Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2

Cổng trước nhà mở hé nửa cánh, Cố Lan Thời đi phía trước, Trúc Ca Nhi ở phía sau, hai người nhanh như chớp chạy từ cửa cổng vào đến nhà chính, mẹ của y đang ngồi ở nhà chính quay sợi đay. 

Miêu Thu Liên tay phải quay bánh xe, tay trái kéo sợi đay đã se ra ngoài, bánh xe quay đều phát ra âm thanh lộc cộc, nàng nhìn ra phía bên ngoài rồi lại nhìn bánh xe, tay trái kéo sợi đay theo đà của bánh xe, giơ lên cao rồi kéo ra sau, cứ thế lặp đi lặp lại

Nàng mở miệng: "Trời mưa à? Cha ngươi cùng Cẩu Nhi vẫn chưa có trở về."

"Cha  không phải đi làm rẫy hay sao,  Cẩu Nhi hái cỏ cho heo, chắc cũng sắp trở lại rồi ." Cố Lan Thời dỡ xuống sọt tre, ngồi dậy khi trong tay còn nắm chặt cái túi vải.

Trúc Ca Nhi đặt cái sọt tre xuống đất rất cẩn thận, trong ngực y còn có mấy quả dâu dại sợ chúng bị dập nát

"Có tìm được đọt bạch chỉ hay không ?" Miêu Thu Liên hỏi, tầm mắt vẫn dừng lại ở bánh xe chỉ, hai tay đều bận rộn.

"Dạ, tìm được rồi, hôm nay may mắn, hái được không ít đâu, đủ cả nhà ăn 2 bữa ạ." Cố Lan Thời cười nói, y ngồi xổm xuống đem túi vải nhỏ đặt ở trên mặt đất, trước tiên lấy ngải dại từ trong sọt tre ra, sau đó mới đem đọt bạch chỉ ra vì đọt bạch chỉ nằm ở dưới cùng.  

"Thành, thịt nương đã cắt sẵn rồi, đợi chút ngươi đem đọt bạch chỉ trụng qua nước sôi đi." Miêu Thu Liên nói xong, lại nói: "Đợi vài hôm nữa cha ngươi lên thị trấn mua bông tốt hơn để dệt vải, ngươi cũng đi theo ta dệt, chờ  vải được dệt xong sẽ mang may cho ngươi hai bộ y phục mới". 

Nói, tay nàng phải quay bánh xe liên hồi, nàng nói: "Nếu có thể giữa tốt hai bộ y phục này, liền cho ngươi làm của hồi môn, khi nào ngươi về nhà chồng rồi hãy mặc, lần trước ở tiệm vải ta cũng nhìn thấy một xấp vải đỏ rất đẹp, đắt thì đắt thật nhưng màu sắc tươi sáng, đẹp hơn chúng ta tự nhuộm rất nhiều".

Bà suy tư một chút, cuối cùng cũng quyết định sau đó nhìn Cố Lan Thời nói: "Đến lúc đó mua cho ngươi một xấp vải đỏ, dù sao thành thân là quan trọng nhất, chỉ có một lần trong đời, mặc phải đẹp một chút. 

"Nương, còn sớm mà." Cố Lan Thời gương mặt vẫn còn đỏ ửng, thấp giọng nói.

"Không còn sớm, hai năm nữa thôi, không nhân lúc còn sớm đem y phục may sẵn, chờ tới rồi thì mặc, nếu không đến lúc đó ta xem ngươi lấy cái gì mà mặc".  Miêu Thu Liên thẳng lắc đầu, nói: "Ngươi đó, vẫn còn nhỏ lắm, không hiểu chuyện thì làm sao mà vun vén gia đình".

"Da, con đã biết rồi, con làm ngay đây ạ." Cố Lan Thời đuổi theo mẹ đang dong dài phía trước vội vàng đáp ứng.

"Như thế nào, không thích nghe nương nói chuyện?" Miêu Thu Liên cười trừng mắt liếc y một cái. 

"Nương, không có, con đang nghe mà" Cố Lan Thời cười đáp lời, sau đó quay lại nhìn Trúc Ca Nhi nói :  "Đem đi rửa sạch đi".  

Trúc ca nhi mới vừa đem rau sam ra khỏi giỏ trúc, sau đó cầm túi vải một cách vui vẻ : "Vâng ạ".

Trúc ca nhi thuận tay cầm túi vải trên ghế đứng dậy đi vào nhà bếp.

Miêu Thu Liên thấy cái  túi vải kia lạ mắt, đoán chắc rằng đó không phải của nhà mình liền cất tiếng hỏi : "Cái kia ở đâu ra vậy ?"

Cố Lan Thời có chút hốt hoảng bởi vì trong nhà đã dạy rất nhiều lần là không được nhận đồ vật hoặc thức ăn của người khác nên thành thật mở miệng nói : "Hắn cho ạ, nhưng chỉ là vài quả dâu dại, không có gì khác nữa đâu ạ".

Việc hôn nhân còn chưa có định nên cách xưng hô cũng có chút khó, bất quá Miêu Thu Liên vừa nghe liền hiểu rõ, thần sắc của nàng trở nên hoà hoãn hơn.

Chuyện hôn sự cũng sắp thành, hán tử đưa cho song nhi một ít đồ vật không quan trọng cũng không phải chuyện lớn lao, có khi quan tâm chăm sóc như vậy cũng tốt, ít nhất chứng tỏ hán tử này không hề keo kiệt, rất có thành ý.  

Không bị mắng, Cố Lan Thời liền an tâm,  cười tủm tỉm  cần sàng tre đến để đặt rau dại lấy từ trong sọt tre ra. 

"Nương, rau dại rất nhiều , lại non mềm, buổi chiều chúng ta hấp lên ăn." Y vừa nói vừa cúi đầu nhặt cỏ dại và những nhánh cây nhỏ lẫn trong mớ rau.

"Được rồi, muốn ăn liền ăn." Miêu Thu Liên lại bắt đầu xe chỉ, chờ Trúc ca nhi bưng chén từ nhà bếp chạy vào, hai tay bưng chén đến trước mặt nàng mời nàng ăn mấy quả dâu dại. 

Cố Lan Trúc là con út trong nhà, lại là một song nhi trắng trắng nõn, lại sạch sẽ và ngoan ngoãn,  Miêu Thu Liên ngoài miệng không nói gì, đánh đáy lòng là đau lòng cho nhi tử, lúc này cũng nhón lấy một quả dâu dại đưa lên miệng, dâu dại ngọt đến nỗi làm đôi mắt nàng nheo lại, nói với Trúc ca nhi rằng : "Ngon lắm, Trúc ca nhi của nương ngoan quá". 

Cố Lan Thời làm sao không biết cha mẹ đều rất đau lòng cho Trúc ca nhi, có khi theo cha mẹ đi chợ, y muốn ăn một cái bánh nướng, cha và nương đều nói rằng : "hôm nay không đủ tiền" hoặc là "lần sau hãy mua" nhưng nếu Trúc ca Nhi muốn ăn thì cha mẹ đều mua cho y ăn. 

Trước kia y còn nhỏ, chưa nhận thấy là cha mẹ y  đối xử không công bằng, tính tình lại tốt, có chuyện gì cũng không để bụng lại cũng rất thương Trúc ca nhi, miệng lúc nào cũng  tươi cười, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, tóm lại trong nhà cũng không thiếu một ít thức ăn này nên y cũng không sợ đói bụng.

Mấy năm nay trưởng thành, muốn ăn bánh rán liền nói nhỏ với Trúc Ca Nhi, Trúc ca nhi cũng thèm nên khi cha mẹ mua bánh rán cho Trúc ca nhi, y cũng được ăn cùng một ít lại còn không bị mắng, chẳng phải tốt lắm hay sao. 

"Lan Thời ca ca." Trúc ca nhi ngồi ở bên cạnh trên ghế, trong miệng ngậm dâu dại, hai tay bưng chén dâu đưa qua cho Cố Lan Thời.  

Trong chén ngoài 4 quả dâu dại còn có thêm một ít dâu rừng, dâu rừng có màu tím, so với dâu dại nhỏ hơn một chút, có màu tím đậm, có lẽ là chín lắm rồi. 

Mà khi lột vỏ bên ngoài ra, bên trong thịt quả cũng là màu tím, khác với dâu dại thì có vị chua chua ngọt ngọt, hương vị không giống nhau, vị ngọt đậm hơn, ngay cả hạt cũng có vị ngọt, ngày thường rất khi được uống nước đường, mà thịt quả này khi ăn xong, chỉ cần ngậm hạt ở trong miệng cũng có thể cam thấy vị ngọt trong miệng cả ngày. 

Cố Lan Thời không ăn dâu rừng, mà lột vỏ một quả dâu dại bỏ vào trong miệng rồi nói : "dâu rừng Trúc ca nhi cứ ăn đi, ca sẽ không ăn đâu".

"Dạ." Trúc ca nhi gật đầu, y chỉ chuyên tâm ăn dâu rừng trong miệng, cả khoang miệng toàn là vị chua chua ngọt ngọt, tâm trạng vô cùng vui vẻ. 

Hai người cùng nhau dọn dẹp mớ rau dại cùng đọt bạch chỉ mà hôm nay muốn ăn, rau sam mọc ngoài bờ sông hoặc ở trên núi rất nhiều, muốn ăn thì chỉ cần ra ngoài đào là có.  

Hai người bọn họ hôm nay mang về rau sam đã được nhặt lá già sạch sẽ, đặt toàn bộ lên sàng, chờ hai ngày nữa nắng to, có thể đem phơi nắng để làm thành rau khô, để dành làm thức ăn trong mùa đông. 

Trong nhà bận rộn là thế, bên ngoài trời mưa càng ngàng càng lớn.

Nghe hạt mưa tí tách vang lên, Miêu Thu Liên nhìn màn mưa nói: "Cha ngươi thật là, mưa đã lớn như thế rồi mà vẫn chưa trở về, Cẩu Nhi cũng không biết chạy loạn ở đâu, nếu mắc mưa thật, bệnh xuống thì cũng là ông ấy chịu khổ thôi"

"Nương, ruộng của nhà chúng ta cách nhà cũng xa, không chừng là cha ở lại để trú mưa, Cẩu Nhi cũng thông minh có lẽ là đang trốn mưa ở góc nào đó thôi" Cố Lan Thời nói: "trong bếp vẫn còn ít gừng hôm qua vẫn chưa dùng nết, nếu thật sự mắc mưa thì có thể nấu chút trà gừng cho bọn họ uống để giữ ấm".

"Cũng phải." Miêu Thu Liên ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn đứng dậy,  lấy cái nón cói treo trên tường, định đi ra ngoài cửa viện nhìn một lát. 

Cố Lan Thời đem sàng tre đặt trên tầng cao nhất của kệ phơi, sau đó hướng ra ngoài gọi  : "Nương, trời mưa lớn như vậy, người vẫn là trở vào trong thôi, nếu không y phục sẽ ướt cả đấy" 

"Ta biết rồi." Miêu Thu Liên nói vậy nhưng vẫn bước ra ngoài cửa viện bên ngoài nhìn, mưa cũng đã nhỏ lại, có một đạo thân ảnh, trông hình dáng cực kỳ quen thuộc, nàng vội vàng kêu: "Cẩu Nhi!"

"Nương, là ta, mau trở về thôi." Cố Lan Du là một tiểu tử, năm nay mới mười ba tuổi,  đang tuổi ăn tuổi lớn, trên lưng cõng một sọt tre đựng đầy cỏ heo chạy hồng hộc về nhà, trên đầu còn đội một cái nón cói. 

Cố Lan Thời đang ôm một đống lớn rau dại cùng đọt bạch chỉ định đi vào nhà bếp, liền thấy bên ngoài nương y vùng đệ đệ đang từ bên ngoài đi vào liền nói : 

"Có bị ướt hay không?" Y hỏi.

"Bên trong không có bị ướt." Cố Lan Du nhanh nhẹn buông sọt tre cùng nón cói, lại đem áo ngoài cởi ra, cười nói: "lúc đang cắt cỏ heo gặp được đại ca, hắn đội nón cói, nhà lại gần bên, lúc đầu hắn gọi ta đến nhà hắn trú mưa, ta bảo thôi, nên hắn liền đưa nón cói cho ta".

Miêu Thu Liên bảo hắn cởi quần áo ướt bỏ vào bồn gỗ, nói: "Ngươi cũng thật là, đi trú mưa thì sợ cái gì, hắn còn có thể ăn thịt ngươi hay sao ?".

"Con không biết khi nào thì mưa mới dừng, mây đen dày quá, định mang cỏ về sớm còn cho heo ăn". Cố Lan Du nhận khăn vải Trúc ca nhi đưa qua vừa lau mặt lau tóc vừa nói. 

Đại ca nhị ca của bọn họ đều đã cưới vợ sinh con, đã sớm hai năm phân gia ra ở riêng, bằng không nhà quá nhiều người, chật chội, sinh hoạt cũng khó khăn. 

"Trong chén có dâu dại cùng dâu rừng, ta đi nấu canh gừng, chờ nguội rồi ngươi uống một chén đi." Cố Lan Thời một tay ôm một bó rau cùng lá trà, một tay đem nón cói đội lên đầu, hướng vào nhà bếp mà đi, cũng may là nhà y có mái che nên y cũng không bị ướt.  

Y mới vừa tiến vào nhà bếp, viện môn bên ngoài có dáng người cao gầy đi ngang cổng viện  

Người nọ chỉ mang nón cói, trên người gặp mưa cũng không chạy, nhìn qua có chút  trầm tĩnh lạnh lùng, mưa càng lớn, thiên càng tối, tựa như có làm hắn hoà lẫn vào sắc trời tối đen. s

"Oa, thật là cao!" Trúc ca nhi thấy thân ảnh đi vào, nhịn không được thốt lên kinh ngạc. Nhà hắn cũng không phải là phú hộ gì đó nên cổng viện cũng không rộng lắm nhưng ở trong thôn cũng coi như rộng rãi. Nhưng mà người đi ngang lại cao như vậy, nếu là nhà người khác chắc phải khom người mới đi vào được. 

Miêu Thu Liên không thấy rõ, khóe mắt chỉ thoáng nhìn thấy thân ảnh lướt qua. 

Cẩu Nhi cầm một quả dâu rừng lên ăn, chẳng để ý lắm mà nói : "Đó là Bùi Yếm, là người của Bùi gia cũng vừa trở về thôn, ngươi hiếm khi nhìn thấy hắn thôi có gì mà ngạc nhiên dữ vậy."

"Ngươi nói chuyện này với Trúc ca nhi làm gì ?." Miêu Thu Liên không vui vẻ nói.

Nàng dừng một chút, rốt cuộc không nhịn được nhìn Trúc ca nhi mà nói ra mấy lời đồn trong thôn : "Ngươi không biết, bốn năm trước lúc hắn đi mới mười bốn tuổi, so với ngươi Cẩu Nhi của ngươi lớn hơn  một tuổi, thời điểm đó ngươi mới có sáu tuổi, làm sao mà nhớ được". 

Nàng hạ giọng, nói: "Người Bùi gia người cũng thật là nhẫn tâm, năm trước Bùi Yếm vừa trở về, lại không cho vào cửa, năm đó Bùi Yếm là một tiểu tử choai choai, hắn lại đi binh dịch nên tiền thuế thân trong nhà được đều được giảm xuống, vậy mà nhà họ Bùi chẳng nhớ công lao của  hắn gì cả"

"Mười bốn tuổi, mới bao lớn chứ, mệnh cũng không được tốt, đầu một năm đi, phía bắc liền khai chiến,lúc chiến tranh thì ai mà quan tâm hắn bao nhiêu tuổi chứ, chính là càng có nhiều người chết thì càng cần người phải lên chiến trường, dù có chết cũng phải xông lên, cũng may mệnh hắn cũng cứng mà cuối cùng cũng giữ được mạng mà trở về" Miêu Thu Liên dong dài một hồi, lại quay lại nhìn Cố Lan Du đang vô vo vô nghĩ đang ngồi ăn dâu rừng mà lắc đầu thở dài. 

"Cũng may triều đình đánh thắng, mấy năm nay không có chiến tranh, lúc bắt hán tử đi lính cũng không đến thôn chúng ta, bằng không dù có nộp tiền để không phải đi binh dịch cũng không dễ dàng đâu ". Nàng nói xong vội vàng phi phi hai tiếng, lời này thật là xui xẻo mà.

"Hắn làm sao lớn lên lại cao như vậy chứ." Trúc ca nhi còn nhỏ, đối việc binh dịch hay đánh giặc ngây thơ không hiểu.

"Ta cũng nói rồi, bốn năm trước  thời điểm hắn đi binh dịch, lúc đó hắn cao hơn Cẩu Nhi ca ca của ngươi nửa cái đầu, vậy mà năm ngoái hắn trở về , ta nhìn hắn từ xa cũng không thấy cao lắm, chắc là sau đó hắn lại cao lên". Miêu Thu Liên lại ngồi xuống xe chỉ , nói : "Mới 18 tuổi, có cao lên cũng không phải chuyện gì lạ, chỉ cảm thấy tiếc mà thôi"

Cố Lan Du lại ăn một quả dâu rừng, hỏi: "Nương, đáng tiếc cái gì ạ?"

Miêu Thu Liên trừng hắn liếc mắt một cái,sau đó mới thấp giọng nói: "Đáng tiếc lão cha và nương của hắn tâm tàn nhẫn, ngay cả cái tên của hắn cũng không đặt cho đàng hoàng, ngươi nói xem có ai đặt tên con của mình là Yếm (ghét) hày không ?" còn nữa, ngươi có biết vì sao người trong thôn đều nói hắn là khắc tinh hay không?

Cẩu Nhi như đã thông suốt, bắt chước nương của mình hạ giọng nói : "Có phả do cha mẹ hắn nói hay không ạ?"

"Cũng không phải là, mấy năm trước thời điểm hắn đi binh dịch, nương của hắn nói với ta và các thím trong thôn hay sao, cái danh Thiên Sát Cô Tinh đều từ miệng nương hắn mà truyền ra, lại còn trù nhi tử của mình tại sao không chết đi, ngươi xem bà ta là loại nương gì chứ."

Miêu Thu Liên nói xong, dặn dò hai người bọn họ nói: "Hai ngươi nhớ kỹ, ở bên ngoài cũng không được nói nói bậy, ít cùng người Bùi gia tới lui,  đỡ phải chuốc lấy phiền phức, với Bùi Yếm cũng ít qua lại , trên đời này loại người nào cũng có".

"Con biết rồi ạ." Cố Lan Du nói xong, bấm tay gõ một cái lên trán của Trúc ca nhi , hù dọa hắn nói: "Ngươi nhớ kỹ lời nương nói nghe chưa, vạn nhất chọc Bùi Yếm, đừng nói bàn tay nhỏ này của ngươi, dù là bàn chân này của ca ca ngươi ca ta đi, cũng không chịu nổi bị người ta đánh đâu". 

"Ngươi có thôi đi không." Miêu Thu Liên bị hắn cười, tiểu tử này chỉ biết trêu ghẹo đệ đệ mà thôi. 

Trúc ca nhi che lại trán, vừa nghe hai người bọn họ đều phải bị đánh, hốt hoảng gật đầu y như con gà mổ thóc, liên thanh nói "đệ đã nhớ kỹ rồi", lúc này Cố Lan Thời ở nhà bếp kêu y đi qua nhóm lửa, thế là y vội vàng nhặt một quả dâu dại bỏ vào miệng rồi tức tốc chạy vào trong bếp. 

                         

                                 ------------------------------Hết chương 2---------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro