Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn lại đáng thương này của Thanh Nhất, Lục Hiện Chi không nhịn được mà bước đến nựng nựng y, liếm đi từng giọt nước mắt trên mặt y.

"Không cho ngươi đụng ta!"

Lục Hiện Chi giả điếc, vẫn tiếp tục cưng nựng, động tác vừa ôn nhu lại lưu luyến.

"Ngươi đi mà thân với người khác, đừng có hôn ta!" Thanh Nhất ủy khuất đẩy hắn.

Lúc này Lục Hiện Chi mới chịu ngừng lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn y, "Không có ai khác, chỉ có ngươi."

"Ngươi lại gạt ta! Một lần nữa ngươi lại gạt ta, ta không bao giờ tin ngươi nữa!"

"Ta không có gạt ngươi, ta thật sự chỉ thích mỗi ngươi thôi."

"Vậy cô nương tên Linh Lung kia là ai ?" Thanh Nhất hỏi.

"Nàng ta...." Lục Hiện Chi có chút khó xử, không biết nên mở miệng như thế nào.

"Ngươi nói không nên lời, rõ ràng là ngươi gạt ta!"

"Ta không có...." Lục Hiện Chi do dự một lúc, rồi cắn răng nói: "Đúng là ta biết nàng ấy, nhưng đây đã là chuyện trước kia rồi. Sau khi ta gặp được ngươi thì không còn người nào khác nữa. Ngươi tin ta đi được không ?"

Thanh Nhất hồi tưởng lại trong chốc lát, cảm thấy mấy ngày gần đây Lục Hiện Chi đều bồi y, quả thật không có khả năng đi tìm người khác. Nghĩ như vậy, thái độ của y cũng có chút dịu xuống.

Lục Hiện Chi vừa định thở phào một hơi, bỗng nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên: "Vậy trước kia ngươi quen bao nhiêu người ?"

"Ta...."

Cái này thì hắn nên nói như thế nào đây, trước đây hắn... đúng là quen không ít người. Nếu như thật sự nói ra hết, không biết sẽ nháo thành cái dạng gì nữa.

Lục Hiện Chi đã từng nghĩ rằng mình có nên đưa các nàng ra khỏi kinh thành hay không, tìm cho họ một gia đình tốt rồi gả đi để mắt không thấy tâm không phiền.

Nhưng cuối cùng hắn lại cảm thấy khả năng làm việc này không tốt lắm. Hắn tiếp tục nghĩ biện pháp khác, nhưng mãi cũng không nghĩ ra cái nào ổn, chỉ đành thành thành thật thật nói ra hết.

"Thanh Thanh, ngươi nghe ta nói, lúc trước quả thật ta rất hoang đường, khi đó ta vẫn chưa gặp được ngươi. Ta cũng không nghĩ đến việc sẽ thành gia, nên là... ta cũng không có cố kỵ nhiều mấy."

Hắn nhìn sắc mặt Thanh Nhất, nuốt nuốt nước miếng, lại tiếp tục nói: "Cô nương tên Linh Lung hôm nay ngươi gặp, nàng và ta biết nhau ở Quần Phương Các. Lúc trước ta cũng có đi tìm nàng vài lần, nhưng mà chúng ta không có quan hệ nào khác đâu, chỉ là gặp dịp thì chơi thôi...."

"Quần Phương Các là chỗ nào?" Thanh Nhất chưa từng nghe qua nơi này, tới kinh thành đã được hơn một tháng, hầu hết thời gian đều ở trong vương phủ, cũng không có ai nói với y về chỗ này chỗ kia.

Lục Hiện Chi quả thực muốn điên rồi, tiểu hòa thượng tại sao lại hỏi trúng vấn đề này, nhưng kẹt nỗi là hắn không dám không trả lời, đành ấp a ấp úng nói: "Chỗ đó, chỗ đó là nơi nam nhân tìm hoan mua vui...."

"A." Hiểu rồi.

Một lát sau, y lại hỏi: "Ngươi thật sự không thích nàng sao? Nàng rõ ràng xinh đẹp như vậy..."

Lục Hiện Chi nóng nảy, vội vàng phủ nhận: "Ta thật sự không có thích nàng! Hơn nữa, nàng làm gì có chỗ nào đẹp hơn ngươi ?"

"Vậy nếu như có người đẹp hơn ta thì sao ? Ngươi sẽ thích người đó sao ?"

"Sẽ không! Cả đời này ta chỉ thích một mình ngươi, ta cũng không phải dạng người coi trọng diện mạo bên ngoài!"

Thanh Nhất nhìn hắn thật sâu, "Ngươi lại gạt ta, rõ ràng bởi vì ta đẹp mắt nên ngươi mới thích ta. Lần đầu tiên ngươi thấy ta cũng nhìn ta chăm chú, ngươi cho rằng ta không biết sao?"

Tiểu gia hỏa này ngày thường ngây ngốc ngơ ngác, làm sao khi tới loại thời điểm này lại nhanh mồm dẻo miệng như vậy ?

Lục Hiện Chi đau đầu, "Ta thừa nhận ngay từ đầu ta đã nhìn trúng tướng mạo của ngươi, nhưng sau này thích ngươi rồi thì ta lại không chỉ thích mỗi bề ngoài của ngươi."

"Vậy thì thích là bởi vì cái gì ?"

"Ta thấy ngươi đáng yêu, mềm lòng, thiện lương, còn đặc biệt dễ lừa, ta không muốn ngươi bị người khác lừa, nên ta tự mình lừa ngươi trước."

Thấy Thanh Nhất trừng mắt nhìn mình, Lục Hiện Chi cười cười, "Ngươi cái gì ta cũng thích, ta không thể nói rõ lý do vì sao ta thích ngươi, ta chỉ biết khi ta nhận ra thì ta đã thích ngươi rồi. Vậy còn ngươi thì sao, ngươi thích ta vì cái gì ?"

Thanh Nhất đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Ta không biết nữa. Lúc đầu ta rất sợ ngươi, do ngươi luôn ép ta làm với ngươi, ta sợ bị phát hiện, cơ mà sau khi ngươi đi rồi, ta lại cảm thấy khó chịu. Mỗi ngày ta đều nhớ ngươi, chỉ khi thấy được ngươi thì ta mới vui vẻ."

"Lúc ta xuống núi, trong lòng rất khổ sở, bởi vì về sau ta sẽ không thể thấy sư phụ được nữa. Sư phụ đối với ta rất tốt, nhưng mà ta lại phải đi.... đồng thời ta cũng thấy có chút vui sướng, vì ta có thể đi tìm ngươi rồi. Lúc đó ta muốn gặp ngươi nhiều lắm, rất muốn rất muốn luôn a...."

Lục Hiện Chi sợ Thanh Nhất nói tiếp sẽ khó chịu trong lòng, liền ra vẻ thoải mái tiếp nhận, "A, ta đột nhiên nghĩ ra, còn một nguyên nhân nữa mà ta chưa nói về chuyện ta thích ngươi."

"Là nguyên nhân gì a ?"

"Ngươi muốn biết không ?" Lục Hiện Chi cố ý hạ giọng nói nhỏ bên tai Thanh Nhất.

"Muốn muốn." Thanh Nhất tò mò mở to hai mắt nhìn hắn.

"Ta thích ngươi— dâm đãng." Dứt lời, hắn liền cắn vành tai y, vươn đầu lưỡi liếm một chút.

Thanh Nhất đỏ mặt, "Có ngươi mới dâm!"

"Ngươi thì không dâm à? Vậy ai là người mỗi tối đều quấn lấy ta không chịu buông? Còn khóc lóc xin ta mau đâm vào? Hửm?"

"Ta......" Y không có biện pháp phản bác lại, liền thẹn quá hoá giận mắng: "Ngươi, ngươi hỗn đản!"

Lục Hiện Chi cười ha ha, khẽ cắn lên cần cổ y, "Xấu hổ cái gì? Ta thích ngươi như vậy, lúc ngươi cầu ta thì ta liền chịu không nổi, đặc biệt muốn nện ngươi đến phát khóc..."

Hắn vừa nói vừa cách quần áo nhéo mông y một phen.

"Ưn...." Thanh Nhất vốn đã mẫn cảm, từ lúc hoài thai đến nay càng mẫn cảm hơn nữa.

Chỉ mới bị nhéo một chút mà đã cảm thấy dưới háng hơi ươn ướt, rất muốn được Lục Hiện Chi đút vào. Vẻ mặt Thanh Nhất đau khổ, ảo não nghĩ mình thật sự có chút... dâm.

Lục Hiện Chi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Nhất nhăn thành một đoàn, liền biết y đang suy nghĩ cái gì.

Hắn bóp bóp mặt y, "Chúng ta sắp thành thân rồi, ngươi thích ta là điều đương nhiên, có gì xấu hổ hửm? Ta cũng thích ngươi, chỉ cần tưởng tượng đến ngươi thì lập tức 'đói' không chịu được, rất muốn hảo hảo phịch chết ngươi. Không tin thì ngươi sờ thử xem..."

Hắn kéo tay Thanh Nhất sờ lên dương cụ đã sớm sưng to của mình.

Thanh Nhất bị cự vật trong tay làm hoảng sợ, muốn rụt lại thì bị Lục Hiện Chi giữ chặt không cho đi, y đỏ mặt thấp giọng nói, "Mau bỏ ra!"

"Không bỏ, ta muốn ngươi biết ta muốn phịch chết ngươi đến mức nào." Lục Hiện Chi vùi đầu vào cần cổ Thanh Nhất, nhẹ nhàng mút hôn, tay kéo tay y an ủi thịt heo của mình.

Thanh Nhất bất đắc dĩ, ngoan ngoãn để mặc nam nhân càn quấy. Một hồi lâu sau, y dường như không còn xấu hổ nữa, thậm chí còn thấy có chút thích thú, liền nhẹ nhàng nhéo một cái.

Lục Hiện Chi hít sâu một hơi, bụng dưới căng chặt. Hắn trả thù bằng cách vói tay vào sam trung của Thanh Nhất, bóp một phát lên mông thịt non mềm, thấp giọng mắng: "Tiểu hư hỏng."

"Còn ngươi là đại hư hỏng." Thanh Nhất không phục mà nhìn hắn, hai má phình phình.

Lục Hiện Chi khẽ cười một tiếng, tiểu gia hoả này sao lại đáng yêu như vậy, "Hảo, ta là đại hư hỏng, và giờ đại hư hỏng này sắp sửa khi dễ ngươi đây."

Hắn ôm Thanh Nhất lại, đặt lên đùi mình. Sau đó cởi vạt áo vốn hỗn độn bất kham của y ra, cúi đầu cắn cắn xương quai xanh tinh tế, cuối cùng là để lại một dấu hôn lên da thịt trắng nõn.

Bộ ngực của Thanh Nhất vốn nhỏ nhắn, không lớn, nay lại được bọc bởi một mảnh vải màu trắng, càng khiến cho nó thêm không rõ ràng.

Đây chính là do Thanh Nhất khăng khăng muốn bọc, nếu không thì không muốn bước ra ngoài cửa.

Lục Hiện Chi khuyên hết nước bọt cũng không nghe, bởi vì y cảm thấy việc chính mình có thêm hai cái thứ này rất kỳ quái. Ngày thường ở nhà thì không sao, nhưng khi ra cửa thì không bao giờ muốn để người ta nhìn thấy.

Thậm chí Thanh Nhất còn định bó bụng lại, nhưng nhìn bộ dạng sắp sửa đánh người của Lục Hiện Chi thì y mới từ bỏ.

Nam nhân cởi mảnh vải ra, giải thoát hai bầu vú mềm mại. Da thịt trắng nõn có hơi ửng đỏ khiến Lục Hiện Chi đau lòng, hắn nhẹ nhàng hôn hôn lên nó, "Có khó chịu không ?"

Thanh Nhất lắc đầu, "Không có nha."

"Nói dối, đỏ hết cả rồi này." Lục Hiện Chi không tin, lại bắt đầu quở trách y.

"Ta đã sớm bảo ngươi đừng có làm như vậy rồi. Có người nhìn thấy thì đã làm sao, ai dám chê ngươi ? Tội gì ngươi phải ủy khuất bản thân mình ?"

Thật sự thì Thanh Nhất không cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại y còn cảm thấy Lục Hiện Chi có hơi phiền. Nhưng y cũng biết đó là do hắn đau lòng cho mình, nên liền chủ động rướn người lấp kín câu nói kế tiếp của hắn.

Đôi mắt Lục Hiện Chi hơi mở to ra, rất nhanh liền đảo khách thành chủ. Hắn đè y xuống rồi hôn sâu, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve hai bầu vú.

Nhưng nam nhân ôn nhu như vậy, Thanh Nhất lại không cảm kích chút nào, trong miệng y còn hừ hừ, "Mạnh hơn chút nữa."

Y không chịu nổi này cảm giác gãi không đúng chỗ ngứa như thế này, y chỉ muốn Lục Hiện Chi giày vò y giống như trước kia.

Lục Hiện Chi nhất thời đờ người ra, rồi lại nhìn bộ dáng hiện tại của Thanh Nhất. Phát hiện y quả thật không thích hắn chơi đùa mềm nhẹ như vậy, hắn cũng không khách khí nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro