Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chu Ngọc đỡ Chu Ý Đại Lưu lên xe ngựa, sau đó để một cái gối dựa sau lưng chủ tử, mới ngồi quỳ chân bên cạnh y, rót chén nước cho Chu Ý Đại Lưu.

Chu Ý Đại Lưu cởi mũ Ô Sa xuống, đưa tay nhận chén nước, tay lại run lên, che miệng ho khan. Chu Ngọc thuần thục đem chén nước đặt trước mặt chủ tử, quỳ thẳng người, vuốt lưng cho hắn thuận khí. 

Hắn dần dần ngưng ho khan, từ trong bình ngọc đổ ra một viên dược hoàn, liền nuốt xuống.

Chu Ngọc lo lắng nói, "Công tử, ngài không sao chứ? Mấy ngày gần đây số thuốc uống càng ngày càng thường xuyên hơn."

"Không sao." Chu Ý Đại Lưu để chén nước trong tay xuống, hỏi một câu, "Đại phu kia đã tìm được chưa?"

"Nô tài đang định nói chuyện này cho ngài." 

Chu Ngọc có chút đắc ý nói, "Năm đó, đại phu mà đại lão gia mời đã tìm được rồi ạ, nô tài đối với hắn uy bức, hắn mặc dù còn chưa khai đại lão gia hiện giờ ở đâu, nhưng thái độ cũng có chút dịu nhẹ lại rồi. Nô tài tin rằng không lâu nữa có thể hỏi thăm ra đại lão gia cùng Nhị công tử Hạ Lạc."

Chu Ý Đại Lưu nói, "Mau để hắn nói ra Đại bá phụ cùng nhị đệ Hạ Lạc."

Chu Ngọc nghe vậy hốc mắt ửng đỏ, "Công tử, ngài làm gì mà vội vã tìm Nhị công tử như thế? Đã nhiều năm như vậy, vất vả như vậy lại chắp tay nhường cho người khác quá là uổng phí."

"Tìm nhị đệ trở về không chỉ có gia gia cùng Đại bá mẫu muốn, mà cũng là ý tứ của ta." 

Chu Ý Đại Lưu không còn chút sức lực nào dựa vào gối, "Năm đó nhị đệ còn chưa đủ tháng đã bị Đại bá ôm đi, từ đó tin tức của bọn họ hoàn toàn không có. Những năm gần đây ta vừa làm chủ gia tộc cũng chưa hề từ bỏ tìm kiếm bọn họ, thật vất vả mới có một chút tin tức, lần này nhất định phải tìm được bọn họ. Bởi vì chuyện xưa mà những năm này nhị đệ chắc hẳn chịu không ít đau khổ. Mau chóng đem hắn tìm trở về cũng là đền bù cho hắn, thứ hai là bây giờ dòng dõi cũng đã lụi tàn, dòng chính cũng chỉ còn ta cùng nhị đệ. Ta không được, quản lý gia tộc cũng chỉ còn mình hắn."

Chu Ngọc đỏ mắt vội la lên, "Công tử ngài nói gì vậy? Ngài làm sao lại không được?"

Chu Ý Đại Lưu thấy tính khí trẻ con của Chu Ngọc lại nổi lên, lắc đầu thở dài, "Ta nói là chí ta không có ở chỗ này."

Chu Ngọc không phục nói, "Tuy nói Nhị công tử là con trai trưởng đại phòng, nhưng ngài cũng là con trai trưởng nhị phòng a, huống hồ ngài đã ở lâu như vậy. Bây giờ chủ gia tộc lại là nhị lão đương gia, theo lý mà nói việc tiếp quản gia tộc sau này phải giao đến tay ngài mới đúng. Huống hồ Nhị công tử phẩm tính tài cán như thế nào cũng chưa biết?"

Chu Ý Đại Lưu lặng lẽ quét mắt nhìn Chu Ngọc, hắn liền rụt cổ, trong lòng  biết mình nói sai.

Chú Ý Đại Lưu chậm rãi nhắm mắt, "Thời gian của ta còn không nhiều lắm, đợi nhị đệ trở về, ta có thể dạy hắn được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu."

Vừa dứt lời, xe ngựa bỗng dưng ngừng lại.

Chu Ngọc cau mày, kéo màng xe, tính hỏi phu mã đã xảy ra chuyện gì thì trông thấy thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi từng bước đi tới trước xe ngựa, đôi mắt hạnh hung hăng trừng lớn, khí thế hừng hực chống nạnh ngăn trước xe ngựa. Đôi má của hắn rất giống quả táo đỏ chín mọng.

"Chu Ý Đại Lưu, tại sao ngươi lại cố ý trốn tránh ta?" Thanh âm phát ra êm tai uyển chuyển như chim sơn ca, nguyên lai lại là tiểu cô nương nữ cải nam trang.

Chu Ý Đại Lưu để Chu Ngọc đỡ mình xuống xe ngựa, quỳ xuống cúi người hành lễ, "Thảo dân bái kiến điện hạ."

Cơ Ngọc Nhiên như bị người ta tạt một gáo nước lạnh, khí thế trong nháy mắt biến mất sạch sẽ. Hai mắt nàng đỏ lên nói, "Chu Ý Đại Lưu, ngươi như thế này...... Cố ý làm ta khó chịu có phải không?"

"Thảo dân không dám."

"Ngươi có cái gì không dám." Cơ Ngọc Nhiên nhìn người đang quỳ gối trước mặt nước mắt bên trong lại trực trào, " Những lời mà ngươi nói ở trong tửu lâu rõ ràng là nói cho ta nghe."

Chu Ý Đại Lưu trầm mặc không nói gì.

Cơ Ngọc Nhiên trái tim cơ hồ bị người ta đặt dưới chân mà dẫm đạp ép thành tro, nàng nén nước mắt, "Ta đã thỉnh cầu phụ hoàng đừng gả ta hòa thân, đừng cho ta lấy chồng xa, ngươi nói ta liều mạng vì trách nhiệm hoàng thất ta cũng không còn lời nào để nói. Nhưng ...... ngươi tại sao có thể nói mệnh mình còn mỏng hơn so với giấy?"

Chu Ý Đại Lưu kinh ngạc nói, "Điện hạ, sao ngài lại đến loại địa phương đó? Như thế nào lại coi những lời kia là ta nói cho ngài nghe?"

Cơ Ngọc Nhiên trong mắt hơi lộ ra chờ mong.

"Ta mặc dù xem thường hai nhân vật chính kia, nhưng bọn hắn ít nhất cũng đã yêu nhau."

"Ngươi có ý tứ gì?" Cơ Ngọc Nhiên thanh âm lạnh như vụn băng, sắc mặt cũng biến trắng bệch.

Chú Ý Đại Lưu một đôi mắt giống như hổ phách, ánh mắt ôn nhu gần như tàn khốc, "Ý của ta là, điện hạ ngài với ta mà nói chỉ là thân phận tôn quý, chỉ là một tiểu hài tử mà thôi, không hơn không kém. Chưa nói tới cái gì tình cái gì yêu."

Một lời tựa thiên đường, một lời như hỏa ngục, lần đầu Cơ Ngọc biết cái gì gọi là lòng dạ sắc đá, nàng nhếch môi thanh âm có chút run rẩy, "Ta bất quá so ngươi chỉ nhỏ hơn tám tuổi mà thôi."

" Chênh lệch tám tuổi không nhỏ như trong suy nghĩ của ngài đâu, phải biết, ngài bây giờ cũng mới sống mười sáu năm mà thôi."

Trong nháy mắt Cơ Ngọc Nhiên cảm thấy mình đã chết, lại như còn sống, ác độc mà sống, chỉ muốn dùng ngôn ngữ cay nghiệt nhất để bảo vệ mình, làm tổn thương người trước mặt, thế là một nụ cười giễu cợt biểu lộ, "Ngươi nói không sai, ngươi thật là lòng cao hơn trời, mệnh so với giấy còn mỏng hơn."

Cơ Ngọc Nhiên không muốn nhìn thấy biểu cảm trên mặt Đại Lưu, nàng nói xong liền quay người rời đi, ngẩng đầu mà bước, tựa hồ muốn che giấu nội tâm chật vật của mình.

Chu Ngoc vội vàng đỡ Chu Ý Đại Lưu đứng dậy.

Khuôn mặt Đại Lưu không có bất kỳ biểu cảm gì, vịn tay Chu Ngọc nâng thân thể đứng lên, lại lên xe ngựa. Hắn rót cho mình một chén thuốc, yên lặng uống, sau đó rót mấy chén nước lạnh, mới cảm thấy mùi máu tanh trong cổ họng đã nhạt đi không ít.

Chu Ngọc vội ngăn hành động của Chu Ý Đại Lưu lại, "Công tử, nước này lạnh, ngài không thể uống nữa, để nô tài đi nấu một ấm khác."

"Ân." Chu Ý Đại Lưu đặt chén xuống, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Tám tuổi, đối với nàng mà nói có lẽ rất nhỏ, với hắn mà nói cả hai không thuộc thế giới của nhau. Mười sáu tuổi nàng như nụ hoa chớm nở, nhân sinh của nàng vừa mới bắt đầu, hai mươi bốn tuổi nàng phong nhã hào hoa, còn hắn đã gần đất xa trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro