firework and stars

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-
Anh sẽ đưa em đi xem màn trình diễn pháo hoa không bao giờ kết thúc.

Lương Tiểu Nhu quay lại Thâm Thuỷ Bộ cùng với Cao Ngạn Bác tháng thứ hai sau khi kết hôn. Lý do là vì anh muốn đi siêu thị gần đó để mua loại bò Wagyu ngon nhất và nấu cho em món Tây Ban Nha mà anh vừa học được.

Đã lâu lắm rồi Tiểu Nhu không trở lại Thâm Thuỷ Bộ.

Nơi đây đã thay đổi rất nhiều, những toà nhà cao tầng, đường phố nhộn nhịp và sạch sẽ hơn rất nhiều. Chúng ta bước đi dưới ánh hoàng hôn, ngắm nhìn mặt trời lặn khuất một nửa phía sau toà nhà cao tầng.

Em là đứa nhỏ được sinh ra và lớn lên tại đây trong hơn một thập kỷ nhờ vào cửa hàng tạp hoá nhỏ của ba. Sau này, ba bị chú lừa bán lại cửa hàng với giá hơn 300 000, từ đó nơi này không còn là nhà nữa.

Nhưng em sẽ không bao giờ quên rằng đây là nơi chứa đựng ước mơ ban đầu của em.

Một cô bé ở độ tuổi thiếu niên vừa làm bài tập về nhà vừa giúp ba trông cửa hàng. Nếu lúc đó không có những tên côn đồ chuyên đi thu tiền bảo kê và cố tình đập phá đồ đạc nếu không đưa tiền thì sẽ không xuất hiện một người cảnh sát trẻ tên Trương Ký đứng ra bảo vệ và cũng sẽ không có một thanh tra cao cấp tên Lương Tiểu Nhu sau này.

Em muốn trở thành một người cảnh sát vì trong tim em luôn có một ngọn lửa khao khát bảo vệ chính nghĩa, bảo vệ lẽ phải và bảo vệ những người dân vô tội.

Lương Tiểu Nhu bây giờ thậm chí có thể có thể trả lời câu hỏi đó rằng cho đến bây giờ, em vẫn không hề hối hận khi trở thành một cảnh sát, ngọn lửa trong tim vẫn đang sôi sục mỗi ngày. Trước đây, bây giờ và cả tương lai đều vẫn sẽ luôn như vậy.

Lương Tiểu Nhu đặt hai tay sau lưng, quay lại, nhìn Cao Ngạn Bác đang đứng phía sau và nói, "Không biết em đã từng nói với anh rằng đây là nơi em sinh ra và lớn lên chưa?"

Anh ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng cất giọng trả lời em, "Chưa, nhưng anh biết em sẽ nói anh nghe."

"Sếp Cao đúng là rất hiểu ý em"

Thế là em nắm tay anh đi bên cạnh, giới thiệu từ đầu đến cuối các cửa hàng trong Thâm Thuỷ Bộ. Ví dụ, nước tương của Chen Ji là ngon nhất vì chủ quán tự làm từ đậu nành. Ngoài ra còn có tiệm bánh ở cuối ngõ, em và Tiểu Cương từng thích trèo lên cửa sổ nhà người khác và ngắm nhìn cái bảng hiệu lấp lánh của tiệm, nơi dường như có những chiếc bánh rất ngon.

Cuối cùng, anh kéo em vào tiệm bánh ngọt, nghiêm túc nói với em, "Mặc dù anh không có mặt trong tuổi thơ của em nhưng anh có thể mua cho em chiếc bánh mà em thích ăn nhất lúc nhỏ."

"Không bao giờ là quá muộn"

Trước khi rời đi, em đã mua một hộp bánh trứng và mang đến thăm các đồng nghiệp ở tổ trọng án, những người vẫn còn đang miệt mài làm việc.

Mã Quốc Anh cầm sấp tài liệu và mỉm cười nói, "Có một người yêu thương như vậy, cô trông khác hẳn đó nha Tiểu Nhu."

Mọi người tranh thủ trêu ghẹo, đùa giỡn với nhau trong giờ giải lao hiếm hoi, không có sự ngượng ngùng, không có cái gì gọi là khoảng cách giữa sếp lớn và thành viên, và từ lâu em đã xem họ như những thành viên trong gia đình của mình.

Ngay trước tám giờ tối, anh không trực tiếp lái xe về nhà mà đưa em đến một bến cảng.

Phía bên kia của cảng Victoria lộng lẫy là một thành phố nhộn nhịp khác.

Ánh đèn thành phố chói loá khiến em bất giác nhắm nghiền mắt lại. Anh không nói gì mà chỉ bế em ra khỏi xe. Và giọng anh cất lên trong gió, "Lúc em đang học ở Anh, anh đã đến đây một mình. Vào lúc đó, anh đã nghĩ khi em trở về, anh nhất định phải mang em đến đây để xem thứ này."

Em mở mắt ra...

Và đúng lúc đó, pháo hoa được bắn ra, ba ngôi sao từ mặt đất bay thẳng lên trời rồi lại rơi xuống.

Trong khoảng khắc đó, pháo hoa nở rộ rực rỡ trên bầu trời đầy sao. Ánh sáng rực rỡ chiếu sáng toàn bộ cảng Victoria từ trên trời đến dưới đất, giống như một ngôi sao từ dải ngân hà rơi xuống, chiếu sáng cả một hòn ngọc viễn đông.

Chúng ta đứng giữa những pháo hoa và em đã thấy anh mỉm cười thật tươi nhìn em.

Cơn gió đêm thổi qua khiến chiếc váy của em tung bay trong gió, em hỏi anh, "Vậy em có bao giờ nói với anh rằng em yêu anh, thật sự rất yêu anh."

"Không cần, bất quá anh cũng có thể nói cho em biết."

"Anh yêu em."

Ngay trước khi pháo hoa chuẩn bị kết thúc, anh đã bóc một viên chocolate khỏi lớp giấy đầy màu sắc và đưa vào miệng em.

Anh mỉm cười hỏi em, "Ngọt không?"

Em cắn nhẹ viên chocolate và khẽ gật đầu, hưởng thụ làn gió đêm của tháng bảy ở cảng Victoria, giữa những pháo hoa kết thúc mùa hạ.

"Ngọt"

Một trăm tám mươi ba viên chocolate, ngọt hay không.

"Ngọt"

-
end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro