Chương 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời gian tán gẫu chầm chậm trôi qua, Tiêu phu nhân sai người dẫn Tiêu Đình cùng Tiêu Mộc về phòng nghỉ ngơi, sau đó sai người đi huyện nha và trường học gọi hai nhi tử cùng nhi tôn về dùng bữa.

Hai phụ tử ở đây, mỗi người có một gian phòng cách nhau một bức tường, những năm gần đây mặc dù bọn họ ít trở về nhưng Tiêu phu nhân cũng thường xuyên cho người quét dọn, nên gian phòng mười phần sạch sẽ gọn gàng.

Tiêu Mộc về phòng tắm rửa một cái trong nháy mắt cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái không ít, chặng đường dài một tháng qua khinh công của hắn tiến bộ không ít, nhưng cũng làm cho hắn cảm thấy mệt mỏi, vốn định vùi đầu ngủ một giấc rồi đi dùng bữa tối nhưng trong lòng có chuyện nặng nề nên lăn qua lộn lại thế nào cũng không chợp mắt được. Thần xui quỷ khiến, hắn đứng dậy, mang giày, đi tới trước cửa phòng của Tiêu Đình, giơ tay muốn gõ cửa, lại yên lặng buông xuống.

Tiêu Đình trông thấy bóng dáng thấp thoáng ngoài cửa, gác bút nói, "Đã tới thì vào đi."

Được Tiêu Đình cho phép, Tiêu Mộc mới đẩy cửa đi vào, đến cạnh bàn đọc sách của phụ thân.

Phòng ngủ Tiêu Đình không rộng nhưng sạch sẽ gọn gàng, một giường gỗ khắc hoa văn, một bàn gỗ đặt cạnh cửa sổ, bên tường có hai giá sách, những quyển sách được sắp xếp gọn gàng trên kệ.

Tiêu Đình khép sách nghiêng người sang, ôn hòa nhìn Tiêu Mộc, như đang chờ Tiêu Mộc chủ động mở miệng.

Tiêu Mộc quỳ xuống, cúi người đi đại lễ, ánh mắt hắn kiên định nhìn Tiêu Đình, "Xong công vụ ở Hàng Châu, xin cha mang tiểu Mộc hồi kinh."

Ngón trỏ trên bàn gỗ khẽ gõ, y trầm mặc chốc lát mới nói, "Con cho rằng ta đưa con đến Hàng Châu là cùng con đùa giỡn sao?"

Giọng nói Tiêu Đình không tính là nghiêm khắc, nhưng không hiểu sao lại khiến da đầu Tiêu Mộc tê dại, hắn nhìn không thấu suy nghĩ của phụ thân, nhưng chuyện này hắn không thể nhượng bộ được, thế là nhắm mắt nói, "Cũng không phải nhi tử tùy hứng làm bậy, con đã suy nghĩ kĩ càng, có ba nguyên nhân."

"Nói một chút." Mặt y nhìn không ra hỉ nộ.

Tiêu Mộc quỳ thẳng người, "Con ở Hàng Châu, cha lại ở Trường An, cha không thể quan tâm con được, tính qua tính lại thì toàn bất lợi thôi, đây là một. Điều hai, con là nhược điểm, giờ cả triều đều biết chuyện, con ở Hàng Châu nếu có người muốn hãm hại, dù cha có lợi hại hơn nữa cũng khó tránh khỏi ngoài tầm tay. Và cuối cùng, từ trước đến nay con...... ngang bướng không chịu nổi, nếu cha không quản thúc, khó tránh khỏi...... gây chuyện thị phi. Vì vậy mong cha suy nghĩ lại, đợi xong chuyện ở Hàng Châu, cha có thể mang tiểu Mộc hồi kinh nha."

Tiêu Đình khẽ gõ bàn gỗ ngón tay dừng một chút, đứng lên nói, "Hai cái đầu tạm thời cho là đúng đi, còn cái thứ ba...... tiểu Mộc, con dùng cái này uy hiếp ta sao?"

Bị phụ thân chất vấn không lưu tình chút nào, hắn ủy khuất tràn trề, hốc mắt liền đỏ ửng, "Tiểu Mộc không muốn như thế, nhưng cha cứ khư khư cố chấp, tiểu Mộc bất lực phản kháng đành phải hạ sách bức cha đưa con hồi kinh."

"Tốt, tốt, tốt." Tiêu Đình liên tiếp nói ba chữ tốt, "Có chí khí."

Y tiện tay cầm lấy cây chổi lông gà treo trên tường.

Tiêu Đình dùng cây chổi gõ gõ mặt bàn, ý vị không cần nói cũng biết. Tiêu Mộc cắn răng tiến lên hai bước, cúi người chống trên bàn gỗ, mông có chút nhếch lên, phía sau bỗng mát lạnh.

Tiêu Đình cầm cây chổi chỉ vào hông đứa nhỏ khiến cho cái mông không thể không nhô cao hơn, "Con thật như lời nói đi gây chuyện thị phi hay chỉ đem ra làm điều kiện với cha?"

Tiêu Mộc không hề dự định gây chuyện thị phi, phụ thân không dẫn hắn hồi kinh thì hắn sẽ cố gắng làm mình mạnh lên, bằng thực lực trở lại bên cạnh Tiêu Đình.

Tiêu Mộc nói như vậy cũng vì muốn tăng thêm một chút hy vọng mà thôi. Nhưng tình cảnh này hắn chỉ cảm thấy mười phần ủy khuất, từ trước đến nay hắn chưa từng tán đồng việc phụ thân đưa hắn đến Hàng Châu, cũng không thấy việc mình muốn ở bên phụ thân là sai, bởi vậy miệng cứng rắn nói, "Đương nhiên là thật."

"Nghĩ thông suốt rồi trả lời." Giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến.

Tiêu Mộc không lên tiếng nữa mà chỉ trầm mặc. Phía sau roi đã rơi xuống, đánh vào mông Tiêu Mộc, hắn bất ngờ ăn đau nhịn không được rên khẽ một tiếng.

Roi đánh xuống mông liền hiện một vệt sưng, bắt đầu nhói, hai ba cái liên tục đánh xuống, da thịt giống như nước đun sôi từng chút từng chút nóng lên.

Đánh tròn mười cái Tiêu Đình ngừng tay, mông nhỏ xuất hiện bốn năm vệt đỏ đang sưng lên, chóp mũi Tiêu Mộc đổ mồ hôi hột, hơi thở nặng nề, có thể thấy đứa nhỏ chịu đựng cũng không dễ dàng gì.

"Còn chưa chịu nhận lỗi?" Tiêu Đình đặt roi trên cái mông đang dần nóng lên.

"Con không sai." Tiêu Mộc nói chắc như đinh đóng cột, phía sau rất đau nhưng hắn không muốn vì sợ đau mà chấp nhận yêu cầu của phụ thân.

Lại mười roi nữa rơi xuống. Mười roi này so với mười roi trước kéo dài hơn, đau càng thêm đau, thương chồng thương, Tiêu Đình hạ roi chậm rãi, đứa nhỏ nhịn không được rên khẽ, không tự chủ tránh né trách phạt.

Tiêu Đình biết đứa nhỏ hiện tại vô cùng đau đớn, cũng không có trách móc nặng nề, mười lần đánh xong, y nhìn đầu tóc bù xù đầy mồ hôi của nhi tử, thở dài hỏi, "Tiểu Mộc, con cảm thấy việc này phụ thân sai sao?"

Tiêu Mộc không nói gì, giống như bị Tiêu Đình bật trúng công tắc, nước mắt nhịn không nổi rơi xuống, chuyện hiển nhiên, hắn đúng là nghĩ như vậy chỉ là vì phụ thân là phụ thân nên hắn mới không dám chỉ ra sai lầm của người.

Tiêu Đình xem phản ứng của Tiêu Mộc, một tay nhẹ nhàng ấn lưng, tay còn lại vẫn vung roi đều đều.

Lại mười roi nữa, Tiêu Mộc không cảm giác được Tiêu Đình đã giảm bớt lực, hắn chỉ cảm thấy mông rất đau cùng ủy khuất. Nước mắt lạch bạch lạch bạch rơi xuống mặt bàn tạo thành vũng nước nhỏ. Vết thương trên mông đã biến thành một mảng lớn, xanh xanh tím tím giàn đều khắp mông.

"Con vẫn kiên trì là lỗi của phụ thân sao?" Roi nhấp nhấp ngay vệt nặng nhất, giọng nói y pha lẫn một ít uy hiếp.

Tiêu Mộc nghẹn ngào nói, "Cha hôm nay có đánh chết con, con cũng không cho rằng mình có lỗi." Ngụ ý là vẫn kiên trì cho rằng phụ thân sai.

Tiêu Đình bỏ cây chổi xuống, giơ tay lấy khăn vải treo trên giá gỗ, nhúng vào chậu nước đã chuẩn bị sẵn, vắt khô, đi đến bên bàn gỗ thay đứa nhỏ lau mặt, "Được rồi, đừng khóc nữa, là cha sai rồi."

Thái độ phụ thân thay đổi quá nhanh, hắn không thể tin mà ngước đôi mắt ướt đẫm tràn đầy kinh ngạc nhìn phụ thân.

Tiêu Đình xoa xoa cái đầu nhỏ đầy mồ hôi của ai kia, "Cha lúc đó không nói lời nào muốn đưa con tới Hàng Châu so với chuyện con tuyệt giao với Thừa Ân hành vi có gì khác nhau? Không phải con rõ ràng nhất sao, hại người hại mình, đây rõ ràng chính là sai."

Tiêu Mộc mở to hai mắt, thế mới biết phụ thân làm như vậy vì cái gì, hắn sớm nên nghĩ đến, huống chi lúc phụ thân đóng giả làm "Diệp Diên" cũng đã nhắc qua.

"Nếu ta là tướng gia, nhất định không cảm thấy ngài liên lụy, ngài có hay không nghĩ tới tướng gia đưa ngài đi có lẽ vì nguyên nhân khác?" Câu nói này vang lên trong đầu Tiêu Mộc, đôi mắt vừa mới được lau lại đỏ ửng, tâm tình lần này so với tâm tình ủy khuất lần trước có khác biệt lớn.

Tiêu Đình nhìn khuôn mặt mít ướt của đứa nhỏ liền biết nó đã nghĩ thông suốt, y ôn nhu nói, "Đã chỗ không muốn, chớ thi tại người. Đạo lí đơn giản như vậy con vẫn không rõ?"
(Chỗ này mình cũng không hiểu )

Tiêu Mộc nức nở nói, "Cha, con biết sai rồi."

"Rồi biết nên làm như thế nào chưa?" Tiêu Đình cầm thuốc trị thương bước tới.

Tiêu Mộc gật gật đầu, "Con sẽ xin lỗi Thừa Ân, kêu hắn tha lỗi cho con."

Tiêu Đình chuẩn bị bôi thuốc cho nhi tử, lại bị Tiêu Mộc cản lại, "Cha, không cần...... thoa thuốc cho con."

Tiêu Đình thấy thái độ kiên định của tiểu Mộc, biết trong lòng đứa nhỏ hối hận nên cất thuốc đi, kéo quần lên cho tiểu Mộc, đem đai lưng buộc lại, dìu đứa nhỏ, "Này là do con yêu cầu, nên hảo hảo thụ lấy. Về phòng đi tắm rồi nghỉ ngơi một tí, nếu đau quá thì bữa tối cha để người đem vào phòng cho con."

Tiêu Mộc lắc lắc đầu nói, "Cơm tối con cùng cha đi, người một nhà tụ họp còn đặc biệt vì chúng ta bày tiệc mời khách, nhi tử nào không có đạo lý như thế."

Tiêu Đình mặc dù đau lòng nhi tử, nhưng Tiêu Mộc nói có lý, chỉ có thể tùy theo ý đứa nhỏ, "Ta dìu con về phòng."

Tiêu Mộc vẫn có chút lo lắng hỏi, "Cha, cha nói để con lại Hàng Châu là thật hay giả?"

Tiêu Đình nhếch miệng, "Cùng con đùa giỡn."

Tiêu Mộc:"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro