Chương 19: Muốn làm em (H nhè nhẹ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tức Cố Tiêu và Tôn Gia Di đính hôn ùn ùn kéo đến.

Cố thị hợp tác đầu tư phát hành cổ phiếu với tập đoàn Viễn Hải, công ty đứng đầu ngành công nghiệp, kết hôn là để tăng thêm kế hoạch đưa ra thị trường.

Mặc Phi lướt tin tức các loại nghi thức đính hôn trên điện thoại di động, xem thật lâu.

Tôn Gia Di trong ảnh, da trắng mỹ mạo, đoan trang dịu dàng.

Cùng Cố Tiêu đứng chung một chỗ, nam tài nữ sắc, rất xứng đôi.

Cô đã ở trong căn nhà cũ này nửa tháng rồi.

Từ lần đó hai người phát sinh tranh cãi, Cố Tiêu không tới nữa.

Anh không tới gặp cô, lại nhốt cô ở chỗ này.

Cô nghĩ tới phản kháng, cũng nghĩ tới thỏa hiệp.

Cô vẫn chờ, vẫn chờ....

Nhưng cuối cùng chờ được lại là tin tức về hai đại gia tộc đính hôn.

Trên tấm thảm lông cừu mềm mại trắng nõn, cô gái ngồi dựa bên giường, lông mày uyển chuyển, nước mắt lấp lánh.

Cô trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên thất thần, vừa ủy khuất vừa xấu hổ.

Nhưng đêm đó người đuổi anh đi chính là cô, không để ý tới mặt mũi không biết tốt xấu cũng là cô.

Hôn ước của anh và Tôn Gia Di từ đầu đến cuối cô đều biết.

Cô ủy khuất cái gì, lại xấu hổ cái gì, cô cũng không rõ.

Trong phòng khách trang hoàng kiểu cũ, đều bày biện đồ dùng bằng gỗ tử đàn đắt tiền.

Đồ ăn trên bàn đủ loại kiểu dáng, cô liếc mắt nhìn lại, cảm thấy mình ăn một mình thật sự là quá mức lãng phí.

Trong nhà ngoại trừ cô chỉ có mấy người giúp việc, trong căn nhà lớn như vậy ngay cả một người cùng cô ăn cơm cũng không có.

A, đúng rồi, còn có người đàn ông trẻ tuổi cả ngày trông coi cô kia.

Cô liếc nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, nhẹ giọng gọi: "Jimmy."

Jimmy phản ứng nhanh chóng từ phòng khách chạy tới, cung kính: "Mặc Phi tiểu thư."

Tuy rằng hắn là bị Cố Tiêu phái tới trông coi Mặc Phi, nhưng đối với cô lại cực kỳ khách khí.

Nói là bị nhốt ở chỗ này, nhưng là ăn mặc tất cả đều không thiếu, trong nhà người giúp việc cũng tùy cô sai khiến.

Từ nhỏ cô đã quen cuộc sống đơn giản, thật sự không quen với cuộc sống xa xỉ tinh xảo này.

"Cùng ăn đi." Cô cong đôi mắt thủy nhuận, ôn nhu nhỏ nhẹ nói.

Jimmy vội vàng lắc đầu cự tuyệt, điều này làm sao hắn dám.

"Không sao, một mình tôi cũng không thể ăn nhiều như vậy."

Nói xong, bảo phòng bếp lấy đồ ăn lên.

Jimmy đỏ mặt, cực kỳ xấu hổ ngồi xuống một bên, chỉ vùi đầu ăn cơm, không ngước mắt lên.

Cô khẽ cười.

Bộ dạng bây giờ cùng bộ dạng tức sùi bọt mép lúc phá cửa phòng cứu cô hoàn toàn là hai người khác nhau.

Trên bàn ăn yên tĩnh tới mức chỉ có thể nghe được tiếng bát đũa va chạm trong trẻo.

"Cậu bao nhiêu tuổi?"

Đây là lần đầu tiên cô tìm đề tài nói chuyện phiếm với người khác.

Jimmy ngẩng đầu, ngây ngốc: "Năm nay 20 rồi."

20....

Thế nhưng so với cô còn nhỏ hơn ba tuổi.

Nhưng hắn không giống như vừa bước chân vào xã hội, nhìn qua đã đi theo Cố Tiêu rất lâu.

Cô đột nhiên bị kích thích lòng hiếu kỳ: "Cậu bắt đầu đi theo Cố tiên sinh từ khi nào?"

Jimmy đặt bát xuống và do dự một lúc.

Hắn gặp qua rất nhiều phụ nữ bên cạnh Cố Tiêu, chỉ có Mặc Phi, cho hắn cảm giác không giống với những người khác.

"À...ừm...thì..."

Hắn rũ mi mắt, trên mặt ngăm đen nổi lên đỏ ửng, lòng bàn tay chảy mồ hôi ròng nhiều lần ma sát với ống quần.

Mặc Phi thấy mặt hắn lộ vẻ khó xử, hối hận mình vô ý đặt câu hỏi.

Vốn định nói vài chuyện khác, chỉ nghe hắn nói: "Tôi là trẻ mồ côi, từ nhỏ lang thang ở phố người Hoa New York lớn lên, dựa vào nhặt rác, trộm....trộm đồ mà sống."

Mặc Phi mím môi, trong ánh mắt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.

"Năm mười tuổi trộm đồ bên đường bị cảnh sát bắt, là... là Cố tiên sinh cứu tôi."

Vừa dứt lời, trên bàn ăn đã trở lại yên tĩnh.

Hai người tính cách hướng nội đều rơi vào trầm mặc, lại không hiểu sao kéo gần lại thêm mối quan hệ một chút.

Tối nay, Mặc Phi làm sao cũng không ngủ được.

Đính hôn của Cố Tiêu và Tôn Gia Di, hoàn cảnh của Jimmy, rốt cuộc khi nào Cố Tiêu sẽ tới....

Tất cả đọng lại trong đầu của cô khiến cô suy nghĩ mãi không thôi.

Trằn trọc tới rạng sáng, bên ngoài tí tách rơi xuống mưa nhỏ.

Cửa kính trên ban công không đóng, nước mưa dày đặc theo gió tạt vào.

Cô đứng dậy xuống giường, đem chậu hoa đinh hương buổi chiều đặt ở cạnh cửa chuyển vào trong nhà.

Tí...tách...

Ban đêm tối như mực tiếng xe đi tới đột ngột vang lên, cô phản xạ có điều kiện nhìn ra ngoài ban công, chỉ thấy một chiếc xe hơi dừng ở ngoài cửa lớn lầu một, thân xe màu đen cơ hồ muốn hòa làm một với bóng đêm.

Tuy rằng bị cây nhãn che khuất một nửa tầm mắt, nhưng cô vẫn có thể phân biệt rõ ràng, đó là xe của Cố Tiêu!

Anh quay lại rồi!

Cô hoảng hốt mở cửa phòng, đi tới hành lang dài, nhìn thấy tình cảnh dưới lầu, dừng lại không tiến lên.

Hai người đàn ông đỡ Cố Tiêu ngã trái ngã phải vào cửa, đám người giúp việc nghe được tiếng vang, nhao nhao từ cửa phòng bên cạnh đi vào.

Trên người anh tản ra mùi rượu nồng đậm, mơ màng tựa vào sô pha, nhắm mắt không nói.

Các người giúp việc đưa nước ấm tới, đưa khăn lông nóng lên.

"Đều trở về phòng hết đi."

Thanh âm anh hùng hậu nói.

Jimmy tiến lên: "Cố tiên sinh, tôi dìu ngài về phòng nghỉ ngơi."

"Trở về!"

Cô đứng trên hành lang, ngón tay ngọc vẫn nắm chặt lan can.

Không ai dám làm trái mệnh lệnh của anh, mọi người đều tự rời đi, cô cũng xoay người trở về phòng.

Jimmy nhìn cửa phòng đóng chặt lầu hai, chỉ nhẹ giọng thở dài, rồi cũng đi.

Ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn, cô ngủ không sâu nên không phân biệt được là tiếng mưa quá lớn cô đánh thức, hay là cô căn bản không ngủ được.

Mở điện thoại ra xem giờ, đã hơn ba giờ sáng.

Cô lặng lẽ đi ra khỏi phòng, nhìn bóng người dáng thon dài vẫn ngủ trên sô pha trong phòng khách lầu một, mi tâm nhăn, trở lại phòng cầm một tấm thảm lông dê xuống lầu.

Hình như anh ngủ rất say......

Cô cúi người cẩn thận quan sát, bộ dáng ngủ say như vậy, đây là lần đầu tiên cô thấy.

Nhưng người này rốt cuộc là uống bao nhiêu rượu.

Cô thở dài cực nhỏ, sau đó cẩn thận đắp chăn cho anh.

"A!"

Cô kinh hô, hai tay theo bản năng che miệng đồng thời, phát hiện mình đã bị anh say rượu ôm vào trong ngực.

Anh không phải....ngủ rồi sao?

"Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một lát."

Hai tay anh buộc chặt, gông cùm xiềng xích cô muốn giãy dụa chạy trốn, vùi đầu thật sâu vào trong ổ cổ thơm ngọt, hơi thở cực nóng làm cho cô toàn thân nổi da gà.

"Anh uống nhiều rồi, trở về ngủ đi."

Cô nhỏ giọng nói khẽ, ra sức giãy ra, muốn rút hai tay ra.

Ai ngờ người đàn ông đứng dậy, trực tiếp đặt cô gái xuống sô pha.

"Bảo em đừng nhúc nhích....", con ngươi màu hổ phách tản mát ra ánh sáng nhạt ma mị.

Anh một tay vịn sô pha, một tay đè eo cô lại, dùng chân đè lên hạ thân cô.

Cô không thể động đậy, chỉ có thể xấu hổ nói: "Anh muốn làm gì, để em trở về."

Cô không hiểu sự thân mật bất thình lình này, anh rõ ràng...

Khóe miệng người đàn ông mỉm cười, ánh mắt đột nhiên sâu không thấy đáy.

Chiếc mũi nhọn như lưỡi dao chạy khắp nơi, từng hơi thở nóng bỏng giống như ngọn lửa nhỏ, có thể cháy lan ra đồng cỏ.

Bộ ngực rộng lớn bao quanh của cô, không khí ẩm ướt lạnh lẽo đột nhiên trở nên nóng bỏng.

"Ưm...."

Đùi đặt ở trên người đột nhiên đem hai chân của tách ra, hạ thân đột nhiên đưa đẩy làm cho cô phát ra một tiếng than nhẹ.

"Muốn làm em..."

Hơi thở phiến tình đột nhiên chui vào lỗ tai, thanh âm khàn khàn cực hạn vang lên bên tai.

"Đem em khóc không ra nước mắt, nghe em ở trong lòng tôi cầu xin tha thứ."

Chóp mũi lạnh lẽo trêu chọc vành tai cực kỳ mẫn cảm của cô, phát ra tiếng thở dốc.

Bàn tay to bơi trên váy dài dệt kim, dọc theo đường cong xinh đẹp khẽ vuốt, ngược lại từ đáy váy thăm dò đi vào, nhẹ nhàng vén lên da thịt nhẵn nhụi giữa hai chân, theo đường cong chặt chẽ của đùi một đường đi thẳng về phía viền quần lót.

Đầu ngón tay móc nhẹ, vải ren màu trắng dễ dàng cởi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro