Chương 5: Ấm áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 5: Ấm áp

- Sẽ không sao đâu, cô đừng lo lắng.

Thu Nam nhìn về phía người đàn ông đang đứng tựa vào tường, lúc nãy cô vội vàng ôm Thu Thiên vào phòng cấp cứu không quan tâm đến người đằng sau. Trên tay anh giờ này có thêm một cây gậy, Thu Nam kinh ngạc phát hiện lúc nói chuyện với cô, anh ấy chưa từng cởi kính râm cũng không thật sự nhìn về phía cô.

- Xin lỗi, mắt anh.

- Đúng là mắt tôi có chút không tiện, lúc nãy xém chút nữa đã không đuổi kịp cô.

- Thật xin lỗi, như vậy còn làm phiền anh.

- Không sao, cô tên là?

- Thu Nam. Còn anh?

- Lãng Minh Phong.

- Vậy anh Lãng, cho tôi mượn điện thoại một chút.

- Được.

Thu Nam nhận lấy điện thoại từ tay Lãng Minh Phong gọi cho Nhiếp Nhiên. Cô giải thích một chút cho Nhiếp Nhiên khỏi lo lắng, đợi khi tiểu Thiên khỏe lại sẽ ngay lập tức trở về Đế đô. Gặp phải chuyện lớn như vậy, cô cũng không có tâm trạng đi chơi nữa, an toàn cho tiểu Thiên là quan trọng nhất. Gọi xong, Thu Nam đưa lại điện thoại về tay Lãng Minh Phong.

Vừa lúc phòng cấp cứu cũng mở ra.

- Xin hỏi con gái tôi có làm sao không ạ?

- Không sao, cô bé chỉ là ngửi phải một lượng lớn thuốc mê, trong vòng 24h giờ tới sẽ tỉnh lại. Người nhà không cần lo lắng, cô theo y tá làm thủ tục nhập viện đi.

- Vâng, cám ơn bác sỹ.

Thu Nam ngại ngùng nhìn về phía Lãng Minh Phong. Anh đã sớm lấy ra một cái ví, hướng về phía Thu Nam nói:

- Đây, cô mau làm thủ tục đi, tôi đợi ở đây

- Vâng, cám ơn anh.

Thu Nam đi theo y tá làm thủ tục. Lãng Minh Phong cũng tìm đến một cái ghế, anh sờ soạng ngồi xuống, gấp lại cây gậy để một bên. Lãng Mĩnh Viễn nấp trong góc nãy giờ thấy Thu Nam đã đi khỏi anh vội vàng chạy lại chỗ ngồi của anh trai.

- Em đến để đưa anh về công ty.

- Không cần đâu, tối nay anh ở lại đây.

Lãng Minh Viễn vô cùng tò mò. Hôm nay, anh trai cứ như biến thành một người khác. Một người vô cùng cuồng công việc lại bỏ hết để ở đây lo lắng cho hai người xa lạ chỉ vừa gặp mấy tiếng đồng hồ. Hơn nữa, trước giờ Lãng Minh Phong có bệnh thích sạch sẽ, rất ghét tiếp xúc với người khác, vậy mà hôm nay lại chủ động ôm cô gái vào lòng. Nói không có chuyện gì đúng là gạt người mà.

- Anh có quen cô gái đó sao?

- Không quen.

- Vậy sao anh còn...

- Minh Viễn, giúp anh điều tra một người.

- Ai cơ?

- Thu Nam, những việc xảy ra 5 năm trước.

- Vâng, vậy...em đi đây.

- Ừ, nói thư ký Trần mang tài liệu đến đây, mọi việc khác kêu cậu ấy toàn quyền xử lý.

Lãng Minh Viễn rời đi một lúc, Thu Nam cũng trở lại. Cô còn cầm trên tay hai cái bánh bao. Cả buổi chiều đã không được ăn gì nên Thu Nam rất đói bụng, lại sợ Lãng Minh Phong chút nữa sẽ rời đi nên cô vội vội vàng vàng mua tạm hai cái bánh bao lót dạ. Cũng may, anh còn ngồi ở vị trí cũ.

- Tôi có mua bánh bao, anh có muốn ăn không?

- Được.

- Chuyện là...anh có thể cho tôi mượn ít tiền để mua vé máy bay về lại Đế đô, tôi để lạc mất túi sách và hành lý rồi.

- Cô không cần lo lắng, hành lý và tư trang của cô sẽ có người đem đến.

- Thật sao, thật sự cám ơn anh, tôi cứ nghĩ là bị mất luôn rồi.

Thu Nam ngừng lại một lúc, thấy Lãng Minh Phong vẫn còn cầm trên tay cái bánh bao, cô có phần tiếc nuối. Thường ngày, Thu Nam ăn rất khỏe, vì thói quen sợ bị đói khi xưa lúc còn ở cô nhi viện.

- Tôi không thấy đói, cô ăn đi.

- Vậy...tôi ăn đây.

Thu Nam vui vẻ cầm lấy bánh bao, quả thật vừa thơm vừa ngon. Lãng Minh Phong nghe tiếng cười vui vẻ bên cạnh, anh bất giác mỉm cười, dù chỉ là cái cười mỉm nhưng Thu Nam lại bị nụ cười đó thu hút. Lúc anh cười cảm giác như có một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, tim đập thình thịch, mặt cô cũng bất giác đỏ ửng lên.

Thu Nam ngốc ngốc gõ đầu mình, biết mắt anh không nhìn thấy nhưng vẫn thấy ngượng ngùng. Nhìn lại đồng hồ đã hơn 7 giờ tối, Thu Nam mở miệng:

- Cũng đã trễ rồi, hay là...anh về nghỉ ngơi đi.

- Cô không sợ bọn bắt cóc còn đồng bọn ở ngoài.

- Chuyện này...

Thu Nam nhìn xung quanh, bệnh viện này chỉ là một bệnh viện nhỏ, bên ngoài có cảm giác hơi vắng vẻ. Thu Nam rùng mình nghĩ lại chuyện sáng nay, chỉ có thể cúi đầu nhỏ giọng nói:

- Vậy...làm phiền anh ở lại đây một đêm.

Lãng Minh Phong nhẹ nhàng gật đầu. Thu Nam thở phào một hơi. Hai người vào phòng, do hoàn cảnh xa lạ, Lãng Minh Phong có chút chậm chạp. Anh bị mù đã hơn 8 năm, bình thường có thể tự mình đi đứng, có thể dựa vào âm thanh và mùi hương để phân biệt phương hướng.

Thu Nam quay lại thấy Lãng Minh Phong có phần chậm chạp dò đường, cô thầm trách mình vô tâm. Thu Nam quay lại dắt tay Lãng Minh Phong ngồi vào một cái ghế cạnh giương. Thu Nam ngồi trên giường nắm lấy bàn tay trắng nõn của con gái, trong lòng vô cùng ấm áp. Cũng may con gái còn nguyện vẹn.

- Cô bé tên là gì?

- Thu Thiên

Thu Nam mỉm cười đáp lại, trong mắt toàn là cưng chiều. Lãng Minh Phong như đang suy nghĩ điều gì, anh mở miệng hỏi tiếp:

- Vậy Thu Thiên năm nay mấy tuổi.

- Tháng 5 năm nay, con bé vừa tròn 5 tuổi.

Lãng Minh Phong bình tĩnh gật đầu, nhưng trong lòng là một đợt chấn động. Anh cần phải đợi thêm để xác nhận một chuyện. Đột nhiên, anh muốn hút thuốc, muốn dùng chất cồn để tâm trạng bình tĩnh lại.

Thu Nam có chút mệt mỏi, cả một ngày đã không được nghỉ ngơi, cộng thêm bị lo lắng sợ hãi khiến cô cảm thấy hơi kiệt sức. Cô dựa vào thành giường, dự định sẽ chớp mắt một lúc, nhưng không ngờ lại ngủ quên lúc nào không hay.

- Thu Nam?

Không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng thở đều đều của cô gái. Đợi một lúc nữa, Lãng Minh Phong chầm chậm đứng lên, xác định vị trí của Thu Nam trước. Anh sờ soạng giường bệnh, dịch người Thu Thiên qua một chút rồi đặt Thu Nam lên nằm một bên.

Mùi hương trên cơ thể cô gái phả vào mũi anh. Quen thuộc và thuần khiết. Từ lúc Thu Nam bước lên xe anh đã sớm nhận ra, trong lòng có bao nhiêu chấn động chỉ một mình anh biết. Rất tiếc, mắt anh không nhìn thấy không thể xác định được, không thể loại trừ có nhầm lẫn. Mà Thu Nam vừa vặn có con gái 5 tuổi. Trong lòng Lãng Minh Phong không biết có dư vị gì. Anh sờ đến gương mặt non mền của bé con 5 tuổi, trong lòng ấm áp trước nay chưa từng có.

Năm năm nay, Lãng Minh Phong bí mật tìm kiếm tin tức cô gái kia. Anh giấu hết tất cả mọi người, ngay cả Lãng Minh Viễn cũng tưởng rằng anh đã sớm quên đi sự cố năm đó. Sau này, người nhà liên tục mai mối cho anh gặp gỡ các cô gái khác. Họ đều xuất thân từ gia đình danh giá, nhưng nước hoa trên người họ đều làm anh chán ghét, chưa có cô gái này làm anh rung động, nhớ nhung lâu như vậy.

Nếu như là sự sắp xếp của Thượng đế để anh gặp Thu Nam một lần nữa thì thật tốt. Anh nhất định sẽ trân trọng cơ hội này, sẽ không để cô ấy chạy mất một lần nào nữa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hay#lang