Chương 03: Ăn tết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên ngoài chính viện, Vưu trắc phi hành lễ với Mạnh Quân Hoài, liền lui về sau nửa bước, không nói chuyện nữa. Bộ dáng thêm phần cung kính làm Mạnh quân Hoài vui mừng, cảm thấy nàng ta hiểu ý mình, nhớ lại tối qua hơi nghiêm khắc, liền chủ động hỏi: "Có việc muốn gặp vương phi?"

Vưu thị thấy bộ dáng này, vòng tay cúi đầu nói: "Vâng, hôm qua gia muốn thiếp giúp vương phi an bài công việc tân niên, thiếp vừa nghĩ đến một chuyện, có phần lưỡng lự, tới xin chỉ thị Vương phi."

Mạnh Quân Hoài gật đầu một cái, quét mắt thấy hạ nhân bên người Tạ Ngọc dẫn đã đi thỉnh nàng, vẫn thuận miệng hỏi: "Nói ta nghe một chút."

Vưu thị liền nói: "Năm trước là thiếp thân mang theo A Lễ đi vấn an Định Phi nương nương, không biết năm nay... "

Ánh mắt Mạnh Quân Hoài trầm xuống, cảm giác vui mừng mới vừa rồi bỗng chốc không còn sót lại chút gì.

"A Lễ qua năm là ba tuổi." Mạnh Quân Hoại ngắt lời nàng, không khỏi giải thích, "Năm nay ta dẫn hắn đi trước. Nếu mẫu phi muốn gặp, sẽ tự mình truyền lời, ta tự mình đưa qua."

Đến nơi liền có nữ quan Trường Dương Cung an bài theo quy củ, người khác cũng không có phần lắm miệng.

Vưu thị sắc mặt chợt trắng, không nghĩ bị hắn bác bỏ ngay tại chỗ, thêm chuyện tối hôm qua càng không dám ở lại lắm miệng tìm xui xẻo, nghĩ nghĩ, chỉ có thể hành lễ cáo lui.

Trong nhà chính, Tạ Ngọc Dẫn mãi không thấy có người tiến vào, không khỏi nghi hoặc, liền ra ngoài xem xét.

Vừa tới ngạch cửa, thấy Mạnh Quân Hoài đi vào một mình.

"Điện hạ vạn an". Nàng thi lễ, hắn ra vẻ đỡ nàng, sau khi đứng dậy nàng liền nhìn ra ngoài: "Trắc phi đâu?"

"Lúc đầu nàng có việc chưa dám quyết định, muốn tìm ngươi thương lượng. Ta liền đưa ra chủ ý, nàng đi về trước." Mạnh Quân Hoài bình đạm nói xong, không đề cập chi tiết.

Hắn không trông cậy lời nói tối qua có thể làm Vưu thị hoàn toàn kính trọng vương phi. Nàng ta, tâm tư cũng không đơn giản như vậy, xem ra, Vưu thị có thể dễ dàng tỏ vẻ cung kính mặt ngoài. Nhưng sự việc vừa rồi làm cho hắn rõ ràng cảm giác được, trong lòng Vưu thị vẫn tiếp tục không phục, còn tính toán trong tối ngoài sáng đua tranh cao thấp với Tạ Ngọc Dẫn, hoặc là chậm rãi đẩy Tạ Ngọc Dẫn ra đầu sóng ngọn gió.

Quy củ chào hỏi tân niên đều rõ ràng, năm trước vì sự kiện Quách thị bị bại lộ, Quách thị bị cấm túc trong phủ, mới đến phiên nàng ta được phép mang con trai vào cung. Năm nay vương phi đang êm đẹp ở đây, việc này căn bản không cần hỏi nhiều, hỏi mới là kỳ lạ. Nàng ta là biết chính xác Tạ Ngọc Dẫn không quen thuộc việc trong phủ mới dám tới hỏi, nếu thật tiến vào bàn bạc, tám, chín phần chắc chắn Tạ Ngọc Dẫn sẽ đáp ứng.

Nhưng sự tình đã giải quyết, Mạnh Quân Hoài cũng không muốn nói ra làm cho Tạ Ngọc Dẫn ngột ngạt.

Hắn chỉ đem thiệp của Liễu thị đưa cho nàng: "Đây là trắc phi trong phủ thập đệ đưa tới."

Tạ Ngọc Dẫn tiếp nhận một bên ngồi xem, một bên nghe hắn nói giản lược về tình hình trong phủ thập hoàng tử. Việc này lúc ấy cũng nháo ra rất lớn, nàng vốn cũng biết một ít, mơ hồ nhớ ra vị "sủng thiếp" trong sự kiện sủng thiếp diệt thê chính là họ Liễu.

Vì thế nghe được Mạnh Quân Hoài nói "Thập đệ có thể đang muốn nâng nàng ta lên, nhưng cuối cùng vẫn là việc riêng nhà người ta, chúng ta không phải nhất thiết tiếp nhận. Ngươi muốn gặp người này hay không đều được - gặp, coi như bán một cái nhân tình; không gặp, là theo quy củ làm việc." Lúc sau, nàng buộc miệng thốt ra: "Vậy không gặp đi."

Nàng đáp quá nhanh, Mạnh Quân Hoài sửng sốt: "Nguyên nhân?"

Khuôn mặt nàng vẫn thong dong không thay đổi, nỗi lòng lại suy nghĩ các lý do thoái thác, nhanh chóng đem thiệp trả lại vào tay hắn: "Duyên pháp không đủ."

Mạnh Quân Hoài: "..."

Hắn chỉ sợ nói thêm nữa chắc sẽ bàn về nguồn gốc phật pháp các loại, liền không tiếp tục truy vấn nữa. Hắn thu thiệp lại liền đi, ra ngoài được vài bước đột nhiên dưới chân dừng lại.

"Duyên pháp không đủ", là nói đến duyên pháp của thập đệ cùng Liễu Thị, hay là của nàng cùng Liễu Thị? Nếu là vế trước, hắn xem ra có chút mơ hồ; nếu là vế sau, nghĩa là nàng thực sự khinh thường đi gặp trắc phi - nếu trong lòng nàng nghĩ như vậy, lại rất hợp ý hắn.

Nghĩ lại bộ dáng đoan đoan chính chính của nàng vừa rồi, Mạnh Quân Hoài cảm thấy không đúng, trong lòng không khỏi muốn tìm tòi nghiên cứu thêm. Nhưng rốt cuộc đã đi ra khỏi chính viện, nếu quay về đuổi theo hỏi lại không tốt lắm.

Hắn liền đem theo nỗi niềm tìm tòi nghiên cứu này tiếp tục quay đi, trong chốc lát cười một tiếng, tạm thời buông xuống ý nghĩ may mắn "rất hợp ý hắn".

Chẳng mấy chốc liền đến cuối năm. Ngày trừ tịch, Mạnh Quân Hoài cùng Tạ Ngọc Dẫn vào cung tham dự yến tiệc, tiếp đó là thời điểm ba ngày để người các phủ chúc tết thăm hỏi lẫn nhau. Bốn ngày nhanh chóng qua đi, đối với Ngọc Dẫn cũng không có gì mới lạ - khi chưa xuất giá, mỗi lần ăn tết, nàng rời Linh Hoa Am đi về nhà, đại khái cũng trải qua những ngày như vậy. Thoạt nhìn khó có thể ứng phó khách khứa nối liền không dứt, kỳ thật cũng chỉ là nói vài ba lời khách sáo cát tường thật thỏa đáng là được.

Đã nhiều ngày nay nàng cũng đã không cần lo lắng phương thức ở chung cùng Mạnh Quân Hoài, nam nữ chia ra thành từng gác, hắn đi Càn Thanh Cung dự tiệc, nhóm mệnh phụ còn lại đi Khôn Ninh Cung. Chỉ có duy nhất một việc không mấy vui vẻ chính là mấy ngày nay vì bận rộn quy củ nhiều, bữa ăn thật sự "đơn sơ", một người vốn ăn uống rất đơn giản như nàng còn cảm thấy quá mức đơn sơ.

Ngày đầu năm, buổi sáng nàng ăn bốn cái hoành thánh nhỏ, Sau đó ở trong cung một ngày, chỉ ăn hai khối điểm tâm nhỏ, buổi tối hồi phủ quả thật  đói đến nỗi không khỏi nhớ lại tư vị của hai khối điểm tâm - nàng tinh tường nhớ rõ điểm tâm này làm từ đậu xanh, tên là "Ngọc thúy tích châu", ngọt mà không ngấy, ngon miệng mười phần!

Mà sự việc chính làm nàng lo sợ bất an, chính là tết Nguyên Tiêu mười mấy ngày sau.

Nguyên Tiêu là tết đoàn viên, không có người ngoài, nhưng ở trong phủ, từ trắc phi đến hài tử và các vị thiếp thất, ai cũng đều tham dự yến tiệc. Từ khi Ngọc Dẫn nhập phủ tới nay cũng chưa cùng các nàng qua lại nhiều, đột nhiên lại cùng nhau dự tiệc, trong bữa tiệc này nàng lại là một vị chủ mẫu đứng đắn, nên không khỏi có chút áp lực.

Thiếp thất có mặt, dật quận vương cũng có mặt, chắc sẽ khó tránh khỏi tranh đấu gay gắt. Ngay cả ở Tạ gia, khi tất cả cùng nhau dự tiệc cũng sẽ có sóng ngầm mãnh liệt.

Tạ Ngọc Dẫn vẫn là người thích yên tĩnh, chuyện của trắc phi phủ thập hoàng tử, nàng lấy cớ "Duyên pháp không đủ", chủ yếu là không muốn dính dáng đến sự việc lung tung rối loạn đó.

Bất đắc dĩ, nếu nhóm thiếp thất tranh đấu trong bữa tiệc, tuy là cũng coi như sự việc "lung tung rối loạn", nhưng nàng làm đương gia chủ mẫu lại không thể lấy cớ "duyên pháp không đủ" mà thoái thác yến tiệc này.

Nghĩ ngợi chốc lát, nàng gọi San Hô: "Ngươi đi truyền lời, thời điểm nguyên tiêu báo hai vị trắc phi cùng các vị thiếp thất đến sớm một canh giờ, nói ta mời các nàng ngồi uống chút trà."

San Hô đáp ứng "Vâng", rời khỏi phòng rồi gọi hai hoạn quan đi truyền lời.

Một lát sau, hậu viện kích động nổi lên một cỗ náo nhiệt.

Hậu viện các vương phủ có hình thức tổ chức không khác nhau lắm, tổng cộng có bốn bộ phận, Vương phi ở chính viện, hai vị trắc phi ở hai viện sau chính viện của vương phi, đằng sau là những viện nhỏ song song, là của các thiếp thất phân vị thấp.

Các tiểu viện tử phần lớn xây theo kiểu tam hợp viện, không phải là một loạt phòng như của chính phi và trắc phi. Hơn nữa thường là ba người cùng ở một nơi, hiếm khi một người một hộ theo đúng quy cách.

Sáu thị thiếp của dật quận vương phủ được phân ở hai viện, trước mắt sáu người đang cùng nhau tụ tập lại trong cùng một viện. Bốn "lão nhân" quen biết đang ngồi ở trong sân nói chuyện nhà, hai người khác mới đến tiến phủ theo quy củ khi lập tân vương phi, vẫn chưa đến dự buổi tán gẫu này.

Bên bàn đá, Vương Thị liếc mắt nhìn về phía tây sương phòng, nhỏ giọng nói: "Ta thấy bóng dáng người trong phòng lúc ẩn lúc hiện, đây là đang thay quần áo sao? Ai, rốt cuộc tuổi trẻ, mặc cái gì nhìn cũng đẹp."

"Hừ, hâm mộ các nàng tuổi trẻ, nghĩ xem ngươi già bao nhiêu?" Giang thị lập tức liếc nàng một cái. Bảo lâm Vương thị là do Hoàng Hậu làm chủ tiến phủ hai năm trước, năm nay mười bảy, còn Giang thị nàng là tùy giá cùng với chính phi Quách thị năm đó, lớn hơn Vương thị hai tuổi nhưng nàng ta không muốn thừa nhận mình già.

Nhưng sau khi Giang thị nhìn nhìn về phía tây sương phòng, cũng thở dài: "Hai người này tư sắc thật không tồi, nghe nói là Định phi nương nương tự mình chọn."

Giang thị nói với tư vị thổn thức. Cuối cùng cũng là mẹ ruột, phương châm cửa miệng vẫn luôn là "Cưới vợ chọn đức, lấy thiếp chọn sắc", đức hạnh thì chưa nhìn ra nhưng hai phòng thiếp thất  này quả là rất đẹp.

Trước mắt Vưu thị được nâng lên trắc phi cũng là do Định Phi chọn, cũng là một mỹ nhân.

Bốn người bên ngoài câu được câu không trò chuyện thì ở tây sương phòng, Tô thị cầm trâm bạc gắn lên trên tóc, nhìn vào trong gương, có chút hưng phấn nói: "Mộc Hà, trâm này có hợp với kiện áo khoác xanh ngọc không?"

Mộc Hà chỉnh xong quần áo, nghe vậy vội nhìn thoáng qua, thấy trâm bạc kia ngoài vài sợi bạc khắc bên ngoài thì không có gì nổi bật, một chút ngọc cũng không có, liền nhíu mày: "Quá mộc mạc rồi... "

Đến gần nhìn càng nói: "Phụng nghi nương tử, đây là ngày hội nguyên tiêu... " Sau đó đánh giá thần sắc Tô thị, dụng tâm nói: "Điện hạ cũng sẽ dự tiệc, nương tử đừng dùng trâm này quá đơn giản, dù có ngồi phía trước cũng nhìn không ra ."

Mộc Hà cảm thấy, người ngồi phía trước cùng với dật quân vương chính là vương phi, bên cạnh là hai vị trắc phi, sau đó là trẻ nhỏ, ở phía sau mới là thị thiếp các nàng. Vốn dĩ đã không thể thấy được, muốn cho quận vương gia chú ý, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nàng thật sự vì vậy mà sốt ruột cho chủ tử mình. Cùng Cố thị vào phủ chung đợt với tân vương phi, ngày kế tiếp sau khi nhập phủ Cố thì đã được điện hạ triệu hạnh một lần .... tuy rằng chỉ là vì điện hạ nghe nói nàng có kỳ nghệ lợi hại nên muốn đánh cờ, nhưng cũng tốt hơn là Tô phụng nghi cứ ở mãi đây còn chưa được gặp.

Mộc Hà liền tận tình khuyên bảo Tô thị: "Phụng nghi, người đừng lấy trang điểm mộc mạc là độc đáo. Chúng ta cách khá xa, mộc mạc như vậy, điện hạ xem chừng là quần chúng.

Tô thị vẫn coi trâm cài kia như trân bảo: "Bữa tiệc cách khá xa, điện hạ cũng không nhìn thấy. Chính là người ban ngày ta sẽ gặp, chính là Vương phi."

Mộc Hà nghe xong sửng sốt, Tô thị dụng tâm đem trâm cài bỏ vào hộp trang điểm, cười nói: "Vương phi ở am tu mười năm, đại để không thích trang điểm quá lòe loẹt." Sau đó nàng quay đầu, mang theo điểm thần bí hỏi Mộc Hà: "Ngươi nói xem, liều mạng muốn được điện hạ chú ý trong yến hội tốt hơn, hay là đến chỗ Vương phi ngồi, rồi cùng nàng kết một duyên lành tốt hơn?"

Trong khoảnh khắc Mộc Hà cảm thấy như được khai sáng!

Tất nhiên là cùng vương phi làm quen tốt hơn, nàng lấy thân phận chính phi dẫn đường cho thiếp thất, dật quận vương thế nào cũng nể mặt mũi, so với trận đánh ở bữa tiệc kia càng có khả năng chiến thắng.

Mộc Hà trong lòng liền sáng tỏ, mở ra hộp trang điểm, lần thứ hai đêm cây trâm lấy ra, nói với Tô thị: "Ta giúp nương tử lau lại, nhìn sạch sẽ, Vương phi mới càng thích."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh