19.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hai người các ngươi đang nói chuyện gì?"

Ở phía sau đột nhiên vang lên thanh âm của một người nam nhân, đánh ngang cuộc đàm thoại của Giả Ôn Điềm và Hạ Hầu Mỹ Vưu, bọn họ hướng về phía thanh âm kia mà nhìn qua, chỉ thấy Mã Đình Vinh dáng người cao ráo cùng áo măng tô màu da bảnh bao, bước đi đầy uy lực mà tiến tới.

"Tổng giám__"

Giả Ôn Điềm còn chưa nói hết câu, Mã Đình Vinh đã vội giơ tay chặn lại. "Chúng ta hiện tại không ở trong công ty, không cần gọi ta là Tổng giám đốc."

"Vậy..."

Nhìn thấy nét mặt đối phương đầy hoang mang, Mã Đình Vinh mỉm cười, từ trong tay xuất ra hai tấm vé máy bay đưa cho Hạ Hầu Mỹ Vưu và Giả Ôn Điềm. "Gọi ta Đình Vinh là được."

Giả Ôn Điềm nhận lấy vé máy bay, nghĩ đến bản thân phải giằng co suốt 10 tiếng đồng hồ trên không trung, tứ chi đã muốn trở nên rời rạc. Hơn nữa, đây cũng là lần du lịch đầu tiên của hắn, hắn lo sợ không biết có thể ứng biến trong chuyến đi được không.

Ý thức được Giả Ôn Điềm tựa hồ đang lo lắng, Mã Đình Vinh nhịn không được hỏi "Ngươi làm sao vậy? Sợ máy bay?

"Không phải như vậy... chính là... phải ngồi trên đó liên tục đến mười tiếng đồng hồ, ta sợ sẽ chịu không được."

Mã Đình Vinh nhướn lông mi "Ai nói ngươi 10 tiếng đồng hồ, chỉ có 6 tiếng."

"A?"

Giả Ôn Điềm nghe xong, sắc mặt thoáng trở nên mông lung.

Nhận ra bản thân lại bị Hạ Hầu Mỹ Vưu lừa gạt, con ngươi Giả Ôn Điềm lập tức trừng lên nhìn cậu.

"Đều do ngươi dễ tin người quá thôi." Hạ Hầu Mỹ Vưu nhếch môi cười khẩy, vẻ mặt tâm đắc đeo lấy kính râm rồi thản nhiên bỏ đi.

Hạ Hầu Mỹ Vưu vừa rời khỏi, Mã Đình Vinh liền không chút khách khí sáp lại gần Giả Ôn Điềm, thân mật vuốt ve gương mặt hắn, ánh mắt có điểm hoài nghi. "Ngươi hôm nay thoạt nhìn không giống với trước kia, gương mặt có vẻ sạch sẽ gọn gàng hơn."

Giả Ôn Điềm vì động tác này của Mã Đình Vinh mà gượng gạo đưa mắt quan sát bốn phía, không được tự nhiên liếc nhìn y: "Hôm trước ta có cạo râu, cho nên... Tổng giám..."

Nghĩ không có người ngoài ở đây, Giả Ôn Điểm liền sửa lại cách xưng hô.

"Đình Vinh, ngươi đứng sát quá rồi."

"Ngươi xấu hổ?" 

Âm thanh ấm áp của Mã Đình Vinh truyền đến khiến tứ chi hắn trở nên luống cuống. Đột nhiên phía sau Mã Đình Vinh phát ra tiếng cười khúc khích, Giả Ôn Điềm liếc mắt qua, một đám người tổ biên tập là đang cùng một chỗ giễu cợt bọn hắn.

Giả Ôn Điềm nhắm nghiền hai mắt, cúi đầu núp trước ngực Mã Đình Vinh, hận không thể đem mặt chôn ở trong y phục của y luôn. Mã Đình Vinh thừa biết hắn da mặt mỏng, cũng không nỡ đành lòng tiếp tục làm chuyện quá phận với hắn.

"Không chọc ngươi nữa. Hai mươi phút sau mới đến lượt chúng ta, qua bên kia ngồi đợi đi."

Tạ Niêm Thành đứng ở một góc xa vừa hút thuốc vừa quan sát bọn họ, khinh miệt ném cho một cái liếc mắt. Tình cờ hướng qua chỗ mọi người đang ngồi, phát hiện Hạ Hầu Mỹ Vưu đang một mình chăm chú ấn điện thoại, hắn nhíu mày, ném điếu thuốc rồi trực tiếp đi đến chỗ cậu.

"Tổng giám đốc cùng Giả Ôn Điềm thân mật, ngươi không đành lòng nhìn sao?"

Chuyến du lịch Hải Nam lần này mất đến một tuần, một thời gian dài không có người thân cận trên giường, Cố Nam làm sao cũng chịu không nổi. Nửa đêm hôm qua Hạ Hầu Mỹ Vưu bị y vật vã trên giường suốt cả canh giờ, thân thể phi thường mệt chết đi.

Sáng sớm đặt chân tới sân bay, Hạ Hầu Mỹ Vưu liên tiếp nhận những lời nhắn thương nhớ từ Cố Nam, cậu tuy rằng mỏi mệt nhưng trong lòng vẫn là phần nào được an ủi.

Lại nói, đang trả lời tin nhắn của Cố Nam vẫn có kẻ không biết điều đi tới kiếm chuyện, Hạ Hầu Mỹ Vưu trừng mắt nhìn lên, sớm đã đoán ra được chủ nhân của thanh âm kia là ai.

"Tạ Niêm Thành, ngươi có bệnh tự ngược à, hôm nay ngươi tới đây là muốn thử cảm giác bị bẽ mặt phải không?"

"Đừng quên ta còn ghi nợ lần trước ngươi đánh ta. Bất quá, nghĩ đi nghĩ lại, ngươi chỉ là một kỹ nam được mua về, Cố Nam sớm muộn cũng chán ghét ngươi, để xem khi đó ngươi còn đắc ý không?"

Hạ Hầu Mỹ Vưu đối lời nói của Tạ Niêm Thành hoàn toàn không có nửa điểm tức giận, ngược lại còn vui vẻ cười. "Ngươi biết cũng khá nhiều đấy. Nếu ta đoán không sai, nguyên nhân Giả Ôn Điềm phát hiện lão công hắn ngoại tình, tất cả cũng đều từ miệng cẩu của ngươi mà ra?"

Tạ Niêm Thành nhìn quanh bốn phía, đảm bảo không có ai chú ý đến bọn hắn, cau mày nói. "Từ khi nào ngươi lại quan tâm đến Giả Ôn Điềm vậy, không phải các ngươi là tình địch sao?"

"Vậy ta đoán không sai." Đứng dậy từ trong ví rút ra một tấm thẻ, Hạ Hầu Mỹ Vưu giơ trước mặt Tạ Niêm Thành. "Cái này của ngươi à?"

Trên tay Hạ Hầu Mỹ Vưu vừa xuất hiện một tấm card màu tím sặc sỡ, Tạ Niêm Thành liếc nhanh một cái đã lập tức nhận ra kia là thẻ hội viên của hắn.

"Ngươi làm sao có được?"

Tạ Niêm Thành nhìn vật thể trong tay đối phương, tư thế đã chuẩn bị sẵn muốn giành lại tấm thẻ kia, nhưng không may, Hạ Hầu Mỹ Vưu đã nhanh hơn một bước.

"Lục Vũ Quang nhặt được liền đưa cho ta. Yên tâm, ta còn chưa lắm mồm đến mức tiết lộ ngươi là khách nhân của Nhất Tịch đâu."

Con ngươi Tạ Niêm Thành tựa hồ rất khả nghi "Ngươi có ý tứ gì?"

"Phụt"

Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của đối phương, Hạ Hầu Mỹ Vưu kìm không được cất giọng cười lớn, đem tấm thẻ nhét vào trong túi áo khoác hắn.

"Có gì đáng cười sao?"

"Không có gì, chỉ là, xem biểu cảm của ngươi rất thú vị."

Vừa dứt lời, cảng hàng không liền phát loa thông báo hành khách tập trung đến khu vực cửa ra tàu bay để khởi hành. Hạ Hầu Mỹ Vưu đem kính râm trên áo đeo vào, đối Tạ Niêm Thành khẽ cười, cậu không nói gì thêm, đứng lên kéo va li rời đi.

Tạ Niêm Thành sững người, vài giây trước khi chứng kiến nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của cậu, hắn thực sự đã bị làm cho mê hoặc.

Đây là lần đầu tiên Giả Ôn Điềm được đi máy bay, lúc lên đến khoang ngồi hành khách, hắn nhìn một loạt tám dãy ghế dài thẳng tắp, ngơ ngác không biết vị trí của mình ở nơi nào. Nữ tiếp viên hàng không thấy vẻ mặt hoang mang của hắn thì vội che lấy miệng, như thể cười hắn không khác gì nam tử nông thôn lần đầu tiếp xúc với máy bay vậy.

"Tiên sinh ngồi ở dãy H, ghế số 5 bên tay trái."

Giả Ôn Điềm ngượng ngùng gật đầu, không hề hay biết đám người tổ biên tập đi phía sau hắn cũng bị một màn vừa rồi làm cho bật cười.

Chỗ ngồi của Giả Ôn Điềm được xếp ngay bên cạnh cửa sổ nhỏ, phía sau mỗi hàng ghế đều có một cái túi, bên trong gồm có tạp chí, khăn giấy và túi nôn mửa.

Hắn ngồi chưa được bao lâu thì vị trí bên cạnh thoáng chốc đã có chủ nhân xuất hiện. Ngoài dự liệu của hắn, người tới lại không phải là Mã Đình Vinh, mà là Hạ Hầu Mỹ Vưu.

"Thế nào, không phải Mã tổng, ngươi thất vọng?"

Nghe xong câu này, trên mặt Giả Ôn Điềm hiện lên một tia bất mãn. "Không có a, nếu là Tổng giám đốc, ta chỉ sợ không biết trốn đi đâu."

"Phải rồi, hai người các ngươi cùng một chỗ, có khi đem cả cái khoang máy bay này biến thành khách sạn cũng không chừng."

"Ngươi!" Cái loại ngữ khí cợt nhả này thực sự chưa bao giờ khiến cho hắn cảm thấy bình tĩnh một phút một giây nào.

Biết mình chọc hắn sinh khí, Hạ Hầu Mỹ Vưu vươn tay chỉ về phía bảng nội quy dán đằng sau hàng ghế ở phía trước. "Đừng có làm loạn, ngồi trên máy bay không được ăn to nói lớn."

Giả Ôn Điềm nhìn qua, đọc những dòng chữ trên bảng giấy, chỉ biết ủy khuất trừng mắt với hắn, hắn cảm thấy bản thân thực sự bị thiệt thòi quá nhiều.

"Không nói với ngươi nữa, biết vậy ta thà ngồi với Đình Vinh còn hơn."

Nói xong, Giả Ôn Điềm cảm giác có gì đó không đúng, đang muốn sửa lại câu nói của mình nhưng Hạ Hầu Mỹ Vưu đã sớm suy tính được ý định của hắn.

"Đình Vinh? Mã tổng vừa nói đổi ngươi liền đổi à, có chút liêm sỉ nào không thế?"

"Xem ra ngươi cũng không đơn thuần như ta nghĩ, không bằng ngươi gọi thẳng ngài ấy là lão công luôn đi."

Những lời chọc ghẹo vang lên ngày càng nhiều, gương mặt Giả Ôn Điềm đã đỏ chín như trái cà chua, quả nhiên cái gì phát ra từ khẩu miệng cái tên này đều chẳng mấy tốt đẹp gì, nếu không phải ở nơi công cộng, hẳn là lúc này hắn nên cho cậu một cái tát mới hả dạ. Đúng lúc ấy Quân Linh xuất hiện như một vị chúa cứu thế của hắn, trên nét mặt nàng tối sầm dừng lại trên người Hạ Hầu Mỹ Vưu.

"Mỹ Vưu, ngươi lại bắt đầu rồi."

"Ta làm sao nào?"

"Dừng cái trò bắt nạt Điềm ca đi nha, ngươi xem hắn giận đến mức mặt đỏ hết rồi kìa."

"Tỷ có thể đừng cư xử như thể ta là đệ đệ ruột của tỷ được không?"

Quân Linh không trả lời, đưa mắt ra hiệu cho cậu nhìn về hướng Mã Đình Vinh đang đi tới, Hạ Hầu Mỹ Vưu đảo tròn mắt nhìn nàng. Bọn họ dây dưa trao đổi ánh mắt một hồi, Giả Ôn Điềm ngồi bên cạnh chẳng biết hai người tính chơi trò nhãn ngôn* đến khi nào, thì đột nhiên Hạ Hầu Mỹ Vưu mang vẻ mặt bất đắc dĩ đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

(*nói chuyện bằng mắt)

"Chúc ca may mắn."

Vẻ mặt hớn hở cùng nụ cười gian xảo không hề xa lạ của Quân Linh làm Giả Ôn Điềm nảy sinh hoài nghi, hắn nhìn Hạ Hầu Mỹ Vưu di chuyển xuống hàng ghế phía sau, muốn hỏi cậu vì cái gì lại bỗng dưng đổi chỗ.

"Ngơ ngác gì đấy?"

Thấy Mã Đình Vinh xuất hiện ngay trước mặt, Giả Ôn Điềm rốt cuộc mới hiểu ra được vấn đề.

"Ngươi là lần đầu đi máy bay cũng đừng nên thể hiện rõ trên mặt chứ." Mã Đình Vinh thuận miệng nói đùa với hắn.

"Ta không có. Chỉ là..."

Còn chưa dứt câu, một nụ hôn bỗng nhiên rơi ở trên trán hắn, Giả Ôn Điềm ngạc nhiên nhìn y, bàn tay được y nhẹ nhàng nắm lấy, thanh âm trầm ấm của y truyền bên tai hắn.

"Đừng sợ, có ta ở đây."

Chết thật, hai người này muốn tra tấn những đứa cẩu độc thân hay sao? Quân Linh ngồi phía sau trong lòng 'giận dữ' không muốn ăn cẩu lương một mình, lập tức kéo cánh tay Hạ Hầu Mỹ Vưu nháo một trận.

"Mỹ Vưu, bọn họ là đang đạp lên lòng tự trọng của chúng ta a, ôi ganh tị chết mất!!"

"Ngươi cũng nên nhân cơ hội chuyến đi lần này kiếm một tiểu ca ca đi." A Hạo nhìn bộ dạng ăn bánh gato của Quân Linh có chút đáng thương, bèn tốt bụng an ủi một tí.

"Không cần quản chuyện của ta, ngươi không phải cũng ế mốc cả sao, không hơn ai đâu a."

"Còn chưa biết ai mới là người ế mốc nha."

Quân Linh không hiểu ý tứ của A Hạo, nhưng khi để ý đến ánh mắt của hắn chăm chú dán lên người Hạ Hầu Mỹ Vưu, nàng đã lập tức hiểu được hàm ý trong câu nói của hắn.

"Các ngươi..."

Phản ứng của Quân Linh khiến A Hạo mặc dù chưa đạt được thành tựu nhưng vẫn gật đầu tự hào về bản thân mình.

"Mỹ Vưu, ngươi và A Hạo là người yêu hả?"

Không lý nào ngay cả đệ đệ thân nhất của mình cũng bị kẻ khác dễ dàng cướp đi như vậy, Quân Linh thực sự không cam tâm, trừ phi nàng là hoa có chậu thì Hạ Hầu Mỹ Vưu không thể nào đi trước nàng một bước được.

"Này, ta có nói ta với hắn yêu nhau đâu, ngươi sao lại hỏi hắn làm gì, hại chết ta rồi." Sắc mặt A Hạo tràn đầy lo lắng, nhưng nếu Quân Linh đã vô ý gán ghép bọn hắn, hắn vẫn muốn xem thử phản ứng của Hạ Hầu Mỹ Vưu như thế nào.

Hạ Hầu Mỹ Vưu căn bản nãy giờ không có hứng thú nghe hai người họ nói nhảm cái gì, hai mắt cậu từ đầu từ cuối chỉ nhìn về phía trước, tâm tư đều đặt hết lên khung cảnh Mã Đình Vinh và Giả Ôn Điềm đang ngọt ngào thân mật cùng một chỗ.

Quân Linh ngồi ở bên cạnh cảm giác được điều đó, khoái trá nhoẻn miệng cười với A Hạo. "Xem ra ngươi phải cố gắng hơn rồi."

Hắn hiểu ý tứ của nàng, trong lòng thầm có điểm thất vọng, nhân lúc Hạ Hầu Mỹ Vưu không có chú ý, hắn liền ghé qua lỗ tai Quân Linh nói nhỏ. "Ngươi nói, có cách nào để ta vượt qua được Mã tổng không?"

"Ai, rất tiếc là không được, Tổng giám đốc hoàn hảo như thế, ngươi làm sao qua được ngài ấy. Hơn nữa, có thể mẫu người của Mỹ Vưu là nam nhân lớn tuổi trưởng thành thì sao? "

A Hạo thở dài, hắn làm sao không nghĩ tới trường hợp đó chứ, nhưng nếu cứ bảo hắn ngồi yên một chỗ tự mình đa tình, vậy thà hắn đánh cược một lần mạo hiểm còn hơn.

"Nhưng chưa thử làm sao biết được."

Kỳ thật Quân Linh cũng không phải là chuyên gia tư vấn tình cảm, hai mươi sáu cái xuân xanh mà vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai đã đủ hiểu rồi, nhưng nhắc đến việc mai mối cho người khác, nàng ta là kẻ nhiệt tình nhất.

"Ngươi thừa biết Mỹ Vưu rất khó tính còn gì."

"Ai nha, ai cũng nói vậy thì ta làm sao có đủ tự tin tiếp cận hắn chứ?"

"Ngươi cũng nhờ người khác tư vấn cho ngươi à?"

"Đúng vậy, ta có nhờ Điềm ca giúp ta."

Trong mắt Quân Linh lập tức hiện lên một tia sáng "Hay là như vậy...." Nàng ghé vào lỗ tai A Hạo bắt đầu dâng lên một kế hay.

"Cái gì? Như vậy có liều mạng quá không?" A Hạo nghe xong cảm thấy đầu óc Quân Linh kỳ thực không hề đơn giản.

"Phải liều mạng mới thành công được, bất quá trong vụ này chúng ta cần Điềm ca hợp tác, mà hắn thì... khả năng đồng ý giúp chúng ta có vẻ hơi thấp."

Quân Linh trầm tư một hồi, nghĩ nát óc vẫn không biết làm thế nào mới dụ dỗ được Giả Ôn Điềm, nếu nói ra kế hoạch của bọn họ, e rằng khi đó hắn lại bỏ của chạy lấy người cũng không chừng.

"Ta cảm thấy kế hoạch này không ổn lắm, ngươi còn phương án nào an toàn hơn không?"

Sự cẩn trọng của A Hạo làm Quân Linh chán chường tột độ, nàng quay sang Hạ Hầu Mỹ Vưu, thấy cậu đang ngủ, hai tai còn cắm tai nghe, bộ dạng vẫn như cũ kiêu ngạo không chút thay đổi.

"Thôi được rồi, ta nghĩ chúng ta nên áp dụng phương pháp "chậm mà chắc", Mỹ Vưu thích những người mạnh mẽ, tạo cảm giác muốn được che chở, ngươi có thể tìm những việc giúp đỡ hắn, dù nhỏ nhặt cũng không được bỏ qua, đôi khi những cái đơn giản vẫn ghi điểm đấy."

"Nếu như không hiệu quả thì sao?"

"Khi đó sẽ liều mạng chứ sao."

A Hạo gật đầu, với tính cách như Hạ Hầu Mỹ Vưu thì trước hết bản thân phải kiên nhẫn, hắn không hy vọng cậu sẽ có tình cảm với hắn, nhưng hắn tự tin với sự nỗ lực của mình sẽ khiến cho cậu rung động.

Nửa giờ sau, hành khách trên khoang máy bay đã ổn định, phi công khởi động động cơ cho máy bay bắt đầu cất cánh. Giả Ôn Điềm căng thẳng siết chặt tay Mã Đình Vinh, sau đó tự cảm thấy bản thân không khác gì trẻ con cần sự bảo bọc của người lớn, hắn nhìn y ngại ngùng cười, y thấy thế cũng bật cười theo.

Giả Ôn Điềm nhìn ra ngoài cửa sổ, chứng kiến những tòa nhà dần dần thu nhỏ, rồi bị những tầng mây trắng dày đặc che phủ, nguyên lai đi máy bay là như thế này, dường như không có gì là đáng sợ như hắn đã nghĩ, ngược lại còn khiến hắn hứng thú là đằng khác. Hiện tại hắn chỉ luyến tiếc không thể lấy điện thoại ra chụp ảnh được, hắn muốn khi trở về quê sẽ đem đi khoe với mấy người trong thôn, bọn họ khẳng định sẽ ganh tị với hắn cho xem.

Sau khi máy bay lên cao được mười phút, Giả Ôn Điềm mới nhận ra rằng hắn đã chủ quan quá sớm. Hai tai hắn bắt đầu nghe không rõ, tầm nhìn mờ đi, dạ dày giống như tàu lượn siêu tốc không ngừng lăn lộn trong bụng hắn.

Được rồi, hắn say máy bay, đây là sự thật không thể chối cãi.

"Ổn chứ?"

Cảm giác được hơi thở Giả Ôn Điềm nặng nề, Mã Đình Vinh xem qua sắc mặt hắn, phát hiện trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi, ngũ quan trên mặt căng thẳng, giống như đang kìm nén.

Giả Ôn Điềm ù tai căn bản không biết Mã Đình Vinh đang nói chuyện với hắn, hắn nhắm hai mắt giả vờ ngủ, nuốt nước bọt liên tục, cố gắng đè xuống cảm giác nôn mửa.

Thấy hắn không trả lời, còn gục đầu ngủ, Mã Đình Vinh cũng không sốt ruột nữa, yên tâm đánh một giấc. Giả Ôn Điềm là nam nhân, thể chất so với nữ nhân hơn gấp nhiều lần, khẳng định qua một lúc sẽ ổn thôi.

Tình trạng ấy kéo dài suốt gần hai tiếng, bên ngoài bắt đầu xuất hiện luồng gió mạnh từ phía Đông thổi qua, máy bay vốn đang di chuyển vững vàng bỗng dưng hạ xuống đột ngột hai lần. Hành khách ngồi trên khoang đồng loạt "ô" một tiếng.

Tiếng nôn tháo của phụ nữ, tiếng khóc của trẻ con truyền đến tai của Giả Ôn Điềm, hắn nhíu mày, vội thu tay về siết lấy góc áo, những âm thanh kia hoàn toàn không có điểm dừng, khiến sắc mặt hắn còn tệ hơn so với lúc trước, hắn thực sự không ổn.

"Ân..."

Giả Ôn Điềm rốt cuộc không còn cách nào kìm nén, miệng liền thốt ra tiếng rên rỉ khó chịu.

Không biết có phải thần giao cách cảm hay không, tiếng rên rỉ của hắn vừa phát ra, Hạ Hầu Mỹ Vưu ngồi phía sau lập tức bừng tỉnh. Cậu nhìn màn hình máy mp3, ca khúc nhạc ballad vẫn đang phát dang dở.

Khoang máy bay tối om, các khung cửa sổ đều đã được đóng kín, nhóm người tổ biên tập đều đã ngủ hết, Hạ Hầu Mỹ Vưu buông tai nghe xuống, lúc này mới nghe được tiếng trẻ con oa oa khóc, tiếng nôn vang lên không ngừng, và dĩ nhiên đây là hai thứ thanh âm mà cậu cực kỳ ghét nhất.

"Vì thời tiết chuyển biến xấu, đường bay sẽ hơi khó khăn một chút, mọi người đừng lo lắng, ai có nhu cầu nôn mửa thì có thể sử dụng túi nôn đặt ở sau khoang ghế phía trước của mọi người nhé. Xin cảm ơn."

Tiếp viên hàng không nhận ra tình trạng của hành khách thì vội vàng trấn an. Hạ Hầu Mỹ Vưu nghe vậy thì mở cửa sổ ra xem, mây đen ở phía xa đang từ từ kéo đến, vừa nhìn là đoán ra được trời sắp đổ mưa, quả nhiên là thời tiết xấu thật. Cậu đi máy bay mấy lần, đều gặp loại tình huống này không ít, cũng chẳng phải rất nghiêm trọng gì.

"Ân..."

Giọng rên rỉ kia lại truyền đến, theo bản năng, Hạ Hầu Mỹ Vưu hướng tầm mắt về hàng ghế phía trước, qua khe hở cậu phát hiện bả vai Giả Ôn Điềm có chút phát run, tay hắn siết chặt góc áo mình, khiến cậu nhớ về ngày hai người bị kẹt trong thang máy, bộ dạng hắn cũng trông hệt như vậy.

Mãi chú ý đến Giả Ôn Điềm, một tiếng sấm xé trời bất ngờ nổ lên dọa Hạ Hầu Mỹ Vưu giật nảy mình. Ý thức được bản thân vừa bị dọa, cậu thầm kêu may không có người nào để ý, bằng không với cái bộ dạng này khẳng định sẽ bị mọi người đem ra giễu cợt cho xem.

"Bên ngoài sắp có mưa lớn, yêu cầu hành khách buộc chặt dây an toàn vào, phòng khi có trường hợp xấu nhất, phía trên nóc máy bay ở ngay trên vị trí ngồi của quý khách đều có mặt nạ dưỡng khí,...."

Lại là câu hướng dẫn quen thuộc nhai đi nhai lại của tiếp viên hàng không, Hạ Hầu Mỹ Vưu chẳng còn tâm tư để tiếp tục lắng nghe nữa, cậu cởi bỏ dây an toàn ra, đứng dậy quan sát chỗ ngồi của Giả Ôn Điềm.

Giả Ôn Điềm đang đau đầu, nghe tiếp viên hàng không nói lại càng khiến hắn đau đầu thêm, nàng không những nói nhiều, thậm chí còn lặp lại ba lần, thật tình muốn kiếm một cái gì đó nhét vào miệng để nàng bớt luyên thuyên cho rồi.

"Đoàng"

Một tiếng trầm đục vang lên, máy bay lại một lần nữa xóc nảy, Hạ Hầu Mỹ Vưu vừa đứng dậy chưa được bao lâu liền mất thăng bằng lảo đảo ngã xuống ghế, vì chấn động bất ngờ nên lúc bị ngã cậu bị va đầu vào cửa sổ, bắt đầu cảm thấy choáng váng.

Giả Ôn Điềm chịu không nổi nữa, hắn thực sự muốn tìm túi nôn, nhưng khi mở mắt lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cái này so với chứng sợ hãi không gian giam cầm có gì khác nhau chứ, đều là giày vò nhau cả thôi.

Hắn nhìn qua Mã Đình Vinh đang say sưa ngủ, nặng nề kéo lấy góc áo y, hắn không dám nói chuyện, hắn sợ vừa mở miệng ra thì cả bữa sáng đang kìm chế ở cổ họng sẽ phun hết ra ngoài.

Giả Ôn Điềm có huyết áp thấp, đây chính là điều mà không ai biết đến, thật ra chứng sợ không gian giam cầm của hắn không phải là chuyện gì lớn lao, nhưng vì hắn bị huyết áp thấp, nó làm căn bệnh đó trở nên nghiêm trọng. Điển hình như hiện tại, say máy bay là tình trạng phổ biến xảy ra ở nữ kể cả nam, nói là phổ biến, nhưng gặp Giả Ôn Điềm thì không khác gì đang tra tấn.

Không biết là do sức lực Giả Ôn Điềm không đủ, hay do Mã Đình Vinh ngủ quá say mà rất lâu y vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy. Giả Ôn Điềm bất lực nhắm mắt, tưởng tượng bản thân phải chống chọi thêm bốn tiếng đồng hồ nữa, hắn liền cảm thấy hối hận, nếu không phải vì lời dụ dỗ của Hạ Hầu Mỹ Vưu, hiện tại hắn đã sớm đoàn tụ cùng với người nhà của hắn rồi.

Nghĩ tới Hạ Hầu Mỹ Vưu, khóe mắt Giả Ôn Điềm liền run lên, hắn nuốt nước bọt, đấu tranh cảm giác buồn nôn đang kéo đến, đôi môi tái nhợt cố gắng thốt ra hai chữ: "Mỹ.... Vưu."

Sợ cậu không nghe được, Giả Ôn Điềm hít sâu một hơi, nâng âm lượng lên một chút.

"Mỹ... Vưu."

Hạ Hầu Mỹ Vưu còn đang choáng váng vì vừa rồi bị dập đầu, nghe thấy tiếng kêu khe khẽ của Giả Ôn Điềm, cậu lắc mạnh đầu lấy lại tỉnh táo, ôm đầu đứng dậy.

Thấy sắc mặt Giả Ôn Điềm tái nhợt, trên mặt đầm đìa mồ hôi, Hạ Hầu Mỹ Vưu có chút đứng ngồi không yên. "Mặt của ngươi sao trắng bệch thế này?"

Giả Ôn Điềm không thể nào trả lời được nữa, hắn lắc đầu, "ụa" một tiếng đã kìm nén suốt hai tiếng đồng hồ vừa rồi. Hạ Hầu Mỹ Vưu thấy thế, nhanh chóng xé túi nôn đưa cho hắn.

"Hồi sáng ta đưa thuốc chống say ngươi không uống có phải không? Phải phiền hà người khác ngươi mới hả dạ sao!"

Vì tức giận nên Hạ Hầu Mỹ Vưu hơi lớn tiếng, đánh thức mọi người đang ngủ, tiếp viên hàng không nghe thấy giọng nói của cậu thì lập tức nhắc nhở.

"Vị tiên sinh kia làm ơn hãy ngồi vào vị trí của ngài và cài dây an toàn vào ạ."

Hạ Hầu Mỹ Vưu vốn không muốn để ý đến nàng, đang định hướng Giả Ôn Điềm mắng thêm vài câu thì bị Quân Linh kéo về.

"Ngươi làm gì vậy, còn không mau về chỗ ngồi đi."

Phát hiện Giả Ôn Điềm không khỏe, nàng gọi tiếp viên hàng không đến xử lý túi nôn của hắn, đồng thời cho hắn ít thuốc chống say. Giả Ôn Điềm nôn xong, trong người đỡ hơn rất nhiều, Mã Đình Vinh tỉnh dậy liền vội đem nước cho hắn súc miệng.

"Điềm ca, ngươi ổn chứ?" Quân Linh ngồi phía sau quan tâm hỏi.

"Ừm."

"Còn buồn nôn không, ta lấy túi khác cho ngươi?" Mã Đình Vinh ở bên cạnh vuốt lưng hắn.

"Không sao."

"Ngươi bị say máy bay vì cái gì không nói cho ta biết."

Giả Ôn Điềm muốn nói rằng khi nãy có gọi y mà y không nghe thấy, nhưng nghĩ nghĩ một hồi hắn lại lựa chọn nói dối. "Ta không muốn phiền nhiễu ngươi, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát."

Mã Đình Vinh nghe vậy, vừa mừng lại vừa đau lòng:" Vậy ngươi uống thuốc chống say đi, chúng ta vẫn còn bốn tiếng nữa, lần sau chống đỡ không được thì nói cho ta một tiếng có biết không?"

Vừa vặn tiếp viên hàng không đi tới, Mã Đình Vinh nhận thuốc chống say từ nàng rồi đưa cho Giả Ôn Điềm.

Giả Ôn Điềm cầm vỉ thuốc trên tay, nhớ lại hồi sáng Hạ Hầu Mỹ Vưu cũng mua cho hắn một cái giống như vậy, sau đó vì mãi trò chuyện cùng Mã Đình Vinh mà quên béng mất việc uống thuốc, hắn bắt đầu cảm thấy áy náy, bảo sao vừa rồi cậu lại sinh khí.

"Sao thế? Muốn ta uy thuốc cho ngươi à?" Thấy hắn chần chừ không chịu uống, Mã Đình Vinh bắt đầu chọc ghẹo.

"Không cần... ta tự uống."

Bộ dạng hốt hoảng của Giả Ôn Điềm kỳ thật trông rất đáng yêu, Mã Đình Vinh bật cười, vươn tay nhẹ xoa đầu hắn.

Quân Linh nhìn khung cảnh lãng mạn ở trước mắt, lồng ngực gần như muốn tan chảy, nàng ôm miệng cười khúc khích, theo thói quen châm ngòi vài câu.

"Mã tổng thực sự rất quan tâm cho Điềm ca nha, không những hỏi han tình trạng của hắn mà còn muốn uy thuốc cho hắn nữa a."

Mã Đình Vinh nghe xong liền vui vẻ cười lớn, Giả Ôn Điềm thì chẳng còn tâm trạng nào để đùa với bọn họ, hắn hơi ngoảnh đầu ra sau, thấy Hạ Hầu Mỹ Vưu sắc mặt cực kỳ khó coi, tay khoanh trước ngực nhìn ra ngoài cửa sổ, từ lúc bị tiếp viên hàng không nhắc nhở, cậu vẫn chưa hề nói một câu nào, hẳn là cậu đang rất giận hắn.

Bốn tiếng sau máy bay hạ cánh thuận lợi, tổ biên tập vừa xuống sân bay đã có xe buýt du lịch đợi sẵn ở đó, tài xế lái xe là một nam nhân đã ngoài năm mươi tuổi, tính cách người này khá thân thiện nhiệt tình, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, mọi hành lý đồ đạc đều được hắn thu xếp gọn gàng, chỉ vỏn vẹn năm phút mọi người đã tập trung đầy đủ vào chỗ ngồi, bắt đầu xuất phát đến địa điểm đầu tiên, resort Sêraton ở Hải Khẩu.

Mã Đình Vinh đã đặt trước 8 phòng deluxe và 1 phòng suite, nhận xong chìa khóa phòng, mọi người không đi xem phòng ngay, mà bắt đầu tranh cãi về việc chọn thành viên ở chung.

Mỗi phòng deluxe chứa tối đa 4 người, không tính Mã Đình Vinh thì tổ biên tập gồm có 32 người có mặt, nhưng vì số lượng nam đông hơn nữ, hơn nữa còn là số lẻ, nên chắc chắn trong một phòng nữ buộc phải có một thành viên nam, đây chính là vấn đề mà mọi người đang đau đầu nhất.

"Không thể một phòng chứa 5 người thật sao?"

"Người điên à, với loại thời tiết thế này muốn chen chúc 5 người để tận hưởng xông hơi hay gì?"

"Chúng ta thuê phòng deluxe mà, phải tận hưởng chứ không thì phí lắm."

"Ta không chấp nhận có một nam nhân trong phòng bọn ta đâu nha."

"Này cô nương, không ai muốn chung phòng với các cô nương đâu."

Giả Ôn Điềm đứng một góc nghe mọi người bàn cãi náo nhiệt, bản thân vẫn không đóng góp ý kiến nào, kỳ thực hắn cảm thấy chính mình thập phần thụt lùi so với mọi người quá mức, có lẽ vì hắn lớn tuổi, hơn nữa còn là tên quê mùa không theo kịp xu hướng thời đại nên khó thích nghi chăng.

Trái ngược với Giả Ôn Điềm, Hạ Hầu Mỹ Vưu nghe bọn họ hồ nháo nãy giờ nhịn không được đành phải lên tiếng.

"Dài dòng cái gì, cùng lắm thì ta thuê thêm một cái phòng khác mà ngủ, có vậy cũng ồn ào."

A Hạo vừa nghe thì lập tức hớn hở kêu.

"Mỹ Vưu, nếu vậy ta ở cùng với ngươi nha."

"Cút."

Nói xong thì cả đám lập tức ôm bụng cười ha hả.

A Hạo thì một bên thất vọng thở dài, quả nhiên muốn tiếp cận với mỹ nhân không phải con đường dễ dàng mà.

"Mọi người sao còn chưa nhận phòng nữa, ở đây cãi nhau gì thế?" Mã Đình Vinh bàn bạc vài câu với tiếp tân xong thì ra ngoài thấy mọi người vẫn đang tập trung ở ngoài sảnh.

"Mã tổng, ở đây có 11 vị cô nương, mà chúng ta có đến 21 người, như vậy phải có một người ở chung phòng với ba vị cô nương còn lại, thật là không công bằng a."

"Mỹ Vưu hắn còn đòi thuê một phòng khác nữa cơ."

Mã Đình Vinh còn nghĩ bọn họ lo lắng việc gì, hóa ra lại là vấn đề này.

"Mỹ Vưu, ngươi không cần thuê phòng khác làm gì, các ngươi cứ yên tâm chọn phòng, Giả Ôn Điềm sẽ ở chung phòng với ta."

Mã Đình Vinh vừa dứt lời, Giả Ôn Điềm và Hạ Hầu Mỹ Vưu đồng thời kinh ngạc nhìn y.

Hoàn chương 19.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro