Chương 22: Em nguyện ý ở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Mặc Phi trong phòng tỉnh lại đã là giữa trưa.

Jimmy nói với cô, Cố Tiêu đã đi từ sáng sớm, hình như là đi Nhật Bản công tác.

Căn nhà to như vậy mỗi lần đều bởi vì sự xuất hiện và rời đi của anh mà trở nên bất đồng, tựa như tâm tình của cô.

Lúc anh ở đây, trong lòng an tâm một chút. Anh vừa đi, lại không biết khi nào mới có thể đến.

Trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi, cuộc sống của cô dường như đã xảy ra thay đổi hoàn toàn triệt để.

Không có món nợ lớn nhưng cũng không khiến cô cảm thấy như trút được gánh nặng, ngược lại cuộc sống ở nhà cũ Cố gia như bây giờ, khiến cô tràn ngập mờ mịt đối với tương lai.

Rốt cuộc cô lấy thân phận gì ở chỗ này?

Người đàn ông kia lại muốn nhốt cô tới khi nào?

Bóng đêm dày đặc, Cố Tiêu phong trần mệt mỏi trở về, người giúp việc phòng bếp nghe tiếng chạy tới, cúi người cúi đầu nói cái gì đó.

Anh ngưng mắt, nhìn thoáng qua căn phòng lầu hai, khẽ gật đầu.

Trong phòng không bật đèn, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên chăn mỏng màu trắng sữa, trên giường lớn nhô lên một bóng người.

Anh đóng cửa lại, lặng lẽ đến gần.

Cúi người xuống phía dưới, bàn tay to ấm áp đặt trên vai mỏng lộ ra, hương thơm mê người đập vào mặt.

Ấm áp phía sau khiến cô không nhịn được tới gần.

"Ừm."

Bên tai truyền đến một trận ngứa ngáy, mùi quen thuộc đánh thức cô.

"Anh về từ khi nào?"

Cô xoay người, vùi đầu vào trong vòng tay anh.

Giọng cô mơ ngủ mềm mại, nghe đến trong lòng Cố Tiêu ngứa ngáy.

"Còn đau lắm không?"

Bàn tay ấm áp chậm rãi thò vào trong quần áo của cô, nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô.

"Ừ."

Bụng trướng đau cả ngày đột nhiên ấm áp lên, Mặc Phi giống như mèo con phát ra tiếng thở dài thoải mái.

"Làm sao anh biết?"

Cô hoang mang ngước mắt lên, vừa vặn chạm vào tầm mắt anh.ắt..

Anh cong mắt, đôi môi mỏng chạm nhẹ chóp mũi cô: "Dì Trương nói em không thoải mái, sau khi ăn sáng vẫn không đi xuống, anh suy nghĩ một chút, hình như giống với lần trước em tới kỳ kinh nguyệt."

Sóng mắt cô chợt lóe, nhớ tới lần đầu tiên cô tới nơi này đột nhiên đến kỳ kinh nguyệt.

Lúc ấy cũng ở trong phòng này, Cố Tiêu ôm cô ngủ cả đêm.

Không biết tại sao, chỉ cảm thấy trái tim ấm áp.

"Sao anh lại về rồi?" Cô lẩm bẩm.

Cô cho là mình lại không được gặp anh trong thời gian dài, không nghĩ tới lúc này mới qua ba ngày, anh đã trở lại.

"Ừ." Anh lấy tay nâng cằm cô lên, hôn nhẹ hai cái.

"Nhớ em, cho nên vừa xuống máy bay liền tới."

Cô ngây người, ánh mắt sáng quắc nhìn khuôn mặt tuấn mị của người đàn ông, lông mi dài khẽ run.

Thì ra, anh cũng nhớ cô.

Thân mật trong chốc lát, Cố Tiêu mang theo Mặc Phi xuống lầu ăn.

Cô vẫn không có khẩu vị gì, chỉ uống chút canh gà mà phòng bếp đặc biệt chuẩn bị.

Cố Tiêu ngồi đối diện cô, vẫn nhìn cô ăn, khóe miệng treo ý cười nhàn nhạt.

Ánh mắt sáng đem Mặc Phi nhìn chằm chằm đến cả người nóng lên, cô ho khan hai cái, cẩn thận nắm chặt thìa trên tay buông xuống.

"Em có chuyện muốn nói với anh."

Ánh mắt lưu chuyển cô khẽ gật đầu, nhớ tới cuộc nói chuyện không vui đêm đó.

Anh nhướng mày, đáy mắt xẹt qua một tia kinh sắc, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên lạnh lùng.

Anh thấp giọng đáp ứng, điều chỉnh tư thế ngồi, hai tay chống cằm, bày ra bộ dáng chăm chú lắng nghe.

Cô hít sâu một hơi, giống như đang hạ quyết tâm rất lớn.

Cô biết mình mấy lần đều làm cho anh không vui, nếu như có thể, cô thật lòng hy vọng là lần này có thể khác.

Vì vậy cô trầm tĩnh nói: "Em nguyện ý ở lại, em sẽ luôn ở đây, cho đến khi anh không muốn gặp lại em mới thôi."

Giọng cô càng nói càng nhỏ, nhưng anh lại nghe rất cẩn thận.

Thân thể anh cứng đờ một chút, chậm chạp không vẫn chưa tỉnh táo lại.

Sự im lặng trước bàn ăn khiến bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, cô cắn môi, mi tâm nhô lên, bên tai đều đỏ bừng.

"Lại đây!"

Rốt cục, anh vươn tay, gọi cô qua.

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại bị anh nắm trong lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp vài cái, bước chân cô thấp thỏm đi tới bên cạnh anh.

Khóe miệng anh nhếch lên, nét mặt sắc bén thoáng qua nhu hòa.

Uốn cong cánh tay, ôm cô vào lòng ngồi trên đùi mình, đôi môi đặt lên trán cô: "Được."

Được.

Cô vốn ngây thơ đối với tình yêu đột nhiên mất đi phán đoán đối với chữ này.

Cô nên hiểu thế nào, chữ "được" này.

Vì sao cô không cảm thấy vui vẻ bởi vì tâm tình của anh chuyển biến tốt.

Không, thậm chí là có một chút mất mát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro