Phiên Ngoại Diệp Nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè ở kinh thành vẫn rất nóng bức như trước đây, ve sầu bên này kêu một tiếng, bên kia kêu một tiếng đầy náo nhiệt, hoa sen của Tiêu phủ nở rộ thật đẹp mắt, duyên dáng yêu kiều đứng ở trên mặt nước, gió thổi qua những bông hoa đón gió đung đưa giống như mỹ nhân nhảy múa trong ngọn gió. Bức tranh mỹ cảnh này, chỉ sợ đám người ở Tiêu phủ giờ phút này không có tâm tình thưởng thức.

Bàn tay mà Tiêu Đình nắm bỗng cử động, đổi thành cùng Tiêu Đình mười ngón đan xen vào nhau, "Tướng công, chàng dìu ta đi."

Tiêu Đình ngồi bên giường, đỡ vai Diệp Nam, thận trọng để không làm đau nàng, mình cũng điều chỉnh một chút tư thế, để nàng nằm trong lồng ngực mình, hai tay bao bọc lấy nàng, đem nàng nhốt vào lòng mình, hàm dưới nhẹ nhàng tì vào đỉnh đầu nàng.

Diệp Nam hô hấp khó khăn nói, "Bộ dạng của thiếp bây giờ rất xấu phải không?"

Diệp Nam bị ốm đau hành hạ nửa năm, tưởng tượng chỉ cần có một ngọn gió nhỏ cũng có thể thổi bay nàng, hốc mắt của nàng hõm sâu, một khuôn mặt trứng ngỗng giờ đây đã gầy thành cái dùi, càng lộ ra đôi mắt to đến kinh khủng. Ba ngày trước cơm nước nàng đã ăn không vô, có dùng cách nào cũng không chịu nhắm mắt lại nghỉ ngơi, chỉ sợ nhắm mắt lại liền buông tay nhân gian.

"Sao lại nói như vậy?" Tiêu Đình cúi đầu, sủng nịnh ôn nhu hôn vào trán nương tử, "Ai thì không biết, nhưng trong lòng Tiêu Đình thì A Nam của ta vẫn là đệ nhất mỹ nhân thành Hàng Châu, ai cũng không đẹp bằng nương tử của ta."

"Chàng lại lừa thiếp." Diệp Nam ăn dấm chua nói, "Đừng tưởng rằng thiếp không biết, tháng trước đệ nhất mỹ nhân thành Hàng Châu lại gửi thơ cho chàng, nàng ấy không phải là đẹp hơn ta sao?"

"Thơ đó là gửi cho tiểu Mộc mà." Tiêu Đình nhìn thoáng qua đứa nhỏ đang ngủ thiếp đi bên giường, mặt không đỏ tim không đập đem nồi ném cho nhi tử, "Huống hồ nàng ta như thế nào vi phu không nhớ rõ, nhưng có một điều ta chắc chắn đó là không bằng nữa phần của nương tử ta a."

Diệp Nam trầm thấp mà cười cười, "Chàng cũng thật biết cách dỗ người."

"Tướng công?"

"Hửm?"

"Nếu như có thể, thiếp rất rất muốn bồi tiếp chàng." Diệp Nam vốn là muốn tận lực để bầu không khí nhẹ nhõm, không làm Tiêu Đình quá khó chịu, có thể nói nói liền không nhịn được đem lời trong lòng tiếc nuối nói ra, bầu không khí vừa có chút khởi sắc liền theo câu nói của mình rơi xuống nước mắt.

Tiêu Đình nhẹ di chuyển cằm an ủi Diệp Nam, thanh âm có chút thấp, "Vậy thì đừng đi, một mực bồi tiếp ta."

Diệp Nam cảm giác được giọt nước nóng hổi rơi xuống trán của mình, nàng hít mũi một cái, nước mắt rơi như mưa, "Sớm biết có ngày hôm nay, lúc đó thiếp sẽ không đi trêu chọc chàng, sẽ không để cho chàng khổ sở như vậy."

Không đợi Tiêu Đình mở miệng phản bác, Diệp Nam tự mình đổi ý, "Không được, chàng tốt như vậy, thiếp không thể tặng chàng cho người khác."

Nói nhiều như vậy, Diệp Nam có chút mất sức, nàng dừng lại, thở hổn hển mấy hơi, nói tiếp, "Thật xin lỗi, A Đình, không thể cùng chàng sống đến răng long bạc đầu rồi."

"Vậy thì đừng tặng ta cho người khác." Giọng nói y có chút nghẹn ngào, khó được vậy mà tính trẻ con uy hiếp nói, "Nàng có nhớ lúc nàng trêu chọc ta, nói là sẽ cùng nhau sống đến già, nàng mà nuốt lời, ta sẽ tìm mười tám người mẹ kế cho tiểu Mộc."

Diệp Nam đưa thay sờ sờ ghé vào bên giường tiểu Mộc đầu đang ngủ say, "May mắn vẫn còn có tiểu Mộc"

Tiểu Mộc đầu tỉnh giấc, không biết chuyện gì xảy ra, cũng không hiểu cái gì là sinh ly tử biệt, bất quá đứa nhỏ nhạy cảm cảm giác được mẫu thân thương tâm liền chạy vọt về phía mẫu thân, như con mèo nhỏ đem mặt vùi vào lòng mẫu thân.

Nếu là lúc trước Diệp Nam khẳng định sẽ đem tiểu Mộc đầu ôm đến trên đùi trêu đùa một phen, nhưng bây giờ nàng lại không có sức lực, nàng xoa đầu tiểu Mộc, "Tiểu Mộc à, con có thích đi ngủ không?"

"Thích." Tiểu Mộc vui vẻ nói.

"Nương cũng thích." Diệp Nam bóp nhẹ cái mũi nhỏ của nhi tử, "Cho nên nương muốn ngủ một giấc thật dài thật dài, nhưng cha lại quấy rầy nương, không cho nương ngủ a. Bởi vì nương ngủ thiếp đi sẽ không thể cùng con cùng cha chơi đùa, cha của con thương tâm, tiểu Mộc thay nương an ủi cha có được hay không?"

"Cha không nên quấy rầy mẹ đi ngủ, tiểu Mộc bồi cha chơi, chờ mẹ thức dậy lại cùng nhau chơi đùa." Tiểu Mộc tiểu đại nhân giáo dục Tiêu Đình nói.

"Chàng nhìn xem, một góc của tiểu Mộc chàng cũng không bằng." Diệp Nam cười nhẹ.

Tiêu Đình nước mắt rơi như mưa, "Được rồi A Nam, vẫn là tiểu Mộc hiểu chuyện. Ngủ đi, ta ôm nàng ngủ."

Diệp Nam ngẩng đầu hôn một cái vào cằm Tiêu Đình.

Tiêu Đình cúi đầu xuống, đem mặt chôn ở đỉnh đầu nương tử, nước mắt lặng yên không tiếng động trôi nhập lá nam phát.

Diệp Nam có chút muốn nhắm mắt, hơi thở mong manh nói "Tướng công, thiếp nói cho chàng nghe một bí mật."

"Nàng nói đi."

"Thật ra thiếp là muội muội của Diêm Vương, đến nhân gian độ kiếp, hắn nghe nói thiếp yêu phàm nhân, liền vội vã gọi thiếp trở về, cho nên chàng đừng quá thương tâm. Chàng cũng đừng gấp gáp đi tìm thiếp, ít nhất phải qua năm mươi năm chờ ca ca thiếp hết giận rồi chàng lại đến. Nếu chàng tới quá sớm, cơn giận của ca ca chưa tan, sẽ không đồng ý chuyện của chúng ta đâu. Nếu chàng chờ ca ca thiếp hết giận lại đến, chúng ta sẽ đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn bên nhau. Cho nên bất luận có chuyện gì xảy ra, chàng đều phải hảo hảo sống, sống càng lâu càng tốt, có nghe thấy không?"

"Nghe được." Tiêu Đình biết lời nói này của Diệp Nam là muốn mình hảo hảo sống, nhưng nàng ấy lại không nghĩ đến nếu không có nàng, y sống có lâu thì cũng chỉ sống tạm bợ, là cô đơn một kiếp người. Thế gian này sẽ không còn những sắc màu rực rỡ, không còn phong hoa tuyết nguyệt, lại không có một màn loá mắt ấy, chỉ còn lại cơ thể không còn chút hơi ấm.

"Chàng không nghe lời thiếp nói? Chàng thề đi, nhất định phải sống lâu thật lâu." Diệp Nam ý thức đã bắt đầu mơ hồ, nhưng nàng vẫn chăm chú nắm chặt tay Tiêu Đình, cố chấp đợi nghe được lời hứa của y.

"Nàng nói cái gì ta cũng nghe." Tiêu Đình ôm nàng thật chặt như sợ lỡ một giây mình lơ là sẽ đánh mất nàng, ở bên tai Diệp Nam nhẹ giọng nức nở, giống như bình thường bọn họ cùng nhau thân mật cùng nhau tình thâm, "Ta thề, ta nhất định sẽ sống thật lâu, sống đến trăm tuổi."

Diệp Nam thở dài một hơi, lộ ra ý cười thỏa mãn, "Ngủ ngon, A Đình."

"Mộng đẹp, A Nam."

Một trận gió thổi tới cửa sổ, mang đến hương thơm cho cả căn phòng. Ngoài cửa sổ hoa sen vừa vặn nở, Tiêu Đình khóc không thành tiếng.

Địa Ngục đã mở.

Tiêu Đình ôm Diệp Nam ngồi trên giường, chết, móng tay đâm rách bàn tay cũng không hề có cảm giác.

-----------------

Buồn



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro