Chương 20: Ngoan, tự mình ăn đi (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khí lực giãy dụa của thân thể mềm mại càng ngày càng nhỏ, lời thô tục quanh quẩn trong căn phòng vô cùng yên tĩnh khiến cho cô sợ hãi.

Mặc Phi trố mắt, khóe mắt đỏ.

Không nghĩ tới anh thoạt nhìn hào hoa phong nhã này trong miệng có thể nói ra lời hạ lưu như vậy.

"Anh...... anh vô lại!"

Rõ ràng là muốn kháng nghị, nhưng âm thanh phát ra lại rất mềm mại.

"Chính em nói, báo đáp thân thể mà."

Anh híp mắt, khóe mắt gợn sóng, lúc nói hai chữ cuối cùng cố ý thả chậm tốc độ nói.

Anh một lần phẫn nộ, cô gái bề ngoài nhu nhược nhu thuận này luôn cố chấp, đối nghịch với anh.

Anh nhốt cô ở đây, cũng không muốn nhìn thấy cô nữa.

Nhưng cũng không biết mình rốt cuộc là bị cái gì, càng là không thấy, trong đầu càng nghĩ đến cô.

Tay anh đặt ở thắt lưng cô, khống chế được thân thể rục rịch, sau đó vô hạn lấn tới gần cô, chóp mũi khẽ ngửi hai má cô.

Không khí trở nên đục ngầu nóng bỏng, mùi rượu nồng đậm đem Mặc Phi hun say khướt, trong đầu một mảnh hỗn độn.

Đùi cắm ở giữa đùi cô kín kẽ dán sát hạ thân của mình, như có như không ma sát làm cho cô trống rỗng vô cùng.

Cô càng khó chịu, nhưng anh chỉ dùng mũi ngửi không ngừng trên má và cổ cô.

Giống như thần sông đang thưởng thức hiến tế, ham muốn chiếm hữu, nhưng hoàn toàn không đụng vào!

"Anh rốt cuộc muốn làm gì...."

Cô thật sự chịu không nổi khiêu khích như vậy, đây rõ ràng là đang cố ý làm cho cô khó chịu.

Vì thế anh giống như cảm nhận được cái gì, khóe miệng lộ ra một tia mị hoặc mỉm cười, môi hướng cô áp sát.

Cô cho rằng anh muốn hôn mình, không tự chủ được muốn dán lên, nhưng ai ngờ đôi môi kia lại đột nhiên rời xa!

Cô khẽ nhếch miệng, nhưng không nhận được bất kỳ đáp lại nào.

"Cố Tiêu!"

Cô tức giận, bộ dáng trợn mắt nhìn có vẻ đáng thương.

Anh rõ ràng nhìn thấy, lại làm bộ như không có chuyện gì.

Mặc Phi nghiến răng nghiến lợi, muốn ngẩng đầu đứng lên, nhưng người đàn ông phản ứng nhanh chóng, răng nanh bén nhọn trong nháy mắt bóp chặt vành tai cô, cảm giác đau đớn vụn vặt làm cho cô nhịn không được nhún vai muốn đẩy anh ra.

"Anh làm em đau..."

Cô căn bản không thể thoát khỏi sự khống chế của anh, chỉ có thể khóc than trách, cảm thụ hơi thở của người đàn ông ở bên tai khiêu khích không ngừng, đôi môi hơi lạnh dọc theo vành tai lưu lại một chuỗi nụ hôn nhẹ nhàng.

"Đau không?"

(?_?;)

Đồ xấu xa!

Anh rõ ràng là cố ý.

"A..."

Cô cực lực duy trì tỉnh táo, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, rốt cục phát hiện quỷ kế của anh, căn bản không chú ý tới bàn tay kia là lúc nào tiến vào khe hở giữa hai chân mình.

"Còn đau không?"

Ngón tay dọc theo ướt trơn của huyệt khẩu một đường tiến quân thần tốc, bên trong vách thịt mềm dường như đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, mãnh liệt hướng ngón tay dài phát ra công kích, cực hạn bao vây để cho anh cảm giác sảng khoái đến thở dài.

"Đừng hút quá chặt, không ra được..."

Đột nhiên xâm lấn làm cho cô không hề phòng bị lại khát vọng đã lâu đã mê hoặc.

Ánh mắt cô chợt lóe, phát ra tiếngacầu cứu.

Miệng nhỏ ngọt ngào bị đôi môi mỏng ngậm lại, lưỡi môi mang theo mùi rượu xâm nhập vào khoang miệng cô, khi thì trêu chọc đầu lưỡi của cô, khi thì liếm liếm hàm trên mẫn cảm của cô.

"Ưm...."

Trải nghiệm tuyệt diệu làm cho cô không cách nào tự kiềm chế, đột nhiên váy dài bị đẩy tới bên hông đánh thức ý chí còn sót lại của cô.

"Đừng... đây là ở bên ngoài."

Thân thể của cô mãnh liệt bật lên, bắt lấy cặp tay to kia vẫn đem quần áo đẩy lên bàn.

"Không ai dám đi ra."

Anh trở tay nắm lấy hai tay cô, đặt trên đầu cô.

Đầu lưỡi linh hoạt dọc theo nhẹ liếm tới bụng dưới, rốn, một đường hướng lên trên, sau đó một tay cởi bỏ nút áo lót, phóng ra hai ngực đẫy đà.

Anh dùng chóp mũi cọ hai cái lên núm vú đã căng cứng từ lâu, cô nhịn không được hơi ưỡn ngực lên, núm vú đứng thẳng giống như đang kêu gọi anh, cô khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy Cố Tiêu giống như trẻ con bú sữa đang dùng miệng ngậm núm vú của mình.

"Ưm...a..."

Trái tim không hiểu sao lại bị cảm giác thỏa mãn thật lớn lấp đầy.

Cô dĩ nhiên chủ động nâng chân lên kẹp ở bên hông anh, nghiễm nhiên giống như động vật cái động dục đang hướng tới vật nam tính phóng ra tín hiệu cầu ái.

Dáng người vuốt ve xinh đẹp nở rộ như đóa hoa, hình ảnh này kích thích thần kinh nhạy cảm của Cố Tiêu.

Anh cởi áo khoác, bàn tay to dùng sức bên hông Mặc Phi, nâng cô dậy, ngồi trên đùi mình.

Nửa người dưới trần trụi cô hoàn toàn bại lộ ở bên ngoài.

Tư thế này ở trước mắt khiến cô hoảng sợ, lại không dám lộn xộn, chỉ vùi đầu ghé vào trên người anh.

Nhưng anh không có chút ý tứ muốn dừng lại, dương vật cương lên đã sớm nóng lòng muốn thử, anh nhanh chóng cởi quần, tính khí thô dài từ trong quần lót bắn ra, đánh vào hoa huyệt ướt sũng của cô.

Xúc cảm nóng bỏng làm cho cô hơi phát run, cô ôm chặt cổ người đàn ông, chỉ dám nhỏ giọng rầm rì.

"Đừng....đừng ở đây."

Cô đứng thẳng lên uốn lượn ở thân thể anh, vừa định rút ra, lại bị anh vững vàng đem hai cánh mông thịt khống chế.

Anh dùng sức xoa bóp, đem thân thể của cô kéo xuống, quy đầu ma sát huyệt hoa, lộ ra mật dịch trong suốt.

"Không cần sao?"

Quy đầu bị mật dịch xối ướt ở miệng huyệt không ngừng cắm cạn, khiêu khích cực hạn làm cho cô muốn ngừng mà không được.

Đôi mắt đẹp mơ hồ hồ khép lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận kiều diễm vẫn chôn ở trong cổ anh, môi anh đào hơi mở ra phát ra tiếng than nhẹ.

Cô muốn!

Cơ thể cô đang nói với chính mình, cô muốn anh!

Người đàn ông cố nén tình dục trong cơ thể mình, liên tục thở hổn hển bên tai cô.

Sau đó dùng quy đầu chạm vào huyệt khẩu, thanh âm khàn khàn phát ra dụ dỗ.

"Ngoan, tự mình ăn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro