Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ Thiên Kim phường đi ra, Tiêu Đình đưa Yến đế rời đi. Tiêu Mộc lo lắng cho an nguy của Lưu Thừa Ân nên dẫn Cốc Vũ đi Lưu phủ, nửa đường đụng phải Hạ Chí mang theo Lưu Thừa Ân hướng Thiên Kim phường đuổi tới

Lưu Thừa Ân thấy Tiêu Mộc liền vội vàng đi tới, "Tiểu mộc đầu, ngươi vội vã tìm ta có việc gì vậy?"

Tiêu Mộc thấy Lưu Thừa Ân hoàn hảo không chút tổn hại, tảng đá trong lòng mới buông xuống, hắn xòe tay, trong lòng bàn tay có một đồng tiền nhuốm máu, "Cái này...... là của ngươi sao?"

"Đây là đồng tiền?" Lưu Thừa Ân cầm đồng tiền, nhìn kỹ một chút, đưa tay từ trong cổ áo móc ra đồng tiền đang đeo trên cổ, lấy xuống, đem hai đồng tiền đặt chung một chỗ, hắn chắc chắn nói, "Hai cái giống nhau như đúc."

Lưu Thừa Ân hiếu kì hỏi, "Đồng tiền này ngươi tìm ở đâu ra vậy?"

Tiêu Mộc không trả lời mà hỏi lại, "Chữ trên đồng tiền này là công tượng điêu khắc à?"

Lưu Thừa Ân không rõ ràng cho lắm lắc đầu, "Là cha ta tự mình khắc."

"Bình thường ngươi luôn mang trên người?"

"Đúng vậy a, chỉ có lúc tắm ta mới tháo xuống."

Tiêu Mộc đổ mồ hôi lạnh cả người, đối phương làm thế nào biết được chữ trên đó? Chỉ có thiếp thân hầu hạ bên cạnh mới có cơ hội biết được đồng tiền ra sao, rồi giả tạo một cái giống như đúc. Đối phương làm như vậy mục đích cũng chỉ đối phó phụ tử Tiêu gia bọn hắn mà thôi. Hắn vậy mà lại mang đến nguy hiểm cho bằng hữu, người bên cạnh Thừa Ân cũng không thể nào tin tưởng được, là Tiêu Mộc này liên lụy Lưu Thừa Ân, nếu đối phương ngày nào đó ra tay với Lưu Thừa Ân......

Tiêu Mộc siết chặt nắm đấm, lại từ từ buông ra, hắn nhìn Lưu Thừa Ân chậm rãi nói, "Ta hôm nay...... muốn tuyệt giao với ngươi......"

"Ngươi nói cái gì?" Lưu Thừa Ân không thể tin nói.

"Trước ngươi không phải hỏi ta cái đồng tiền này lấy ở đâu sao?" Tiêu Mộc liễm mục nói, "Có người ngụy tạo đồng tiền này, lợi dụng điều đó muốn ta mắc câu, muốn đưa Tiêu gia vào chỗ chết."

"Ngươi không sao chứ?"

Đối với sự quan tâm của Thừa Ân, Tiêu Mộc dường như không nghe thấy, "Ngươi biết vì sao lại xảy ra chuyện như vậy không?"

Lưu Thừa Ân lắc đầu.

"Bởi vì ngươi ngu." 

Tiêu Mộc cầm đồng tiền nhuốm máu,  một bên thưởng thức một bên cay nghiệt nói, "Mật thám bên người mà lại không hề có cảm giác, vật liền thân còn để bị người ta giả mạo, sao ngươi ngu xuẩn quá vậy."

Lưu Thừa Ân tự dưng bị hắn quở trách, sắc mặt cũng có chút khó coi, "Ta đúng là không thông minh, nhưng ngươi tốt hơn ta chỗ nào? Cũng không biết là ai bị giật dây la hét muốn đi Tây Bắc đánh trận, cũng không sợ đem mạng nhỏ chôn ở nơi đó?"

Tiêu Mộc bị Lưu Thừa Ân chẹn họng một chút, hắn trầm mặc chốc lát, "Đó là lúc trước, người cũng sẽ thay đổi."

Lưu Thừa Ân nhếch môi, "Tiểu Mộc, ngươi có phải sợ liên lụy ta...... nên mới như vậy nói."

"Liên lụy ngươi?" Tiêu Mộc khóe miệng mang ra điểm lương bạc ý cười, "Ta là sợ ngươi trở thành gánh nặng của ta. Điểm ấy ngươi cũng không tự mình hiểu được sao? Từ khi ta quyết định nhập sĩ, loại thiếu gia ăn chơi như ngươi...... không có tư cách làm bằng hữu của ta."

Lưu Thừa Ân bị Tiêu Mộc làm cho một phen tức giận đến sôi máu, cắn răng nghiến lợi nói, "Rắm chó không kêu, Tiêu Mộc, nhớ kỹ lời hôm nay ngươi nói, sau này đừng có mà trở về cầu ta tha thứ cho ngươi."

"Ai cầu xin trở lại như cũ trước thì người đó là nội tôn." Tiêu Mộc quẳng xuống ngoan thoại, sau đó nghênh ngang rời đi.

Lưu Thừa Ân tức đến một cước đá vào cây.

Tiêu Mộc ngơ ngơ ngác ngác đi tới tửu quán, đặt mông xuống trước mặt Cơ Ly đã uống say như chết nói, "Một mình uống rượu không cảm thấy buồn à? Tiểu nhị, cho mười vò rượu."

Cơ Ly không trả lời hắn, tự mình ôm bầu rượu uống.

Tiêu Mộc một chén lại một chén, cũng không biết mình uống nhiều ít, hắn lớn miệng nói, "Tiểu gia ta... Ta hôm nay vui vẻ, hôm nay ta vung... vứt đi một phiền toái... cái này... rượu này ta mời ngươi."

"Thoải mái... sảng khoái." Cơ Ly say như chết ghé vào trên mặt bàn, "Ta... ta cũng vui vẻ... ta tự do... tự do."

Cơ Ly buông chén rượu, lầm bầm "Tự do" , nước mắt chậm rãi chảy xuống.

Tiêu Mộc lờ đờ mông lung cầm lấy rượu chén nện hắn, "Ngươi... Ngươi khóc tang à... Lão tử còn... chưa khóc đâu... Lão tử vừa mới... cùng kẻ từ khi đầu trọc... mặc chung quần lớn lên... huynh đệ tuyệt giao..."

"Chuyện của ngươi... bao lớn a..." Cơ Ly ngậm chén rượu, thiên băng địa liệt bi thương mờ mịt tràn ra tới, "Cha ta... giết... giết... mẹ ta... lúc trước... đối xử với ta rất tốt... tất cả chỉ là lợi dụng... lợi dụng..."

Tiêu Mộc trút hết giọt rượu cuối cùng, đem bầu rượu trong tay ném đi, trực tiếp hé miệng, lấy thêm bình rượu khác uống tiếp, rượu cay nồng nặc chảy qua cổ họng, xâm nhập thực quản, hắn một bên ho khục khục một bên cười, "Ha ha... Ngươi... tương đối thảm... Ha ha ha"

Cười cười, hắn đưa tay che mắt, lòng bàn tay ẩm ướt một mảng, không biết đây là rượu hay là thứ gì khác. Ý thức dần dần mất đi, rượu quả nhiên là đồ tốt, nhất túy giải thiên sầu.

"Thiếu gia cùng Thừa Ân thiếu gia tuyệt giao."

Tiêu Đình thở dài, cúi người ôm Tiêu Mộc say đến bất tỉnh nhân sự, mắt nhìn Cơ Ly bên cạnh, nói với Hạ Chí, "Đem Lục điện hạ đưa đến đó đi, bệ hạ ở nơi đó."

"Vâng."

Tiêu Đình ôm Tiêu Mộc toàn thân mùi rượu lên xe ngựa, để hắn nằm gối lên chân mình.

Tiêu Mộc giống con tôm cuộn tròn, nước mắt rơi ướt áo bào của Tiêu Đình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro