Chương 18: Hôn ước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạc Xuyên, ba trăm vạn, bán rượu ở quán bar...

Thì ra, anh cái gì cũng biết.

Cho nên ông chủ mới tìm mọi cách giúp đỡ cô, cho nên sáng sớm hôm nay anh đột nhiên xuất hiện giải cứu cô....

Hốc mắt thoáng chốc một mảnh nóng ẩm, Mặc Phi cúi thấp đầu, hận không thể lập tức biến mất.

Cô nên đối mặt với anh như thế nào, nên tiêu tan cuộc sống hỗn độn của mình trước mặt anh như thế nào.

"Chuyện của Hạc Xuyên tôi đã phái người xử lý rồi."

Xử lý....

Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, anh bình thản ung dung, giống như đang tán gẫu công việc rất bình thường.

Anh ở phương diện này phảng phất có chút thiên phú bẩm sinh.

Khách quan bình tĩnh phân tích tình thế, đưa ra vấn đề, đưa ra cách giải quyết.

Anh là một doanh nhân bẩm sinh.

"Làm sao... xử lý..."

Cô nắm chặt tay, giống như muốn bẻ gãy ngón tay trong lòng bàn tay.

Anh nhướng mày, vẫy vẫy tay: "Khoản nợ ba trăm vạn, hai trăm vạn tiền gốc một trăm vạn lãi kép. Dù sao cũng là có vay thì có trả nên đã trả bọn hắn hai trăm vạn là hợp lý."

Nói xong, đứng dậy: "Em tự do Mặc Phi, về sau..."

Cô khiếp sợ!

Không! Không thể tin được!

"Tại sao... tại sao phải làm như vậy..."

Cô mang theo tiếng khóc nức nở nói, lông mi dài không ngừng rung động.

Đầu ngón tay anh run lên, đồng tử bao trùm một tầng lo lắng.

"Anh nghĩ rằng điều em nên nói bây giờ là cảm ơn sao!?"

Cô vẫn thờ ơ, trên mặt hiện lên một tia trào phúng.

Hai tay anh chống nạnh, âm điệu đột nhiên cao lên: "Tôi giúp em, Mặc Phi. Chẳng lẽ ngay cả một câu cám ơn cũng không đáng?"

Cảm ơn?

Cô bé lọ lem ước có thể có được giày thủy tinh và xe bí ngô, công chúa Bạch Tuyết ước nguyện sẽ xuất hiện hoàng tử của mình để giải cứu.

Đáng tiếc cô chưa bao giờ tin ông trời sẽ ban ơn như vậy, vô duyên vô cớ cho cô một túi quà hai trăm vạn tiền mặt.

Cảm ơn...

Cô nên lấy cái gì để đền đáp.

Cô ngước nhìn người đàn ông cao ngạo trước mắt này, trước mắt bi thương chảy nước mắt: "Cho nên... Cố tiên sinh, em nên đáp lại lòng tốt của anh như thế nào đây? Báo đáp bằng thân thể, bồi anh ngủ sao?""

Bầu trời đêm rất sâu, giống như tảng đá lớn chìm xuống đáy biển. Căn phòng quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng gió nhè nhẹ cũng lọt vào tai.

Trận giằng co này giữa hai bên đã được định sẵn sẽ kết thúc không phân định thắng bại.

Cố Tiêu tức giận đùng đùng tung cửa xông ra, chỉ để lại bốn chữ: Không biết tốt xấu.

Nhưng anh chưa từng nghĩ tới sẽ kết thúc như thế này.

Sự đơn thuần cùng xinh đẹp của cô làm cho anh vô cùng rung động. Sự bất lực và nghèo túng của cô khiến anh sinh lòng thương hại.

Anh rõ ràng là muốn vì cô san bằng bụi gai, để cho cô có thể trải qua cuộc sống bình yên.

Nhưng Mặc Phi...

Người từng ở trước mặt anh thản nhiên thừa nhận thích anh.

Thậm chí là chưa bao giờ mỉm cười với anh.

Anh nghĩ mãi mà không hiểu, cho đến tận tối hôm sau tham gia bữa tiệc với Tôn gia cũng không có tâm tư.

Cố gia cùng Tôn gia mấy đời thân nhau. Tổ tiên của Tôn Chí Quân kinh doanh đóng tàu và vận tải đường biển, hai nhà làm ăn qua lại rất mật thiết.

Chuyện liên hôn đã được định ra từ hai mươi năm trước.

Chỉ là đối với Cố Tiêu, Tôn Chí Quân vẫn còn có chút do dự.

Người thừa kế Cố thị trẻ tuổi nhiệt huyết này, sau khi nhậm chức thực hiện một loạt chính sách đanh thép quyết đoán gây ra nhiều tranh cãi khiến cho Tôn Chí Quân ít nhiều cũng hiểu .

Nhưng hôn ước bất đắc dĩ đã sớm tồn tại, hơn nữa con gái của mình lại thích Cố Tiêu như vậy, Tôn Chí Quân cho dù không xem trọng, cũng không có cách nào.

Không khí tiệc tối coi như thoải mái.

Cố Tiêu đối với Tôn Chí Quân luôn luôn lễ phép tôn trọng, chỉ là đối với Tôn Gia Di luôn hờ hững không để ý tới.

Tôn Gia Di đối với cái này cũng có chút oán giận, trước đó nửa năm anh vẫn còn tới lui nhà cô vài lần, nhưng mà hơn một tháng nay lại không thấy xuất hiện.

"Anh Cố Tiêu, mẹ và em chuẩn bị tháng sau đi New Zealand chơi, anh cùng đi với chúng em đi."

Tôn Gia Di ngồi bên cạnh Cố Tiêu, bàn tay nhỏ nhắn móc qua, rúc vào bên cạnh anh, nụ cười kiều mỵ, ngọt ngào nói.

Tôn phu nhân vội vàng ngắt lời, oán trách nói: "Con lại tới nữa rồi, Cố Tiêu đã đủ bận rồi, con đừng thêm phiền theo."

Cố Tiêu cười mà không nói, Cố Trường Vân vội vàng cười trừ.

"Nhưng sự nghiệp bận thì sự nghiệp, chuyện hôn nhân cũng phải nắm chắc."

Tôn phu nhân nói thấm thía, nhìn lướt qua vị trí của Cố Trường Vân.

Cố Tiêu nhìn ở trong mắt, đối với ý tứ trong đó tất nhiên là hiểu rõ trong lòng.

"Hôn nhân đại sự giao cho trưởng bối làm chủ là được rồi, con đều nghe theo dì an bài."

Nghe Cố Tiêu nói như vậy, vẻ mặt nghiêm túc của Tôn Chí Quân đột nhiên thả lỏng vài phần, ông than nhẹ một tiếng, vẫn gật đầu.

Cố Tiêu đứng dậy, rót thêm rượu.

Anh biết rõ, ổn định Tôn gia trước, là bước quan trọng nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro