Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt mười sáu năm qua, Thanh Nhất đều sống ở trên núi Lưu Vân, chưa bao giờ tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Lúc này y lại phải một mình đi đến kinh thành ngàn dặm xa xôi, nói không sợ hãi là giả.

Từ trước đến nay Thanh Nhất vốn nhát gan, thấy người lạ liền muốn chạy trốn, lần đầu tiên khi gặp mặt Lục Hiện Chi, y thật sự rất sợ hãi, ngay cả mở miệng nói cũng không dám lớn tiếng.

Cho đến khi hai người thân mật ở chung nửa tháng, Thanh Nhất mới dám sinh khí với Lục Hiện Chi. Y còn nhớ rõ từng câu hứa hẹn của nam nhân, hắn nói hai tháng sau sẽ quay lại, nói sẽ thành thân với y, còn nói muốn dẫn y đi gặp phụ mẫu của hắn... Thế nhưng cuối cùng, một câu cũng chưa thực hiện được.

Thanh Nhất một mặt suy nghĩ tại sao Lục Hiện Chi lại phải lừa mình, mặt khác thì nghĩ có lẽ là do gặp chuyện cho nên hắn mới trì hoãn. Thanh Nhất không muốn đau khổ chờ đợi mãi như thế này, y muốn đến kinh thành tìm nam nhân, cho dù là lừa y cũng được, có nỗi khổ gì cũng được, y nhất định phải hỏi cho ra lẽ.

Vì thế Thanh Nhất cả người chỉ mang theo lộ phí của Lão hòa thượng cho mà xuống núi, y cứ đi mãi, đi suốt hơn hai tháng trời, bò qua núi, lội qua sông, cuối cùng cũng đến được kinh thành khi tiết trời bắt đầu vào đông.

Nhưng khi đến được kinh thành rồi, Thanh Nhất lại không biết làm thế nào nữa. Y chỉ biết nam nhân có tên Lục Hiện Chi, là người ở kinh thành, còn lại thì y không biết một chút gì cả.

Thanh Nhất đi ra ngoài trong hai tháng, đã dần dần hết sợ hãi người lạ, vì thế y tìm vài người hỏi thăm một chút về nam nhân, nhưng không ngờ khi hỏi hết người này đến người khác, tất cả y nhận lại đều là những cái lắc đầu không biết.

Cũng đúng thôi, Thanh Nhất đâu biết rằng người y tâm tâm niệm niệm là Vương gia đương triều, mà Hiện Chi là tự của hắn, tự chỉ hoàng thân quốc thích mới có, làm sao bá tánh bình dân có thể biết được ?

Đã bốn ngày trôi qua, Thanh Nhất vẫn không tìm được nam nhân, y thậm chí còn hoài nghi mọi thứ chỉ là một giấc mộng, chưa từng có người tên Lục Hiện Chi tồn tại.

Thế nhưng...

Thanh Nhất sờ sờ bụng nhỏ, nơi đó đã hơi hơi nhô lên, bên trong là...

Y nhẹ nhàng vỗ về, khẽ thấp giọng an ủi chính mình, có lẽ ngày mai sẽ tìm thấy nam nhân thôi.

Thanh Nhất sờ sờ tay nải, lộ phí đã sắp dùng hết rồi, không còn đủ để ở khách điếm nữa. Nếu vẫn không tìm thấy người, có lẽ ngay cả cơm y cũng không có mà ăn...

Thanh Nhất càng nghĩ càng thấy thương tâm, y thẫn thờ đi ra đầu đường, bất tri bất giác bước tới một chỗ.

Trước một phủ đệ khí phái, y ngồi xổm ở góc tường, nghĩ thầm: Trước tiên tạm nghỉ ngơi một đêm ở nơi này đã, đợi ngày mai rồi lại đi tìm tiếp. Những ngày gần đây Thanh Nhất thật sự rất mệt mỏi, mới vừa ngồi xổm xuống một đỗi đã bắt đầu mơ màng ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy một trận tiếng người, y mờ mịt mở mắt ra, nhìn về phía nơi phát ra tiếng. Vừa nhìn thấy, Thanh Nhất lập tức ngây ngẩn cả người, nam nhân được mọi người vây quanh kia không phải là người y tâm tâm niệm niệm sao ?

Thanh Nhất không kịp suy nghĩ, y la lớn: "Lục Hiện Chi!"

Một đám người đều đồng loạt nhìn về phía Thanh Nhất, y cũng không rảnh sợ hãi, chỉ một mực nhìn chằm chằm Lục Hiện Chi.

"Sao vậy ? Ngươi biết tiểu ăn mày kia hả ?" Một thanh niên mặc hoa phục cười hỏi.

Giọng nói của hắn tuy không lớn, nhưng Thanh Nhất lại có thể nghe thấy rõ ràng rành mạch. Y cúi đầu xem bản thân, rồi lại nhìn nhìn đám người nọ, đột nhiên xoay người bỏ chạy.

Lục Hiện Chi cau mày, vừa định nói "Không quen biết", liền nhìn thấy bóng người nhanh chân bỏ chạy. Hắn bỗng chợt sực nhớ tới cái gì đó, ngay lập tức cũng đuổi theo, chạy nhanh về phía trước rồi ném xuống một câu: "Kỳ Vương phi!", lưu lại một đám người hai mặt nhìn nhau.

"Kỳ Vương phi ? Từ khi nào có Kỳ Vương phi ?" Thanh niên hoa phục nghi hoặc nói.

Những người xung quanh cũng là vẻ mặt mờ mịt.

Mà bên kia, thân thể Thanh Nhất vốn không khoẻ do vừa mệt vừa đói, nên chạy không được bao lâu đã bị nam nhân bắt lại.

"Thanh Thanh ?" Lục Hiện Chi ôm lấy y.

"Ta không phải!" Thanh Nhất giãy giụa muốn thoát khỏi lồng ngực hắn.

"Là ngươi! Ngươi tới tìm ta sao ?"

"Không phải! Ta không có tới tìm ngươi! Mau buông ta ra!" Thanh Nhất hết đánh rồi lại đá nam nhân.

Y hiện tại... dơ bẩn như vậy, không khác gì một tiểu ăn mày, làm sao có thể xứng đôi với nam nhân quần áo hoa lệ phong thần tuấn lãng trước mắt này đây ?

"Ta không buông! Ngươi đừng mong bỏ chạy!" Lục Hiện Chi hung tợn nói, hai tay gắt gao kiềm chặt thắt lưng Thanh Nhất, mặc y đánh chửi mình.

"Ngươi là kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo!" Thanh Nhất nhào vào lồng ngực nam nhân, oa oa khóc rống, khóc đến mức thở hổn ha hổn hển.

"Hảo, hảo, ta là kẻ lừa đảo, trước hết ngươi hãy...." Nam nhân còn chưa nói xong, người trong lòng lại đột nhiên im lặng, mềm mại ngã uỵch vào người hắn.

"Thanh Thanh! Thanh Thanh!" Hô hấp Lục Hiện Chi cứng lại, thất thanh kêu.

Hắn vội vàng bế người lên, chạy nhanh về phủ của mình, còn chưa kịp vào cửa đã hô to: "Mau, tìm thái y!!!"

Người trong vương phủ chưa bao giờ thấy bộ dạng thất thố như vậy của Kỳ Vương gia, một Kỳ Vương gia mà mọi người biết là một người dù long trời lở đất cũng bình tĩnh không biến sắc, gặp chuyện gì đều một bộ bát phong bất động.

Thế nhưng lúc này Vương gia lại ôm một tiểu ăn mày, hoảng loạn chạy đến tận đây, mọi người liền hiểu được tiểu ăn mày này không phải là kẻ đầu đường xó chợ, lập tức vội vội vàng vàng chạy đi mời thái y, trên đường còn nhiều lần nhỏ giọng dặn dò.

Thái y cũng đã gặp qua những trường hợp trọng đại như vậy rồi, hắn vào phòng, không nói nhiều cũng không tò mò ngắm nghía, trực tiếp bắt mạch cho người nằm trên giường.

Cơ mà mạch tượng này.... hình như không đúng lắm a.

Hắn cho là mình đã khám sai rồi, ngồi tĩnh tâm một chút, sau đó cẩn thận chẩn bệnh lại lần nữa. Phải biết rằng, người trên giường này có vị trí không nhỏ đối Vương gia, nếu như xảy ra sai lầm, hắn chịu trách nhiệm không nổi.

Qua một hồi lâu, thái y mới do dự mở miệng: "Khởi bẩm Vương gia, xin thứ cho hạ quan tài hèn học ít, mạch tượng của vị này tiểu công tử này... hình như là hỉ mạch a."

"Ngươi nói cái gì ?!" Đồng tử Lục Hiện Chi co rút lại.

"Này... Có lẽ là do hạ quan học nghệ không tinh thông, hay là Vương gia hãy thỉnh vài vị thái y khác đến xem sao, để tránh nhầm lẫn bệnh tình của vị công tử này...."

"Không cần, y, thân thể của y có chút khác biệt...." Lục Hiện Chi nói giọng khàn khàn.

Thái y kiến thức rộng rãi, lập tức liền hiểu "thân thể đặc thù" là như thế nào, hắn quỳ xuống nói: "Hạ quan chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia!"

"Ừ, ngươi đứng lên đi, chuyện này trước hết đừng nói với người khác." Ánh mắt nam nhân chuyên chú đặt trên người Thanh Nhất, như sợ nếu rời mắt đi thì người nọ sẽ biến mất.

"Hạ quan đã hiểu."

"Vậy tại sao y lại bị ngất ?"

"Đây là bởi vì tiểu công tử đã có thai, hơn nữa tâm tình còn dao động quá lớn, mệt nhọc quá độ, nên mới dẫn đến ngất xỉu. Hạ quan đã kê khai mấy đơn thuốc ninh thân an thai cho tiểu công tử, một ngày cho uống hai lần, sau đó hảo hảo tĩnh dưỡng mấy ngày thì tốt rồi."

"Được, vậy ngươi lui xuống đi."

"Vâng."

Sau khi thái y đi rồi, Lục Hiện Chi bước đến gần hơn nữa, tham lam mà nhìn tiểu hòa thượng của hắn.

Cả người Thanh Nhất bẩn hề hề, trên mặt dính đầy tro bụi, nhìn không ra bộ dáng thuở ban đầu. Tóc y cũng đã mọc ra, nhưng không dài lắm, được cột gọn gàng ở phía sau đầu. Thân hình thoạt nhìn gầy đi không ít so lúc trước, mấy ngày này hẳn là y đã chịu nhiều vất vả rồi.

Nam nhân nhớ tới lời nói của thái y, hai tay hắn run run cởi y phục Thanh Nhất ra, trên người y vậy mà lại rất sạch sẽ, vừa trắng vừa mềm. Tiếp theo hắn kéo quần y xuống, lộ ra cái bụng nhỏ hơi hơi nhô lên, tuy không được rõ ràng lắm, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra có gì đó không thích hợp, nơi này... là hài tử của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro