Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng trôi qua là bốn tuần đã vụt mất, khoảng thời gian này không ngắn cũng không dài, nhưng đủ để những điều nhỏ nhặt nhất có thể từ từ chuyển biến. Chỉ đáng tiếc là Diệp Lâm Anh lại không như vậy, có những thứ đã ngấm vào mạch máu, chân tóc có lẽ không phải chỉ một hay hai năm là có thể thay đổi. Từ nhỏ Diệp Lâm Anh chưa bao giờ đụng đến sách vở và cho dù lớn lên thì vẫn cứ y nguyên. Hiện tại trước mặt lại có một chồng sách thông tin của khách hàng thế này, Diệp Lâm Anh hận bản thân sao lại dễ dàng nhận chức vụ thư ký như thế. Chị vò đầu, bút tóc cố đem từng câu chữ trên trang sách nhét vào đầu, nhưng giống như nhồi quần áo vào cái tủ đã chật cứng, càng nhét kiến thức lại càng bật ra ngoài. Giờ thì Diệp Lâm Anh đã hiểu vì sao thư ký Tú Quỳnh không hề bực bội khi chị được thay thế cô ấy đi tham dự sự kiện.

- Tú Quỳnh, rốt cuộc giám đốc kêu tôi ngồi chờ đến bao giờ?

- Đến khi cô ấy đến, tôi nghĩ giám đốc cũng sẽ nhanh xuất hiện thôi.

Nụ cười tươi của Tú Quỳnh vương lại trên môi thêm vài giây rồi cũng tắt dần khi cô ấy quay lại với đồng giấy tờ cần giải quyết. Diệp Lâm Anh ngả người ra ghế rồi thở một cái thật dài, đưa mắt nhìn khắp trần nhà căn phòng mà chị mới chuyển đến cách đây 1 tháng thôi. Thành thật mà nói, văn phòng của thư ký tốt hơn rất nhiều so với văn phòng của nhân viên bình thường. Ít nhất không gian ở đây cũng yên tĩnh, mát mẻ và trong lành hơn so với việc hàng trăm con người cùng hít thở một lúc, tiếng điện thoại đổ chuông thay phiên nhau kêu inh ỏi. Nhưng không rõ vì lí do gì, việc ngồi tại vị trí này khiến Diệp Lâm Anh cảm thấy mình có chút lạc lõng. Chị có thật sự thuộc về nơi này hay không tự bản thân chị biết rất rõ. Chỉ có điều, hiện tại chị thật sự không mong muốn nhìn thấy hình ảnh thảm hại của mình trước kia nữa.

CỐC CỐC !!!

- Tôi có quấy rầy hai người không? - Khuôn mặt Trang Pháp ló ra sau khi gõ cửa, vẫn là mái tóc màu hồng bồng bềnh và mềm mại. Diệp Lâm Anh có thể ngửi thấy mùi nước hoa dịu nhẹ của nàng đã tràn vào tới căn phòng.

- Không đâu giám đốc. - Tú Quỳnh ngẩng đầu lên cười rồi lại tiếp tục đánh máy, giống như cô ấy đoán được giám đốc sẽ không nhắc gì tới mình vậy.

- Diệp Lâm Anh, chờ em có lâu không?

- Không lâu.

Diệp Lâm Anh đặc biệt nhạy cảm với mùi nước hoa mà Trang Pháp dùng nên khi nàng tiến đến gần bàn của mình, Diệp Lâm Anh tự giác đẩy ghế lùi lại một chút. Kể từ ngày ngửi được mùi hương này trên người của Trang Pháp, chị thậm chí còn có thể không lý do mà phát sinh hảo cảm với những người dùng nước hoa có mùi tương tự thế này.

- Thần sắc của chị hôm nay rất tốt.

- Cảm ơn, em cũng vậy

Diệp Lâm Anh hơi khó hiểu khi Trang Pháp tiến mỗi lúc một gần như vậy. Bàn tay nàng lướt nhẹ qua những chồng sách còn rất mới, cầm vài quyển lên nhìn qua loa rồi lại mỉm cười đặt chúng xuống. Trang Pháp hôm nay có điểm gì đó khác lạ, hình như lớp trang điểm đậm hơn thường ngày, khuôn mặt cũng tăng thêm vài phần khí chất bức người.

- Thế nào? Một tháng qua chị học hỏi được nhiều chứ?

- Ừ, cũng tạm.

- Tạm là đủ hay không đủ? Nếu chưa đủ em sẽ cho người mang thêm tài liệu để chị tham khảo. - Trang Pháp nói thế liền khiến Diệp Lâm Anh phát hoảng, cái gì mà nhiều sách hơn chứ. Chị thật sự không thể đọc thêm bất cứ thứ gì nữa rồi.

- Đủ rồi! Không cần mua thêm, không cần mua thêm.

Trang Pháp phì cười nhìn bộ dạng khẩn trương thu dọn lại đống sách của Diệp Lâm Anh. Nàng đã đoán đúng rồi, người này quả thật không thích hợp ngồi một chỗ đọc mấy thứ này. Có lẽ kinh nghiệm thực tiễn mới thực sự giúp ích cho chị ấy.

- Tú Quỳnh, chị và Diệp Lâm Anh giờ sẽ đi chuẩn bị cho event tối nay. Em ở văn phòng đốc thúc công việc giúp chị nhé.

- Đã rõ giám đốc.

- Event gì cơ? Tôi với em đi đâu?

- Đó là 1 sự kiện dành cho các công ty lớn. Em và chị sẽ cùng tới đó tối nay.

- Nhưng tôi chưa sẵn sàng. Tôi...

- Không cần lo lắng, em sẽ giúp chị chuẩn bị.

- Chuẩn bị? - Mặt Diệp Lâm Anh nghệt ra, lại không cần ngồi đọc với Trang Pháp cái gì nữa chứ.

- Đi rồi sẽ biết thôi

Kéo tay Diệp Lâm Anh khỏi văn phòng, giám đốc họ Nguyễn làm toàn thể nhân viên kinh ngạc khi lần đầu thấy nàng nắm tay nhân viên lôi đi thân thiết như vậy. Mặc cho người người bàn tán, vạn người bất ngờ, Trang Pháp vẫn giữ nguyên hiện trạng tay trong tay thân ái đến khi xuống tận tầng hầm lấy xe. Nàng có lẽ cũng không ý thức được việc làm vừa rồi khác xa với hình tượng của mình trong mắt nhân viên như thế nào. Giám đốc Nguyễn Phạm Thuỳ Trang đứng đắn và luôn nghiêm túc đã bị cơn gió nào thổi bay đi mất rồi.

Chiếc BMW trắng đi thẳng từ Nguyễn thị đến một khu mua sắm nằm ở quận 1. Tại đây, các bảng hiệu rực rỡ cùng những cửa hàng lung linh khiến Diệp Lâm Anh bị choáng ngợp không chỉ về thị giác mà còn là cảm xúc. Chị được thấy rất nhiều thứ mà trước đây chị chưa từng thấy, ngay cả dãy phố này chị cũng chưa bao giờ đi qua.

- Xuống xe đi. - Trang Pháp nhanh tay tháo dây an toàn rồi bước vào trong một cửa hàng lớn. Bất đắc dĩ Diệp Lâm Anh cũng phải đi theo, cửa hàng này nhìn mặt tiền có vẻ bình thường nhưng bên trong có khi còn rộng hơn căn hộ của chị và Lan Ngọc đang sống. Kiến trúc trang nhã với tông màu chủ đạo là hồng trắng tỏa sáng, thật giống như thánh đường của các thiên kim đại tiểu thư

- Chào quý khách, chúng tôi có thể giúp gì cho hai vị? - Cô nhân viên mặc bộ vest đồng phục, lịch sự ra hỏi Trang Pháp nhưng nàng xua tay, ý chỉ tự bản thân mình sẽ chọn. Diệp Lâm Anh chỉ lắng lặng đi theo người kia chọn váy, thi thoảng cũng xem qua mấy mẫu váy vừa mắt mình nhưng nhìn thấy bảng giá thì lại trực tiếp bỏ qua luôn.

Ở đây không phải là chỗ chị có thể mua đồ, giá trung bình của một mẫu váy còn nhiều hơn nửa năm tiền lương của chị. Khẽ liếc mắt nhìn người bên cạnh, Diệp Lâm Anh có điểm sốt ruột không biết mình cần ở đây trong bao lâu. Trang Pháp cứ lựa hết dẫy này đến dãy khác, dáng vẻ thong thả nhìn ngắm từng đường kim mũi chỉ

- Cún thử bộ này đi.

- Hả? - Chị ngạc nhiên khi Trang Pháp đưa cho mình một mẫu váy đen rồi không một lời giải thích muốn đẩy chị tới phòng thử đồ. Đương nhiên là chị vẫn đủ tỉnh táo đế không làm theo những gì nàng nói. Nhìn vị nhân viên kia vẫn theo sát hai người từ đầu, chị không thể lớn tiếng mà đành nhỏ nhẹ hỏi.

- Thử đồ làm gì thế? Tôi không mặc đồ như thế này đâu.

- Chị không thích nó sao? - Mặt Trang Pháp hơi thất vọng sau đó lại nhanh chóng cười

- Không sao, vậy chọn cho chị mẫu khác.

- Không phải! Ý tôi là tôi không thích đồ trong của hàng này, thử để làm gì?

- Thế chị định mặc gì dự event tối nay? Không phải lại mặc sơmi trắng và quần Jean chứ? - Nhìn người trước mặt, con mắt nhìn chị rất nghiêm túc. Diệp Lâm Anh ý thức được đúng là trong tủ quần áo của mình không có bộ nào thích hợp để đi dự tiệc cả. Nhưng chị cũng không mua nổi đồ ở đây, chúng quá đắt.

- Với cương vị là thư ký chị có bổn phận phải ăn mặc phù hợp với tính chất của sự kiện. Còn công ty sẽ có bổn phận thanh toán tất cả chi phí vì mục đích của công ty. Chị không cần nghĩ nhiều.

Vốn là người rất tinh tế và thông minh, chỉ với một câu nói Trang Pháp đã có thể bắt Diệp Lâm Anh quay lại phòng thử đồ và ngoan ngoãn thay chiếc váy. Trong lúc rảnh rỗi nàng dạo qua gian hàng giày cao gót, nhìn trúng hai đôi gót nhọn gần giống nhau, đều cao 12 phân.

- Quý khách đúng là am hiểu về thời trang. Dáng người của cô gái kia đi loại giày cao gót này sẽ rất đẹp.

Trang Pháp nghe nhân viên nói cũng âm thầm công nhận. Mặc dù nàng chưa có cơ hội được thấy Diệp Lâm Anh đi giày cao gót nhưng thân hình lý tưởng của chị tất nhiên đi đôi giày này sẽ rất đẹp. Nghĩ ngợi một lúc lại cảm thấy không ổn lắm nên hỏi vọng vào phòng thay đồ.

- Diệp Lâm Anh, chị cao bao nhiêu vậy?

- 1m7

Lập tức nhăn mặt, Trang Pháp nhẩm tính mình cao 1m63 thêm 12 phân nữa là 1m75 nhưng Diệp Lâm Anh đã là hơn 1m80 rồi. Mà giám đốc Nguyễn tuyệt đối sẽ không phải kiểu người để cho bản thân mình lép vế. Đặt đôi giày kia xuống, nàng nói nhỏ với nhân viên bán hàng.

- Chọn cho tôi một đôi giống thế này, chỉ khoảng tầm 6-7 phân thôi.
—————————

Mua đồ xong Trang Pháp cho xe lăn bánh đến một tiệm làm đẹp nổi tiếng. Để Diệp Lâm Anh ở lại đó làm đẹp rồi nàng lái xe rời đi lo công chuyện sau khi dặn dò nhân viên thật kỹ. Lần này Trang Pháp thật sự hạ quyết tâm thay đổi diện mạo bên ngoài cho Diệp Lâm Anh hay nói cách khác chính là muốn bù đắp cho chị. Chỉ là nàng không ngờ Diệp Lâm Anh bước từ tiệm làm đẹp ra lại có thể thay đổi nhiều đến thế, đúng là không tin nổi vào mắt mình.

Vẫn là mái tóc đen ấy nhưng giờ lại gợn sóng nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt vô cùng quý phái, đôi lông mày lá liễu thanh tú làm cho khuôn mặt tinh khôi lại có thêm vài phần cuốn hút. Từ đầu cho tới chân, cả người Diệp Lâm Anh đều toát lên vẻ đẹp kiều mị, nồng nàn hơi thở dụ hoặc. Trang Pháp nhìn vào khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, xinh đẹp bức người kia, miệng bỗng thấy có chút khô. Đôi chân dài khỏe khoắn được ôm gọn bởi chiếc váy đen bó sát phô diễn nhiều đường cong thân thể.
Đến nàng nhìn còn cảm thấy rạo rực cùng ghen tị

- Nhìn xấu lắm sao? - Diệp Lâm Anh thấy Trang Pháp cứ nhìn chằm chằm mình, hai má lại được một phen ửng hồng. Da gà chị bắt đầu nổi lên khi làn gió lạnh thối qua đôi chân thiếu vải cùng
bờ vai trần mịn màng.

- Chết tiệt. - Diệp Lâm Anh rủa thầm thời điểm mình nhận lời làm thư ký cho người kia. Thật sự mấy việc điệu đà hoàn toàn không hợp với chị chút nào.

- Chị đẹp quá Diệp Lâm Anh

Trang Pháp nói câu đó như một lời cảm thán với chính mình, nhưng lời nói ra lại quá mức rõ ràng. Cả một đoạn đường ngồi trong xe, dù điều hòà vẫn luôn bật thì cả hai vẫn cảm thấy khuôn mặt nóng rần. Trên người Trang Pháp lúc này cũng đang mặc một chiếc váy dự tiệc ngắn. Phần ngực váy được xếp li màu trắng rất thanh lịch, đối lập với người vừa thu hút lại nóng bỏng bên cạnh. Dù tự mình lái xe, nàng vẫn nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần cặp đùi nõn nà bắt mắt kia. Tỉ lệ cơ thể hoàn hảo như vậy, người này rốt cuộc đã dùng biện pháp gì để trưởng thành thành công như thế.

- Bây giờ lại đi đâu?

- Tất nhiên là đến dự tiệc rồi. - nàng nhìn đồng hồ rồi mỉm cười trả lời Diệp Lâm Anh. Trong kinh doanh, việc gặp gỡ và giao lưu với các đối tác cũng như đối thủ cạnh tranh là điều rất quan trọng. Nó không chỉ giúp công ty có cơ hội tạo lập mối quan hệ, trao đổi thông tin các dự án quan trọng mà còn là dịp để tự phô trương danh thế, quảng bá trong nội tại ngành. Cỡ như vậy quan trọng, người đại diện công ty để tham dự bữa tiệc này đương nhiên phải là những nhân vật nòng cốt. Mà dạng nhân vật như vậy đương nhiên chính là Trang Pháp, Diệp Lâm Anh căn bản chính là một món trang sức xinh đẹp đính kèm cùng nàng hôm nay mà thôi.

- Đừng lo lắng, chỉ cần chú ý hành xử một chút là mọi chuyện sẽ bình thường thôi.

Trang Pháp động viên nhằm thấy biểu hiện của Diệp Lâm Anh có thể khá lên. Nàng lái xe hơn 30 phút cuối cùng cũng tới được khách sạn nơi sự kiện diễn ra. Vì đây là một event lớn nên các phóng viên đến cũng rất đông, xếp thành hai hàng dài vây lấy chiếc thảm đen sang trọng dẫn vào cửa sự kiện. Trang Pháp cho xe tắt máy, chờ Diệp Lâm Anh hít thở sâu lấy tinh thần rồi mới nhẹ nhàng mở cửa xe, bước xuống từ chiếc BMW sang trọng và hào nhoáng. Tiếng chớp máy ảnh nhanh chóng vang lên, đèn flash cũng thi nhau chớp nhoáng khiến nhiều người lần đầu tham gia sự kiện lúng túng. Khác với những lần tham dự sự kiện khác, Trang Pháp không chỉ tạo dáng qua loa rồi trực tiếp đi thẳng vào bên trong mà còn phải để mắt tới Diệp Lâm Anh. Thấy khuôn mặt cười không nổi của chị, nàng bước nhanh tới áp sát khoác tay kéo Diệp Lâm Anh đi. Điều bất ngờ là sự xuất hiện của Diệp Lâm Anh lại khiến đám phóng viên phản ứng lớn đến khó hiểu. Chẳng qua là chụp hai nữ doanh nhân mà thôi, họ lại làm như đang sẵn ảnh các đại minh tinh. Bọn họ không ngừng hô hào yêu cầu nàng và Diệp Lâm Anh nhìn vào ống kính máy ảnh khiến Trang Pháp cũng bắt đầu lúng túng lên.

- Xin hãy nhìn vào đây.
- Làm ơn nhìn về hướng này, hai người rất đẹp.
- Nguyễn tổng, cười đi.
- Hai vị tạo dáng đi.
- Được rồi, chúng tôi cần phải vào trong, xin lỗi các vị.

Phải đợi đến khi có ban tổ chức can thiệp, hai người mới có thể tiếp tục di chuyển vào bên trong khách sạn, nhường thảm đỏ cho người tiếp theo. Bởi vì đây là sự kiện của giới kinh doanh chứ không phải giải trí, các phóng viên hay đài truyền hình chỉ có thể đứng bên ngoài chụp khách lúc đến chứ không được phép tiếp cận hội trường. Điều này khiến Trang Pháp phần nào cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nàng sửa sang lại trang phục sau đó quay sang nhìn Diệp Lâm Anh vẫn đang đờ đẫn bên cạnh mình, hẳn là bị đám người kia dọa cho sợ rồi

- Không cần để ý, họ chỉ muốn lấy ảnh để đăng tin thôi. Dù sao Nguyễn thị cũng là tập đoàn lớn, chuyện như này rất bình thường. Lát nữa vào trong chị chỉ cần theo sát em, có biết không?

Diệp Lâm Anh không phản ứng làm cho Trang Pháp cảm thấy lo lắng hơn. Nàng xoay người đối diện với chị, nghiêm túc mà nói vài lời để trấn an

- Chị thật sự rất đẹp Diệp Lâm Anh, ngoại hình của chị thật sự rất...rất hấp dẫn. Cho nên chị không cần phải tự ti về điều gì cả. Cứ thả lỏng thôi, có em ở đây rồi

Và sự thật là Trang Pháp nói hoàn toàn đúng. Ngay từ những bước chân đầu tiên vào cánh cửa hội trường, sự xuất hiện của hai người liền thu hút rất nhiều ánh mắt. Trang Pháp đối với giới doanh nhân đã chẳng còn xa lạ, tuy nhiên nàng cũng chưa bao giờ cảm nhận được nhiều con mắt đổ về mình như hôm nay. Mà người có thể làm nóng bầu không khí như thế này, còn ai khác ngoài bông hồng rực rõ bên cạnh nàng đây. Diệp Lâm Anh hôm nay chính là một nhân tố đặc biệt, một viên kim cương thô vừa được mài giũa trở nên lấp lánh, rạng ngời.

- Giám đốc Nguyễn. lâu lắm không gặp.
- Chào giám đốc Nguyễn.
- Nghe danh cô đã lâu, giờ mới được gặp.

Những cuộc trò chuyện xã giao với các vị giám đốc điều hành công ty khác thường diễn ra 10 đến 15 phút mỗi lần. Nàng luôn là người giao tiếp trong khi Diệp Lâm Anh chỉ lặng im đứng bên cạnh. Vậy mà mỗi khi cuộc hội thoại kết thúc, mọi vẫn luôn đặt những câu hỏi như "Cô gái xinh đẹp đây là ai vậy?" - "Tôi có vinh dự được biết vị này không" hay thậm chí còn rõ ràng đến mức "Tôi thật sự rất mong được làm quen với thư ký của giám đốc Nguyễn đấy"

Ban đầu nghe những lời này, phần lớn vẫn là Diệp Lâm Anh không thấy thoải mái. Nhưng hiện tại, đến chính Trang Pháp cũng rơi vào lúng túng cùng khó chịu. Có rất nhiều người thông qua nàng muốn làm quen với Diệp Lâm Anh, nhiều người còn tế nhị thì thầm vào tai nàng trả giá khiến nàng không khỏi tức giận.

Trong xã hội này, giới nào thì cũng có quy tắc ngầm của chính nó. Mà ở thế giới của nàng, đằng sau cái bắt tay hợp tác dễ dãi chính là tiền, rất nhiều tiền, bằng không cũng là hiến người. Vì nghĩ như vậy mà sắc mặt của Trang Pháp hiện giờ đặc biệt không tốt, giữa hai hàng lông mày cau chặt lại với nhau. Nhìn những đôi mắt không trong sạch dính ở trên người Diệp Lâm Anh, nàng chỉ muốn lập tức lái xe đưa người kia về nhà.

- Diệp Lâm Anh, có phải cậu không? - Âm thanh quen thuộc khiến Diệp Lâm Anh giật mình, chị ngay lập tức quay lại nhìn người vừa gọi tên mình. Toàn thân phủ một lớp vải màu đỏ óng ánh, Lan Ngọc không biết làm sao lại mặc đồ dạ hội đẹp đến như vậy xuất hiện ở nơi đây.

- Cậu làm cái gì ở đây vậy?

- Mình theo sếp ở công ty tham dự tiệc. Còn cậu làm gì ở đây? - Lan Ngọc vẻ mặt vừa hưng phấn lại vừa tò mò nhìn Diệp Lâm Anh. Cô để ý bên cạnh chị ấy còn có một cô gái xinh đẹp đang cau chặt mày lại.

- Cô ấy là...

- Xin lỗi, cô có phải Ninh Dương Lan Ngọc không? - Cuộc nói chuyện bị chen giữa bởi một người lạ mặt, thật sự lạ đến nỗi cả Diệp Lâm Anh, Trang Pháp hay Lan Ngọc đều không biết là ai. Một chút ngờ ngợ thoáng qua đầu Diệp Lâm Anh lúc này, đặc biệt là lúc cô gái mỉm cười hai gò má nhô cao lên rất quen mắt.

- Đúng vậy, cô là?

- Là Diệu Nhi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro