22. Tìm anh trong hồi ức của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22

"Hãy để anh yêu em cho đến khi em biết cách để tự yêu lấy bản thân mình."
...

"Yêu em đau khổ vậy sao anh còn chưa chịu buông bỏ. Có đáng không anh?Tình yêu anh trao em cảm thấy rất áp lực. Em không thể đền đáp lại cho anh lại càng không thể tuyệt tình mà chấm dứt..."
...

"Vì yêu là không thể từ bỏ."
...

"Nếu không quên được người đó thì đừng quên em ạ. Nhưng cũng đừng vì thế mà đánh mất đi bản thân mình, đánh mất tình yêu mà mình có. Hứa với anh được không em?"
...

Có những nhành hoa hướng dương sau cơn mưa dông tưởng chừng như gục ngã. Rồi sớm mai khi nắng lên lại kiều diễm hướng về phía mặt trời...

[Hướng dương và mưa]

Đêm thứ năm trong bệnh viện...

Sư Tử tỉnh dậy từ lúc nửa đêm về sáng trong bệnh viện. Ban đêm trong bệnh viện quả thật rất yên tĩnh và đáng sợ. Nếu như không nói đến mùi sát trùng thì thi thoảng lại nghe tiếng chân xì xịch vội vã ngoài hành lang cùng với băng ca trượt trên sàn nhà lạnh lẽo.

Hãy đôi lúc vô tình, Sư Tử cảm nhận được có vài bóng người lướt nhanh qua cô khiến cơ thể rùng mình vì lạnh nhưng khi nhìn quanh qua quẩn lại thì chẳng có ai ngoài mình trong căn phòng chưa đầy hai mươi mét vuông với bốn bức tường.

Nói cô bị hoang tưởng thì cô chịu thôi, nhưng sự thật cô ghét ở trong bệnh viện. Giờ cô mới biết cái cảm giác của Xử Nữ trong bệnh viện là như thế nào. Đối diện chiếc giường của cô là một chiếc ghế sô pha màu rượu đỏ - nơi có một chàng trai to lớn co ro cuộn mình mà vẫn không tìm được tư thế thoải mái. Cả người vặn vẹo trông đến tội nghiệp, tiết trời đầu xuân, nhiệt độ tuy có ấm lên rất nhiều nhưng vẫn không thể tránh được cái lạnh ẩm ướt vào ban đêm. Bạch Dương cứ thế chịu lạnh ngọ nguậy cả một buổi. Sư Tử rón rén rời khỏi giường cầm theo chiếc mềm bông ủ hơi ấm của mình đắp cho anh, rồi tự mình mặc lấy chiếc áo khoác màu nâu to sụ cuộn chặt ngồi bên cửa sổ. Từ trên cao nhìn xuống khoảng sân xi măng rộng lớn của bệnh viện những kí ức cứ lần lượt ùa về. Tưởng như chỉ mới hôm qua vẫn là không ngờ cô vẫn cứ ôm ấp một bóng người căn bản là không thuộc về cô. Chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ mắt đăm đăm hướng về phía xa xăm nào đó rồi cô bắt đầu chợt khóc. Sóng mũi cứ thế cay xè. Quệt vội dòng lệ nóng hổi trên mi. Cô chậm rãi nghe màn đêm lướt qua vũ trụ.

Giá như... mà cũng chẳng có giá như nữa. Cô còn có thể mù quáng yêu anh nữa có được không?

...

"Tình yêu rốt cuộc là thứ gì mà không thể dứt bỏ. Lúc gặp lại nhau tại sao một chút dũng khí cũng không có để đối mặt với nhau! Quả thật, chia tay rồi muốn trở thành bạn cũng thật là khó, cho nên vẫn cứ là người quen xa lạ đi... Có vẻ như vậy tổn thương sẽ không còn lan rộng ra thêm nữa."

...

Khi nỗi nhớ cứ dài và rộng ra thêm nó dạy con người ta cách tự xoa dịu nỗi đau của riêng mình...

...

Sư Tử gục xuống bên bệ cửa sổ. Ánh nắng đầu xuân liếm nhẹ lên đôi mi cong và dày một cách chậm rãi. Bạch Dương đã tỉnh đậy từ rất lâu, nửa muốn bế cô trở lại giường nửa lại không vì sợ cô tỉnh giấc. Ánh nắng quá đỗi ấm áp vẽ bóng dáng người con gái ấy trải dài trên nền đất. Sớm mai khi đôi mắt mặt trời mở dậy cũng là lúc sưởi ấm trái tim anh...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

*Đôi lời của mụ tác giả NJ: Thật ra cái chương này nó không ngắn vậy đâu. T_T mà tại sợ bảo chia không đều đất diễn (cái tội ham hố thiên vị mà ra) nên chịu khó nhá :'(...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro