Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên trong tửu lâu.

Tiêu Mộc nhai đậu phộng, nói chuyện với người trước mặt, "Nơi hoa bướm ở kinh thành này ta đã đi qua không ít, nhưng chỗ như này thì là lần đầu tiên ta đến đấy. Ngụy Từ ơi Ngụy Từ, ngươi thật sự làm ta lau mắt mà nhìn đó nha."

Ngụy Từ thật muốn đẩy nam kỹ đang dựa vào người mình ra vài thước, trên mặt xuất hiện màu hồng nhạt, "Ở đây không cần các ngươi hầu hạ, đi xuống đi."

Nhóm kỹ nam nhìn mặt Ngụy Từ, cả đám đều là người có nhãn lực nên khom người lui xuống.

"Đây cũng là lần đầu tiên ta tới." 

Thần sắc Ngụy Từ mười phần xoắn xuýt, khuôn mặt tuấn tú cơ hồ vặn thành bánh quai chèo, "Tiểu Mộc, ngươi nói thử xem, sao trên đời này lại có nam nhân thích nam nhân vậy?"

Bánh quai chèo một món bánh được làm từ bột gạo và bột nếp, có nguồn gốc từ món Mahua của Trung Quốc.

Tiêu Mộc thuận theo ánh mắt của Ngụy Từ, liền trông thấy một gã mập mạp đang giở trò với một kỹ nam gương mặt mỹ lệ, khóe miệng Tiêu Mộc giật một cái, "Ngươi đặc biệt dẫn ta đến đây xem kỹ nam chính là muốn hỏi ta cái này? Ngươi bình thường  ở cùng Thường Hiền Húc mà, sao không đi hỏi hắn?"

Ngụy Từ nghe vậy sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, từ trong hàm răng phun ra mấy chữ lí nhí, "Ta cùng hắn tuyệt giao rồi."

Tiêu Mộc ngạc nhiên nói, "Cái tính cách kia của hắn mà có thể cùng ngươi tuyệt giao sao? Là ngươi đơn phương tuyệt giao đúng không?"

Ngụy Từ mím môi không nói lời nào.

"Bị ta nói trúng rồi?" Tiêu Mộc thấy phản ứng này của Ngụy Từ lập tức hào hứng, lại liên tưởng tới một loạt cử chỉ khác thường của Ngụy Từ, lòng hiếu kỳ bắt đầu ngo ngoe trỗi dậy, hắn nháy mắt ra hiệu hướng Ngụy Từ nói, "Sao vậy? Hắn đối với ngươi...... Nói cái gì không nên nói?"

Sắc mặt Ngụy Từ trong nháy mắt liền triệt để tái rồi.

"Khục, khục." Tiêu Mộc bị sặc nước trà, thật vất vả lắm mới hết ho khan, chắc chắn nói: "Lại bị ta nói trúng."

Ngụy Từ hung dữ nghiền nát bông hoa trong tay, "Ta coi hắn như huynh đệ, hắn lại...... Tính toán, không nói. Bực cả mình."

Tiêu Mộc nhìn bộ dáng kia của hắn bèn ôm bụng cười đến đau cả bụng. Ngụy Từ thấy hắn cười vui vẻ như vậy, tức giận cầm đậu phộng ném hắn.

Một trận chiêng trống vang trời, những khách nhân ở lầu hai nhao nhao từ trong phòng ùa ra, chen chúc ngay lan can nhìn xuống lầu,  lầu một, bên trong đại đường, hai nam tử thoa son chét phấn đang đứng trên bục, một người áo quần lộng lẫy diễn vai phú gia công tử, một người khác áo xanh khăn vải nghiễm nhiên một bộ dáng thư sinh, hai người theo tiết tấu của chiêng trống mà nhảy một màn, sau đó hi hi ha ha bắt đầu hát.

Tiêu Mộc Ngụy Từ hai người bị gây chú ý từ bên ngoài nên từ trong gian phòng trang nhã đi ra tham gia náo nhiệt, tùy tiện kéo người hỏi, "Vị đại ca này, dưới lầu bọn hắn hát cái gì vậy a?"   

"Lần đầu tiên tới nơi này?"

Tiêu Mộc một mặt thuần lương gật đầu.

Người kia lộ ra quả là thế nói, "Bọn hắn hát chính là《 Chơi diều nhớ 》, là thế gia công tử cùng hàn môn thư sinh bởi vì chơi diều mà kết duyên."

Vừa mới dứt câu quả nhiên nghe người quần áo lộng lẫy ở dưới lầu hát,

"Hôm qua chàng đứng trên cầu vẽ tranh, người ở trên lầu lại vẽ chàng, chàng cúi đầu ngưng thần, chưa phát giác được có người đã đặt chàng vào tim. Ta đi khắp nơi tìm nhà chàng, cố ý đem diều ném đi. Xắn tay áo nhẹ gõ cửa, thấp giọng hỏi, 'Dây diều đã đứt, thế nhưng lại bay vào nhà này?' "

"Người này thật không biết xấu hổ." Tiêu Mộc cười nói, hắn không thường nghe hí, thỉnh thoảng nghe qua mấy lần, nhưng mà là tướng quân nắm giữ ấn soái hoặc là tài tử giai nhân. Còn thế gia công tử cùng hàn môn thư sinh đúng là lần đầu nghe, như vậy mà nghe, lại nghe ra mấy phần ý tứ.

Phản nghịch thế gia công tử cùng ấm lương hàn môn thư sinh hai người dần dần tình căn thâm chủng, nhưng lại bị gia tộc mãnh liệt phản đối, thế gia công tử không tiếc phản môn, hai người lại vẫn là bị chia rẽ, thế gia công tử bị ép cưới, hàn môn thư sinh tay cầm con diều bị bệnh liệt giường, chỉ nghe hắn buồn bã hát, "Làm nền lưỡng tình tương duyệt, không cho phép một thế tình trường. Làm nền tình thâm như này, không kịp cửa son tường cao."

Người nam tử đột ngột ra đi, vào ngày tân hôn của thế gia công tử, hắn biến mất không chút tung tích. 

Những khách nhân vẫn đang đắm chìm trong không khí bi thương, không ít người hốc mắt đã ửng đỏ, không khí im lặng đau thương.

Tiêu Mộc cùng Ngụy Từ đang chuẩn bị quay về nhã gian, thanh âm thanh lãnh đột ngột vang lên, "Cái gì lưỡng tình tương duyệt, cái gì tình thâm không đổi, chẳng qua là một kẻ hèn nhát trên lưng gánh trách nhiệm gia tộc cùng một kẻ lòng cao hơn trời, mệnh so với giấy còn mỏng thì có. Cái gọi là đồng tính giới thập đại danh thiên bất quá cũng như thế mà thôi."

Một bộ tơ vàng đường viền bạch bào, băng cột đầu mũ sa thanh niên được gã sai vặt nâng đỡ nghênh ngang rời đi. Để lại một đám trợn tròn mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của tên đó mà nghiến răng nghiến lợi.

Ngụy Từ dò xét cẩn thận bóng lưng người kia, đôi mắt hồ ly hẹp dài nheo lại, "Lại là Lang Gia người của Cố gia, thú vị, thú vị."

Tiêu Mộc rót cho mình chén trà, "Nghe nói chủ gia tộc Chu mặc dù từ nhỏ người yếu nhiều bệnh nhưng kỳ tài ngút trời giữ mình trong sạch rất có phong độ, không nghĩ tới vậy mà cũng tới loại địa phương này, huống hồ ngôn từ lúc nảy, đúng là không nên tin hết vào ba cái lời xì xào bàn tán, vẫn là có ẩn tình khác."

Hai người đi hỏi một chút mới biết được, nguyên lai cái khúc hí《 Chơi diều nhớ 》này ra đời, nhân vật chính trong khúc hí chính là đời thứ ba của Lang Gia.

"Khó trách, khó trách." Tiêu Mộc gật gù đắc ý nói, "Vậy xem ra, hắn có thể ngồi ở chỗ này nghe xong chơi diều nhớ nhưng không có phá đã coi là hàm dưỡng vô cùng tốt rồi."

Ngụy Từ đối với cái này biểu thị tán đồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro