham muốn tình dục mạnh mẽ. Arginine(3), sau khi dùng chuyển hóa thành Nitric Oxide của tế bào trong dương vật, hỗ trợ nam giới cương, xúc tiến phát sinh và luân phiên của tinh tử.

Hứa Thanh Chu nằm trên giường, trong đầu lờ mờ nhớ đến những kiến thức dược lý.

Anh bị chuốc thuốc rồi. Tầm mười phút sau bắt đầu có phản ứng.

Anh cảm thấy suy nghĩ của mình lơ lửng trong không trung, mọi giác quan trở nên mơ hồ. Trước mắt mông lung, toàn thân bị thiêu đốt bởi cảm giác kỳ lạ.

Lục Thừa tắm xong, lên giường kéo Hứa Thanh Chu sang. Trên người hắn vẫn còn hơi nước lạnh lẽo, lúc tay chạm vào Hứa Thanh Chu, Hứa Thanh Chu hơi run lên.

Lục Thừa kéo Hứa Thanh Chu vào lòng.

Hứa Thanh Chu cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn, không có chút sức lực nào, hệt như một con búp bê mặc người thao túng.

Anh nằm sấp trên người Lục Thừa, há miệng thở hổn hển, hơi thở nóng hổi phả lên cổ Lục Thừa.

Lục Thừa nghiêng đầu, thò tay vào quần Hứa Thanh Chu, lơ đễnh vân vê tính khí nam tính.

"Lần này cương rồi?" Lục Thừa pha trò.

Hứa Thanh Chu cắn răng không nói, hơi thở gấp gáp hỗn loạn.

Không biết vì tác dụng của thuốc hay gì khác.

Toàn thân Hứa Thanh Chu đều bắt đầu đỏ lên. Anh nhắm mắt lại, không thấy được vẻ mặt. Nhưng môi mím chặt, mày hơi cau lại, trán rịn mồ hôi vẫn để lộ tình dục không thể kìm nén.

Lục Thừa nhìn dáng vẻ Hứa Thanh Chu thế này, chợt thấy rất đỗi hài lòng.

Hắn cởi quần Hứa Thanh Chu, thò tay vào năm lấy dương vật anh, cúi đầu nhìn.

Của Hứa Thanh Chu trống cũng rất nho nhã, màu sắc rất nhạt, hình như không thường dùng.

Bây giờ nó đang dựng đứng, phần đỉnh cũng đang rỉ nước.

Lục Thừa dùng ngón cái quệt chất lỏng trong suốt, chỉ với động tác thế này Hứa Thanh Chu đã run rẩy. Hơi thở của anh cũng thay đổi theo động tác của Lục Thừa, vừa nhẹ nhàng vừa gấp gáp, còn có tiếng rên rỉ khẽ khàng.

Tim Lục Thừa đập hơi nhanh hơn.

Hắn cúi đầu nhìn bên dưới Hứa Thanh Chu cương cứng dần đỏ lên.

Thân là đồng tính cong từ nhỏ tới lớn, Lục Thừa không thể không thừa nhận dáng vẻ của Hứa Thanh Chu khiến người ta thương yêu lắm. Phần đỉnh non nớt ướt át, phiếm ánh nước. Thậm chí khiến người da có ham muốn ngậm lấy thử.

Nhưng trước giờ Lục Thừa sẽ không làm chuyện này cho bạn tình, hắn cũng không muốn hầu hạ Hứa Thanh Chu.

Nhưng Lục Thừa vẫn cảm thấy trong miệng ngứa ngứa, thế là ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại kề sát hôn Hứa Thanh Chu.

Cơ thể Hứa Thanh Chu run lên. Khoang miệng không kịp đề phòng bị đầu lưỡi Lục Thừa xâm chiếm. Đầu lưỡi ướt át luồn vào trong liếm láp anh, có lẽ là tác dụng của thuốc, có thể là nguyên nhân khác. Hứa Thanh Chu khẽ rên một tiếng, chợt rùng mình. Cảm giác hôn như một dòng điện tê tê chạy khắp người khiến eo anh mềm nhũn trong thoáng chốc.

Hứa Thanh Chu hổn hển "ưm ưm", sau đó bị Lục Thừa lật người lại.

Lục Thừa đè Hứa Thanh Chu, lấy lượng lớn dịch bôi trơn, dùng tay nơi rộng cho anh.

Có thể là vì hiệu quả của thuốc, cái miệng phía sau của Hứa Thanh Chu mềm mại, thậm chí hơi lầy lội.

Tứ chi anh cuộn lại quấn chặt Lục Thừa.

Tuy sau lưng dán sát vào ra giường, thỉnh thoảng sẽ cọ xát, nhưng cảm giác đau đã bị thuốc ngăn lại, thế là chỉ còn cảm giác tê tê ngứa ngứa.

Cảm giác tê ngứa ấy khiến anh văn vẹo cơ thể không ngừng, muốn tìm kích thích mãnh liệt hơn.

Lục Thừa cúi đầu cắn lên cổ anh, mút lấy gân cổ trêu chọc tâm mắt hắn đã lâu, sau đó mon men xuống cắn lấy đầu nhũ trước ngực anh.

Hứa Thanh Chu bấu víu lấy hắn, cơ thể rụt lại né tránh. Nhưng khi Lục Thừa lui lại thật thì anh lại sốt ruột nhích đến.

Cảm giác toàn thân anh đều trở nên trì trệ, trì trệ làm bình ổn tất cả kích thích mãnh liệt rồi hình thành sự nhạy cảm theo cách khác.

Hứa Thanh Chu bị miệng và ngón tay Lục Thừa giày vò khó chịu muốn khóc.

Không chỉ khó chịu về sinh lý mà còn ở mặt tâm lý.

Sinh lý khó chịu giống một kiểu khát vọng hơn. Chỉ cần được an ủi, cọ xát, kích thích thì tất cả đều trở nên thoải mái.

Mà khó chịu trong tâm lý lại là một kiểu kháng cự. Sự bất lực, bất đắc dĩ khi kháng cự như không thể từ chối. Cảm giác đó rất ấm ức, hậm hực, khiến người ta muốn khóc thật to, nhưng dường như bị ngăn lại không thể trút ra được.

Hai kiểu khó chịu chồng chéo lên nhau, khiến Hứa Thanh Chu chỉ có thể rên rỉ bi thương.

Anh rên rỉ, ban đầu chỉ là những tiếng rên khẽ khàng nhỏ xíu.

Sau đó Lục Thừa tiến vào, đâm chọc ngày càng sâu, lại trở thành tiếng rên ưm ưm a a.

Lúc anh kêu còn lẫn tiếng nức nở khàn khàn, liên tục nói xin lỗi, cầu xin, đừng mà, tôi sai rồi.

Nhưng dù vậy, trong giọng anh vẫn chứa sự kìm nén. Đó là sự nghiêm chỉnh xấu hổ còn lại khi làm giáo viên đã lâu. Hứa Thanh Chu rên thôi cũng có lẫn vẻ ngấm ngầm chịu đựng, mà lại quyến rũ lạ thường.

Phòng khách rạng sáng mờ tối, tiếng chuông điện thoại réo rắt.

Chăn trên sofa nhúc nhích, một cái tay khớp xương rõ ràng trắng nõn thò ra. Cầm điện thoại đặt bên tai, trong điện thoại truyền đến tiếng sốt ruột của Quý Hàm.

"Hứa Thanh Chu, anh đến chung cư gọi Lục Thừa dậy đi, điện thoại cậu ấy tắt máy rồi, anh bảo cậu ấy xem tin tức."

Hứa Thanh Chu trầm mặc mấy giây, sau đó cất giọng khàn khàn: "Tôi đang ở chung cư."

Quý Hàm bên kia đầu dây dừng lại một chút, hình như ý thức được gì đó, nhưng anh ta không hỏi.

"Có anh ở đó thì tốt quá rồi, gọi Lục Thừa dậy xem tin tức, nói với cậu ấy, Hán Đình có chuyện rồi."

Quý Hàm nói xong thì tắt máy. Trong điện thoại không còn tiếng nói nữa, khiến trong thoáng chốc Hứa Thanh Chu ngẩn ngơ như đang nằm mơ.

Anh vùng vẫy bò dậy khỏi sofa, mặc đồ vào đẩy cửa phòng ngủ của Lục Thừa.

Trong phòng kéo rèm cửa sổ dày cộm, tối thui như ban đêm. Nơi đó vẫn còn mùi vị tình dục nồng đậm, bầu không khí khiến Hứa Thanh Chu không thở nổi.

Anh từ từ đi đến trước giường Lục Thừa.

Lớp thủy tinh màu trà trên tủ quần áo cạnh giường phản chiếu hình ảnh Hứa Thanh Chu.

Một tia sáng len lỏi qua kẽ hở tử cửa khiến chiếu lên người anh, kéo dài vặn vẹo, gầy gò hệt như một hồn ma.

Hứa Thanh Chu đứng trước giường Lục Thừa, anh muốn gọi hắn nhưng như có một sức mạnh nặng nề gì đó chặn cổ họng anh lại, anh không phát ra tiếng được.

Hứa Thanh Chu mấp máy môi, anh nghĩ, có thể vì tối qua mình kêu đến khàn giọng rồi.

Đúng, anh nhớ tất cả mọi chuyện đêm qua.

Lúc anh bước vào căn phòng này, tất cả ký ức không thể khống chế được ùa về.

Dù van nài hay rên rỉ.

Dù là những câu từ xấu hổ chẳng chút tôn nghiêm anh bị ép khóc lóc thốt ra, hay là những lời làm nhục thốt ra từ miệng Lục Thừa.

Anh nghe thấy nó lởn vởn bên tai như ảo giác. Mà anh lại như một linh hồn đứng một góc lạnh lùng nhìn tất cả.

Anh thấy hình ảnh mình dạng hai chân, tư thế vặn vẹo, sau cơ thể, tính khí màu đỏ rút ra rồi lại đâm vào cơ thể anh.

Thậm chí anh còn thấy được cái bóng trên thủy tinh lộ ra gương mặt xa lạ, đắm chìm trong tình dục, hệt như Tu La mặt xanh nanh vàng.

Những hình ảnh và âm thanh đó cứ lượn lờ trong đầu anh, như nghiệp hỏa thiêu đốt linh hồn anh.

Hứa Thanh Chu giơ tay ra, anh không phát ra tiếng được, thể là chỉ có thể khều cho Lục Thừa dậy thôi.

Tay anh chạm đến làn da Lục Thừa, cảm giác nhiệt độ của làn da truyền vào đại não qua dây thần kinh.

Hình như sau đó anh chạm phải vệt nước.

Hứa Thanh Chu thoáng sững sờ. Anh khó tin nhìn Lục Thừa.

Người đàn ông kia đang ngủ say trong căn phòng âm u như địa ngục này.

Nương theo ánh tia sáng yếu ớt từ khe cử, Hứa Thanh Chu thấy hắn cau chặt mày, biểu cảm khổ sở.

Có vẻ hắn mơ thấy chuyện gì không hay, mí mắt run run bất an, khóe mắt ẩm ướt. Hắn cắn chặt răng, muốn siết chặt nắm tay, đầu ngón tay cong cong, co rút.

Hơi thở hắn nặng nề, hỗn loạn bất an, hắn không ngừng vũng vẫy trong mơ hệt như bị vô số ác mộng quấn lấy vậy.

Hắn khóc trong mơ, khóe mắt hắn vẫn còn vệt nước.

Mà lúc đó, ngón tay Hứa Thanh Chu run run.

Trong đầu anh chợt lóe lên suy nghĩ điên cuồng. Anh muốn bóp cổ Lục Thừa, sau đó hung hăng siết thật mạnh.

Giết Lục Thừa rồi thì tất cả sẽ kết thúc.

Suy nghĩ điên cuồng này chợt lóe lên, Hứa Thanh Chu lùi lại một bước, chớp mắt anh đã bị dọa đổ mồ hôi lạnh.

Sao mình lại nghĩ vậy, quá đáng sợ.

Hứa Thanh Chu khẽ lắc đầu, sau đó tay run run đầy Lục Thừa cách lớp chăn.

Dù Hứa Thanh Chu không muốn thừa nhận.

Nhưng thật ra lúc nãy, trong lòng anh cuối cùng cũng nảy sinh tia hận thù với Lục Thừa.

Nỗi hận đấy rất kỳ lạ. Lúc Lục Thừa muốn bao nuôi anh, cưỡng ép anh, thậm chí lần đầu làm anh, hay dùng thắt lưng da đánh anh cũng chưa từng xuất hiện.

Lúc đó Hứa Thanh Chu tức giận, đau khổ, nhưng anh chưa từng hận.

Nhưng lúc nãy.

Khi anh nhìn Lục Thừa ngủ trên giường, người đàn ông trong bóng tối đang đau đớn vùng vẫy dường như đang chìm trong ác mộng vô tận.

Cuối cùng trong lòng Hứa Thanh Chu cũng nảy sinh tia hận thù với Lục Thừa.

Chắc hẳn nỗi hận đó bắt nguồn từ oán giận và không cam lòng sâu trong ý thức.

Giống như đang nói: Cậu đã chà đạp tôi đến mức này rồi...

Sao cậu vẫn yếu ớt đau đớn như vậy.

Chú thích:

颅内压: Áp lực nội sọ - intracranial pressure. Tăng áp lực nội sọ là sự gia tăng áp lực xung quanh não...

Dopamine có chức năng vừa là hoóc môn vừa là chất dẫn truyền thần kinh, đồng thời đóng một số vai trò quan trọng trong não và cơ thể.

Arginine là một amino acid α được sử dụng trong quá trình sinh tổng hợp protein.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro