Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc tỉnh dậy đầu hắn đau như búa bổ, phảng phất như đang có người cầm chùy gõ vào đầu.

Tiêu Mộc xoa huyệt thái dương, uống canh giải rượu Tiêu Hoàn Viễn đưa, mới dần dần tỉnh táo. Hôm qua ở tửu lâu uống say bí tỉ, trong lúc nhất thời hắn không nhớ nổi mình về phủ bằng cách nào, bèn hỏi Tiêu Hoàn Viễn.

"Hôm qua ta về phủ bằng cách nào vậy?"

Tiêu Hoàn Viễn nhận chén không Tiêu Mộc đưa, đặt vào khay, "Tướng gia tự mình đi đón thiếu gia trở về."

"Cha ta đâu?"

"Dạ ở thư phòng."

Tiêu Mộc gật gật đầu, sau khi rửa mặt, liền đi thư phòng.

Mùa hè mưa tới cũng nhanh, tiếng sấm vang rền, mặt đất chỉ một lát đã ướt. Nước mưa thuận mái hiên chảy xuống, như từng chuỗi ngọc châu.
Cửa thư phòng đang mở, Tiêu Mộc nhìn thấy phụ thân đang đứng bên cạnh cửa sổ.

Tiêu Đình nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn thấy Tiêu Mộc. Hắn lo lắng kêu một tiếng "Cha" , như cây cột đứng xửng ngay tại chỗ.

"Tiểu Mộc." Tiêu Đình đem cửa sổ khép lại, chậm rãi đi đến trước bàn sách.

Tiêu Mộc nghe phụ thân gọi mình có chút mờ mịt ngẩng đầu.

"Hành lí ta đã cho người thu thập xong. Chiều nay con lên đường đi Hàng Châu đi." Tiêu Đình sắp xếp thư trên bàn, đưa cho Tiêu Mộc.

Nhưng hắn không nhận, mà lại sửng sốt nửa ngày, mới từ trong cổ họng bật ra ba chữ, "Vì cái gì?"

"Tổ phụ tổ mẫu của con đều ở Hàng Châu, ta ở kinh đô không thể tận hiếu với họ, con về Hàng Châu thay phụ thân bồi bọn họ đi."

Tiêu Mộc đỏ cả vành mắt, "Tại sao chứ?"

Tiêu Đình thả thư trong tay, "Kinh thành là nơi thị phi, con ở lại đây quá nguy hiểm, ta không thể để con mạo hiểm."

"Nhưng con không sợ nguy hiểm. Con lại càng thêm dụng tâm học tập, mưu mô cũng tốt, xảo quyệt cũng được con đều có thể học, con sẽ cố gắng ngày càng giỏi, càng đáng để dựa vào. Mỗi ngày con chỉ ngủ ba giờ... không hai canh giờ."

Tiêu Mộc tiến lên níu áo Tiêu Đình, hắn hít mũi một cái, thành kính nói: "Con muốn giúp cha, cha đã đáp ứng con rồi......"

"Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Con cũng thấy rồi đấy, chuyện xảy ra hôm qua không phải lần đầu tiền, càng không phải là lần cuối cùng, chỉ một chút sơ xẩy là vạn kiếp bất phục. Con ở lại đây, ngoại trừ làm ta bó tay bó chân cũng không có bất cứ tác dụng gì."

Tiêu Đình gỡ tay nhi tử đang nắm áo mình xuống, "Tiểu Mộc, con trưởng thành rất nhanh làm người phụ thân này rất kiêu ngạo, nhưng những kẻ núp trong bóng tối sẽ không cho con thời gian để chính chắn hơn. Vi phụ không thể để con mạo hiểm."

"Con có thể tự bảo vệ bản thân, sẽ không liên lụy đến phụ thân." Tiêu Mộc trong mắt tràn ngập khẩn cầu.

"Vi phụ muốn tốt cho con thôi."

Tiêu Đình ngữ khí mặc dù ôn hòa, nhưng thái độ lại là không cho phép từ chối, kiên quyết nói: "Nhất định con phải đi Hàng Châu."

Tiêu Mộc đầu nóng như lửa chất vấn, "Đây là sao chứ? Cha ngoài miệng nói là tốt với con, nhưng cha tại sao không hỏi xem con có đồng ý hay không? Cha tại sao có thể ngang ngược lộng quyền như thế? Con không đi Hàng Châu."

"Đừng lại hồ nháo!"

Tiêu Đình trách mắng, đôi mắt quanh năm u ám bây giờ lại lạnh đến không cho người nào có thể sinh ra nửa phần ý niệm phản kháng, "Quyết định của ta, khi nào đến phiên ngươi phản đối?"

"Nhưng mà con......"

"Hạ Chí, Cốc Vũ, hộ tống thiếu gia trở về phòng. Ăn cơm trưa xong tiễn hắn lên đường đi Hàng Châu."

"Vâng."

Cơm trưa được bưng vào như thế nào thì khi bưng ra cũng y như vậy, Tiêu Mộc im lặng dùng phương thức của mình biểu đạt kháng nghị.

Tiêu Đình cũng không mềm lòng, thậm chí còn không đến tiễn hắn, hắn bị ép đến trước xe ngựa.

Mùa hè mưa đến nhanh, đi cũng nhanh. Sau cơn mưa bầu trời xanh như mới rửa, trong không khí tràn ngập cỏ xanh cùng mùi đất, bên trái một vũng nước, bên phải một vũng nước.

Tiêu Nghĩa đem đồ đạt đã chuẩn bị xong giao cho Hạ Chí. Bên cạnh Cốc Vũ có một thanh niên trên dưới ba mươi đang đứng, diện mục bình thường, nhưng bên người lại toát ra một cỗ thi thư khí độ.

Tiêu Nghĩa giới thiệu nói, "Vị này là Diệp Diên Diệp tiên sinh, là khách của Tiêu phủ, cũng là vị được tướng gia mời từ Tây Tịch đến, để cùng thiếu gia trở về Hàng Châu."

Tiêu Mộc giờ phút này tâm tình mười phần hỏng bét, gặp ai cũng cảm thấy đáng ghét, tâm hắn chua nghĩ, phụ thân nói sẽ đích thân dạy bảo con, xoay một cái liền đem cái người Diệp tiên sinh gì đó ra đối phó con. Muốn con đi thôi thì không nói, thậm chí còn không ra tạm biệt con.

Tiêu Mộc càng nhìn càng thấy tên Diệp tiên sinh không vừa mắt, thời điểm lên xe ngựa hắn cố ý một cước giẫm vào vũng nước. Nước bùn văng lên, dính vào vạt áo của Diệp Diên, nhìn như minh châu thượng hạng nhiễm bụi đất dơ bẩn.

Diệp Diên không nghĩ tới Tiêu Mộc sẽ làm vậy với y, y sửng sốt một chút, mắt nhìn vết bùn dính trên vạt áo, nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại.

Tiêu Mộc đây là ra uy với y?

Diệp Diên bật cười, bước xe lên xe ngựa.

Cốc Vũ cùng Hạ Chí ngồi trên ghế lái xe ngựa. Hướng về con đường phía trước chậm rãi đi, kéo lên màn mở đầu ở Hàng Châu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro