Chương 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ đêm Tiêu Đình để lộ thân phận, Tiêu Mộc không biết phải đối mặt với phụ thân như thế nào. Cả quãng đường Tiêu Mộc mạo phạm "Diệp thúc" có đếm hết hai bàn tay cũng kể không xiết. Thật ra Tiêu Mộc cảm thấy Diệp Diên sẽ không để bụng những chuyện nhỏ nhặt với tiểu bối, nhưng đổi thành phụ thân...... Mặc dù Tiêu Đình không so đo những chuyện nhỏ nhặt, Tiêu Mộc cũng không nghĩ mình sẽ qua được ải này, luôn cảm thấy trong lòng hãi đến hoảng. Trừ cái đó ra thì Tiêu Mộc một mực áp chế suy nghĩ oán giận, nhưng chúng nó thỉnh thoảng vẫn ngoi lên, dù sao cũng có chút oán trách, oán trách phụ thân chuyên quyền độc đoán, oán trách phụ thân không nói không rằng đẩy hắn đi, làm tổn hại đến ý nguyện của hắn.

Ở chùa Phúc nghe phụ thân cùng Cơ Tốn nói chuyện, Tiêu Mộc đã biết phụ thân xuôi nam là vì công vụ cần thực hiện, Hàng Châu cách Ngô Hưng không xa mấy, trái phải đều tiện đường, phụ thân cần gì phải giả dạng người khác mà không chịu nhận hắn? Hay là sợ càng thân thiết sẽ không thể bỏ mặt hắn, có phải chờ đến Hàng Châu, phụ thân xong xuôi công vụ, chung quy cũng phải đối mặt biệt ly? 

Tiêu Mộc không dám nghĩ sâu xa, hắn có rất nhiều lời muốn hỏi Tiêu Đình, nhưng lời nói đến bên miệng cuối cùng vẫn phải nuốt ngược vào trong, hiện tại hỏi những điều này thì có ích lợi gì đâu? Bây giờ hắn không có bản lĩnh làm trái quyết định của phụ thân, chờ hắn đủ lông đủ cánh cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể trở lại bên cạnh người. Tiêu Mộc nhìn Tiêu Đình nhắm mắt dưỡng thần, nhớ tới đêm đó có phụ thân che chở, lại nghĩ cảnh phụ thân kiên quyết bắt ép mình đi, nụ cười Tiêu Mộc dần đắng chát.

Con biết cha muốn tốt cho con, nhưng con vẫn nhịn không được buồn bã.

"Cha, có thể......"

Tiêu Đình mở to mắt, trông thấy tiểu Mộc tiêu điều, cuối cùng nói, "Đợi đến Hàng Châu lại nói."

Tiêu Mộc gật gật đầu, đem những chữ muốn nói nuốt ngược vào, chớp chớp đôi mắt hơi khô rát.

Nhi tử buồn bã Tiêu Đình đều để trong mắt nên chuyện đau lòng không thể tránh khỏi, nhưng đã hạ quyết tâm để đứa nhỏ nhớ kỹ giáo huấn, y cũng không thể tùy tiện buông xuống, phải cho nó biết lỗi mới được.

Trên có Thiên Đường, dưới có Tô Hàng .

Hàng Châu là nơi giao thương buôn bán tốt, những năm gần đây Tiêu Mộc đi theo Tiêu Đình ra ngoài, khoảng ba năm mới có một lần về thăm, mà cũng rất vội vã, lần này Tiêu Mộc trở về như cách một thập kỉ.

Tiêu gia ở Tiền Đường cũng coi như một gia tộc lớn, Tiêu gia trưởng tử bây giờ là Tiền Đường Huyện lệnh, thứ tử nghe nói ở kinh thành làm đại quan, tiểu nhi tử thì nhàn vân dã hạc vô tâm hoạn lộ (*), làm một tiên sinh dạy học. Bối cảnh như vậy ở Tiền Đường thì coi được nhưng so với tứ đại thế gia thì như so quái vật khổng lồ.

(*) Hình dung người nhàn tản, không chịu câu thúc, không cầu danh lợi.

Tiêu Đình cùng Tiêu Mộc ngồi trong xe ngựa mặc dù xa hoa thoải mái dễ chịu, nhưng từ bên ngoài nhìn vào cũng không chói mắt, Hạ Chí cho dừng xe ngựa trước cổng Tiêu phủ, Cốc Vũ nhảy xuống, đem rèm kéo ra, hai phụ tử cùng nhau xuống xe.

Người gác cổng Tiêu gia là một lão gia nhân ngoài sáu mươi, nhìn thấy Tiêu Đình cùng Tiêu Mộc lấy làm kinh hãi, kích động hướng vào nhà hét lớn, "Lão gia, phu nhân, Nhị thiếu gia cùng tiểu thiếu gia trở về."

Rất nhanh hai người độ khoảng tuổi sáu mươi từ trong nhà bước ra, Tiêu lão gia mặt mũi hiền lành, Tiêu phu nhân lúc còn trẻ là một nhân vật mạnh mẽ, duy chỉ có đối xử với Tiêu Đình mới lộ ra mấy phần nhu hòa, tuy nói bây giờ không thể so với lúc trước, nhưng nhìn cũng mười phần rạng rỡ.

"Phụ thân, mẫu thân." Tiêu Đình quỳ xuống, hai tay kép lại, cúi đầu thật sâu. Tiêu Mộc ở phía sau cũng giống cha đi đại lễ.

Tiêu lão gia vội nói, "Mau mau đứng lên, mau mau đứng lên."

Tiêu phu nhân tiến lên đỡ hai người đứng dậy, nắm tay Tiêu Mộc giận dỗi nói, "Lâu lắm rồi mới về thăm nãi nãi, nãi nãi nhớ con."

Tiêu Mộc ôm cánh tay Tiêu phu nhân làm nũng nói, "Nãi nãi, tiểu Mộc ngày nhớ đêm mong muốn trở về đó, con còn đặc biệt mang theo lễ vật. Nãi nãi đoán xem đó là cái gì?"

Tiêu phu nhân vỗ bàn tay Tiêu Mộc một cái, "Ta còn không biết con à, tiện tay mua món đồ chơi nhỏ, làm niềm vui cho nãi nãi."

Tiêu phu nhân nhìn Tiêu Đình cười hiền hòa, "A đình một đường bôn ba chắc là mệt mỏi rồi, ta để hạ nhân đi nấu nước nóng, một hồi cả hai đi tắm rửa nghỉ ngơi, bữa tối người một nhà chúng ta cùng dùng bữa."

Tiêu Đình cảm ơn nói, "Làm phiền mẫu thân."

Mọi người vừa mới đi vào nhà, một phụ nhân dịu dàng đang nắm tay một tiểu cô nương ba tuổi vội vàng đuổi đến, hướng Tiêu Đình thi lễ, lại tiếp tục hướng Tiêu Mộc nhẹ gật đầu, "Nhị thúc, nhị đệ."

Tiểu cô nương trên đầu thắt hai bím tóc trốn sau lưng mẫu thân, mở to đôi mắt hiếu kì nhìn hai người trước mặt.

Hoàng thị nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tiểu cô nương, "Cầu Cầu, chào hỏi."

Tiểu cô nương rụt rè, "Nhị thúc gia gia, Nhị thúc."

Tiêu Đình ngồi xổm xuống, đưa tay ra, trong lòng bàn tay có một viên ô mai đường.

Tiểu cô nương nhìn thoáng qua Hoàng thị, lại liếc mắt nhìn Tiêu phu nhân, cuối cùng nhìn đến Tiêu lão gia, mới đưa tay nhận ô mai đường, mở giấy gói kẹo chuẩn bị ăn, lại bỏ ô mai đường xuống, nhu thuận nói, "Tạ ơn Nhị thúc gia gia." Lúc này mới cầm ô mai đường, đắc ý ăn.

Tiêu Mộc đứng xem một màn này, bị sự bán manh của đứa nhỏ này làm cho thích thú, ôm lấy tiểu cô nương nói, "Đợt trước về Cầu Cầu còn nằm trong bụng tẩu tẩu, giờ thì Cầu Cầu đã là một tiểu cô nương rồi a."

Tiêu lão gia nhìn Tiêu Đình nói, "Lần này ở lại bao lâu?"

Tiêu Đình đứng dậy, "Mười ngày ạ."

Tiêu lão gia gật gật đầu, "Lần này là cải trang trở về?"

"Có chút công vụ mang theo, không tiện bại lộ thân phận."

"Ta sẽ để bọn hạ nhân chú ý một chút."

"Làm phiền phụ thân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro