7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên tòa soạn Nhật báo danh tiếng ở Trung Quốc, ngay tại văn phòng làm việc của Tổng giám đốc, lách cách tiếng kim giây đồng hồ điểm một giờ bốn mươi phút, bên ngoài khung cửa kính cao lớn có tia nắng dịu dàng xuyên qua, thanh âm ù ù của điều hòa, thấy rõ hình ảnh một nam nhân cao lớn đang nằm trên người một nam nhân khác, miệng ra sức hôn mút đôi môi của hắn.

Giả Ôn Điềm vốn đang trò chuyện cùng Mã Đình Vinh, đột nhiên không chút đề phòng bị y hung hăng hôn môi, đem cả người hắn chặt chẽ ôm ngã xuống sô pha. Giả Ôn Điềm hoảng loạn yếu ớt giãy dụa, nhưng Mã Đình Vinh tựa như dã thú, gắt gao đem môi hắn thô bạo hôn suồng sã, giày xéo không ngừng.

"Đ...đừng... úc.... ân."

Nghe thanh âm người dưới thân nhỏ nhẹ rên rỉ, Mã Đình Vinh càng tăng lực đạo, ôm gọn Giả Ôn Điềm trong ngực, ngăn chặn toàn bộ tứ chi đang tìm cách phản kháng y. Cảm nhận dưới cổ họng Mã Đình Vinh phát ra tiếng gầm trầm tính, gò má Giả Ôn Điềm liền nóng lên, biết bản thân không thể cưỡng lại sức lực của y, thân thể hắn thoáng chốc trở nên mềm nhũn, nếp nhăn trên trán dần giãn ra, mi mắt từ từ khép lại, tùy ý để người phía trên mặc sức hôn môi.

Thấy Giả Ôn Điềm rốt cuộc cũng từ bỏ ý định giãy dụa, Mã Đình Vinh xem như đối phương không từ chối, liền nhân cơ hội mở miệng hắn, chen đầu lưỡi đi vào, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của hắn, cùng hắn triền miên dây dưa.

"Ưm....ha... ha..."

Đến khi Giả Ôn Điềm bị bức hôn đến hao mòn không khí, Mã Đình Vinh mới buông tha cho hắn. Môi lưỡi hai người vừa dứt ra, Giả Ôn Điềm liền dùng sức thở dốc, hai mắt mơ màng nhìn y.

"Tổng... tổng giám đốc..."

"Thực xin lỗi, ta kìm chế không được."

Mã Đình Vinh khàn khàn kêu, nhìn thấy trên gương mặt Giả Ôn Điềm bỗng nhiên rơi xuống hai hàng lệ, y kinh ngạc, vươn tay không ngừng vuốt ve mặt hắn, rồi đặt xuống một nụ hôn trên khóe mi hắn, ở bên tai dịu dàng nói.

"Đừng khóc."

"Ta... ta thực sự nhớ Cố Nam, hắn từng hôn ta như vậy... thực xin lỗi."

Nụ hôn của Mã Đình Vinh và Giả Ôn Điềm vừa xảy ra cũng chính là thời điểm mà bốn năm trước Cố Nam chính thức ngỏ lời tỏ tình với hắn, thực sự giống đến mức khiến đầu óc Giả Ôn Điềm vô thức trở nên mê mụi, cảm giác tựa như đang quay trở về vào thời gian đó, bất quá người này không phải là Cố Nam, mà lại là một nhân vật khác.

"Nguyên lai ngươi vẫn chưa quên được hắn."

Vừa rồi Giả Ôn Điềm nhiệt tình đáp lại nụ hôn của y, Mã Đình Vinh còn cho rằng chính mình rốt cuộc cũng có cơ hội, nhưng vào khoảnh khắc ấy, không hiểu vì sao Mã Đình Vinh lại cảm giác có một chút thất vọng, vì Giả Ôn Điềm mà y từng biết không phải là loại người dễ dãi, y cho dù mong manh nhưng vẫn giữ vững trái tim của mình. Hiện tại cuối cùng đã có câu trả lời, Mã Đình Vinh đáy mắt mang theo một tia hụt hẫng, nhưng trong lòng vẫn kiên định không từ bỏ.

"Giả Ôn Điềm, ngươi hà tất phải cực khổ như vậy? Thực sự đối với ta, ngươi chưa từng có cảm giác gì sao?"

Giả Ôn Điềm nâng mắt nhìn thẳng vào y, thành thật trả lời: "Ta có. Nhưng..."

"Nhưng thế nào? Ngươi sợ mọi người bàn tán, ảnh hưởng sự nghiệp của ta, hay là ngươi không dám đón nhận người khác, sợ bản thân bị phản bội lần nữa. Còn không thì cả hai lý do trên. Ngươi chọn đi."

Mã Đình Vinh vẻ mặt dứt khoác, nói một tràng lý do khiến Giả Ôn Điềm câm họng không thể trả lời, vì những điều y vừa nói thực sự không sai bất kì một chữ nào.

"Không nói được? Nghĩa là ta nói đúng."

"Ta...."

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa cắt ngang lời nói của Giả Ôn Điềm, Mã Đình Vinh hạ mi mắt, từ trên người Giả Ôn Điềm đỡ hắn ngồi dậy, nghe thấy bên ngoài có tiếng thư ký của y gọi vào.

"Mã tổng?"

Nhìn Giả Ôn Điềm tay chấn luống cuống dọn hộp cơm trên sàn nhà, Mã Đình Vinh kéo tay hắn, hất cằm hạ giọng nói.

"Để ở đó, ngươi đi về trước đi, mọi việc cứ để ta sắp xếp."

Giả Ôn Điềm nhẹ gật đầu, nói lời cảm ơn rồi đứng dậy mở cửa đi ra ngoài, gặp thư ký của y hắn vẫn không quên cúi đầu chào rồi sau đó mới ly khai. Chưa được bao lâu, ở dãy hành lang đi tới thang máy bất ngờ bắt gặp thân ảnh của Hạ Hầu Mỹ Vưu, Giả Ôn Điềm hừ lạnh, bước ngang qua cậu, thì đột nhiên phía sau có giọng nói kiêu ngạo gọi hắn trở về.

"Đứng lại!"

Cắn cắn môi, Giả Ôn Điềm dừng cước bộ, cho đến khi Hạ Hầu Mỹ Vưu hiên ngang đứng trước mặt hắn, Giả Ôn Điềm liền lạnh lùng mở miệng.

"Vẫn có tư cách gặp ta, ngươi hẳn là không biết xấu hổ."

Hạ Hầu Mỹ Vưu cười mỉa mai, tay khoanh trước ngực, chậm rãi đi một vòng đánh giá Giả Ôn Điềm, ngữ điệu lẳng lơ nói.

"Cũng đâu có gì đặc biệt, Cố Nam không phải là mù mắt mới đi yêu ngươi chứ?"

Sắc mặt Giả Ôn Điềm tối sầm, biểu tình hiện rõ đang kìm nén giận dữ, thanh âm vẫn như mọi khi ôn hòa như nước.

"Ta và hắn đã không còn can hệ, các ngươi có thể tự do tự tại dâm loạn trên giường, sau này không cần lo lắng ta làm vật cản đường nữa. Ngươi còn muốn cái gì?"

Vừa nói xong, trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Hầu Mỹ Vưu lập tức hiện lên một tia lửa giận, cậu nghiến răng nghiến lợi, ở trên mặt Giả Ôn vung tay tát một bạt tai, cú đánh dùng lực rất mạnh, làm đầu hắn nghiêng sang một bên, nhưng Giả Ôn Điềm không hề mảy may phản ứng, thuỷ chung im lặng chịu đựng.

"Mồm miệng cũng đanh thép lắm, Cố Nam từng nói ngươi rất ngây thơ ngu ngốc, ta lại không thấy như vậy, xem ra bốn năm ở bên cạnh hắn ngươi cũng đeo một lớp mặt nạ khá dày đấy."

Thấy Giả Ôn Điềm không nói lời nào, Hạ Hầu Mỹ Vưu bước tới, vươn tay không ngừng vỗ má hắn."Câm à, hay là ngươi cho rằng ở đây là tầng làm việc của Tổng giám đốc, ỷ thế ngài ta coi trọng ngươi, nên cố tình diễn vai nạn nhân sao? Giả Ôn Điềm, ngươi lại sai rồi, đây không phải là một thước phim ngươi muốn nghĩ như nào thì nghĩ."

Buông tay ra, Hạ Hầu Mỹ Vưu cố ý thở một hơi thật dài, tâm trạng cực kỳ vui vẻ. "Bất quá ngươi đừng vội đắc ý, một khi Cố Nam đã giúp ta vào đây, thì chuyện gì ta cũng có thể làm được, ngươi còn chưa hiểu rõ ta hết đâu. Cho nên... cứ đợi đi, Giả__Ôn__Điềm."

Dứt câu, bên tai Giả Ôn Điềm vang lên một tiếng 'ding', Hạ Hầu Mỹ Vưu bấm nút thang máy, rất nhanh đã đi xuống tầng dưới. Hắn đứng ở đó, ngẩng đầu lên hít thở thật sâu, đợi tâm tình ổn định trở lại, liền thả bộ ở lối thoát hiểm xuống bãi đậu xe, lái xe máy về nhà.

Buổi tối, khí trời bắt đầu chuyển xấu, từng hạt mưa lẻ tẻ rơi xuống, sau đó một tiếng sấm vang lên. Cơn mưa lớn dần. Giả Ôn Điềm vươn tay mở cửa sổ, tiếng chuông gió leng keng kêu không ngừng, hắn kéo một cái ghế gỗ ngồi xuống, tay đưa ra ngoài cửa, hứng lấy những hạt mưa lạnh lẽo.

Đã một lần Cố Nam từng ở phía sau ôm chầm lấy hắn, hai người cùng nhau ngắm mưa, y luôn ghé tai hắn nói những lời ngọt ngào, khiến hắn ngượng ngùng, không biết giấu mặt đi đâu, những lúc như vậy, y sẽ hôn lên môi hắn, gắt gao ôm chặt hắn vào ngực, như thể lo sợ hắn sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

"Cố Nam ... vì cái gì ta không thể quên được ngươi, ngươi có biết, ta hiện tại rất nhớ ngươi?"

Khẽ cười nhạo bản thân, Giả Ôn Điềm thở dài, khép cửa sổ, tắt đèn vào phòng đi ngủ.

Sáng hôm sau, vừa đặt chân lên công ty, Giả Ôn Điềm còn chưa kịp hiểu rõ sự tình ra sao, Tạ Niêm Thành đã hung hăng ném tập tài liệu vào mặt hắn. Trong phòng vốn xôn xao tiếng đánh máy, bỗng nhiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đội ngũ nhân viên liền im bặt, làm cho không khí trở nên căng thẳng.

Bị hành động bất ngờ của Tạ Niêm Thành làm cho giật mình, Giả Ôn Điềm cúi người nhặt tài liệu lên, cực kì không hiểu hỏi. "Tạ Niêm Thành, sáng sớm ngươi dở chứng cái gì?"

"Còn ở đó trả treo, hôm qua ta đã bảo ngươi làm lại toàn bộ bản báo cáo, ngươi to gan dám nghỉ phép không nói lời nào."

"Ta không được khỏe, Tổng giám đốc đã cho phép ta về nhà nghỉ ngơi, ngươi còn chất vấn?"

"Giả Ôn Điềm, ngươi đừng đem Tổng giám đốc ra biện minh, hôm qua không biết tên đê tiện ngươi đã nói cái gì, hại ta bị ngài ấy cắt nửa tháng lương!"

Tạ Niêm Thành giận dữ quát, nghĩ đến chiều hôm qua đột nhiên bị Mã Đình Vinh gọi lên văn phòng, hắn còn cho rằng đã làm gì khiến y vừa ý, trong lòng không khỏi vội mừng. Ai ngờ người kia ngay cả một lời khen dành cho hắn cũng không có, còn lạnh lùng mắng nhiếc không thương tiếc, đến cuối cùng thì tuyên bố cắt nửa tháng lương của hắn, mà tất thảy đều là vì kẻ đáng ghét Giả Ôn Điềm kia.

Giả Ôn Điềm nghe những lời Tạ Niêm Thành vừa nói, trên mặt điềm tĩnh hoàn toàn không có nửa điểm biết lỗi, bình thản trả lời. "Tổng giám đốc từ trước đến nay anh minh rõ ràng, ngươi nói như vậy, không phải là đang trách ngài ấy làm việc không có trách nhiệm sao?"

"Cái gì!"

"Tạ Niêm Thành, ta rõ ràng chưa bao giờ động chạm đến ngươi. Ngươi rất thông minh, làm việc nhanh nhẹn, điều đó ta thành thật thừa nhận, nhưng ngươi làm khó ta như vậy thực sự rất ích kỉ."

Thân thể Tạ Niêm Thành vì tức giận mà run lên, hắn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông lên đánh cho con người đáng ghét này một trận. Ngay lúc hắn không thể nói lại được Giả Ôn Điềm, thì đột nhiên có một thanh âm ngọt ngào vang lên.

"Nói hay lắm!"

Cả Tạ Niêm Thành và Giả Ôn Điềm cùng mọi người đều vì giọng nói kia mà quay đầu, nhìn thấy Hạ Hầu Mỹ Vưu đứng dậy vỗ tay, điệu bộ lẳng lơ đi về phiá bọn họ, khóe miệng khẽ cong lên, hoàn toàn kinh thiên động lòng người.

"Ta đánh giá cao từ vựng của ngươi đấy Giả Ôn Điềm."

Tạ Niêm Thành nhíu mày, hoang mang không rõ ý đồ của cậu là gì.

"Uy, bất quá, hình như không đúng a. Ngươi cho rằng Tạ Niêm Thành ích kỷ, vậy còn ngươi?"

Ở phía xa Lăng Vy Tịnh chứng kiến toàn bộ, bàn tay hung hăng siết chặt tờ giấy, trong lòng dữ dội phong ba bão táp, muốn đứng dậy lên tiếng phản pháo, nhưng lại bị Tô Chấn tìm cách ngăn cản, nghiêm nghị lắc đầu nhắc nhở nàng kìm nén. Một khi Lăng Vy Tịnh tái nổi giận, hiển nhiên chuyện mất việc sẽ dễ như trở bàn tay.

"Ngươi rốt cuộc muốn nói đến cái gì?"

"Ta? ___ Đã như vậy thì, liền ở đây ta sẽ kể một câu chuyện cho mọi người đều biết."

Cười một cái, Hạ Hầu Mỹ Vưu xoay người lại, hướng về phía bàn làm việc của toàn bộ nhân viên, nâng cao giọng nói.

"Các ngươi ở đây đều biết Giả Ôn Điềm đã chia tay người yêu Cố Nam của hắn, có đúng không?"

Phía dưới một vài người bắt đầu xôn xao, Hạ Hầu Mỹ Vưu nhếch miệng, tiếp tục nói: "Hắn khao khát có một thứ tình yêu trong sạch như nước, bình đạm giản đơn, nhắc đến chuyện chăn gối thì nằng nặc không chịu, hại người yêu hắn hết lần này đến lần khác bị nghẹn sắp chết. Bất quá, cho dù như vậy, người yêu hắn vẫn hết mực chiều chuộng, sẵn sàng vì hắn mà hi sinh 'tiểu đệ đệ' của mình. Có một người yêu tốt như vậy, ai lại khao khát không có chứ?"

Hai chân Giả Ôn Điềm run lên, thiếu chút nữa đứng không vững, nghe đám người phía trước bắt đầu tụm lại bàn tán, hắn cảm giác đầu mình lại choáng váng.

"Thật là như vậy sao, thời đại nào rồi còn đòi hỏi những điều phi lý thế chứ?"

"Không lẽ hắn ta ngay cả phim cấp ba cũng chưa từng xem qua sao, không thể tin được, người yêu hắn dường như phải chịu đựng nhiều lắm."

"Nam nhân mà lại muốn có loại tình yêu trong sáng như cổ tích á, có nhầm không? Tình yêu mà không có tình dục thì không thể bền lâu được rồi."

"Như vậy không phải ích kỉ quá rồi còn gì."

Tạ Niêm Thành không rõ lý do vì cái gì Hạ Hầu Mỹ Vưu lại giúp hắn, bất quá có thể khiến cho người mình căm hận mất mặt, hắn cảm giác thỏa mãn cực kỳ, thay lời cậu nói tiếp.

"Ta nghe bảo ngươi sang tận Singapore bắt gian người yêu ngoại tình có phải không? Không phải chứ, ngươi làm khổ hắn còn chưa đủ sao, đến cả tìm một người khác để thỏa mãn nhu cầu cũng không hài lòng ngươi, ngươi cho là thế giới này ai cũng tốt đẹp như ngươi? Ảo tưởng nhiều quá rồi Giả Ôn Điềm."

Tay Giả Ôn Điềm run một cách lợi hại, mạnh mẽ siết chặt quần, trên mặt đều tái nhợt, một chữ biện giải cũng không thể thốt ra. Hạ Hầu Mỹ Vưu quan sát phản ứng của hắn, không khỏi khinh miệt cười.

"Làm sao thế, vừa rồi ăn nói cũng ghê gớm lắm mà, như thế nào im bặt rồi."

"Ai, bỏ đi, đừng cho rằng có thể đem Tổng giám đốc ra để hù dọa ta, chỉ cần ngài ấy không ở đây, ngươi vẫn là một tên nhân viên thấp kém phải tuân thủ những gì ta nói, tất cả các ngươi biết rõ chưa!" Hung hăng trừng mắt cảnh báo, Tạ Niêm Thành liếc mắt nhìn Hạ Hầu Mỹ Vưu, cười nhẹ coi như thay lời cảm tạ, sau đó xoay người rời đi.

Tạ Niêm Thành vừa ly khai, Tô Chấn từ nãy đến giờ ngồi không yên cuối cùng liền đứng lên, lao tới Hạ Hầu Mỹ Vưu mạnh mẽ vung một nắm đấm.

"A aa!"

Các nhân viên nữ hoảng loạn hét lên đầy sững sờ, nhìn Hạ Hầu Mỹ Vưu bị đánh ngã nhào xuống đất, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện loang lổ máu tươi, cậu lập tức nổi giận, trừng mắt nhìn hắn. Tô Chấn lại tiếp tục kéo cậu dậy, một cú đấm giáng xuống, đem Hạ Hầu Mỹ Vưu đánh không còn nhìn rõ trời đất.

Nghe thấy tiếng động, Tạ Niêm Thành vừa mới rời đi lại phải quay trở về, chứng kiến cảnh tượng bạo lực phía trước thì không khỏi kinh ngạc.

"Tô Chấn, dừng tay lại. Như vậy đã đủ rồi."

Cảm giác tình hình nghiêm trọng, Giả Ôn Điềm vội vàng đứng ra ngăn cản, Hạ Hầu Mỹ Vưu nếu còn bị Tô Chấn tiếp tục đánh nữa không chừng đến cả mặt mũi cũng không thể nhận dạng.

Buông ra Hạ Hầu Mỹ Vưu, Tô Chấn mát xa cổ tay, không nói một lời trở về bàn làm việc, lập tức thu gom đồ đạc, mặc cho Tạ Niêm Thành gọi xối xả, xách ba lô rời khỏi tầng làm việc, đi thẳng lên phòng quản lý.

Nhìn Hạ Hầu Mỹ Vưu nằm vật vã trên sàn, Tạ Niêm Thành cùng một số người đi tới đỡ lấy cậu, ném cho Giả Ôn Điềm một ánh nhìn chán ghét rồi nhanh chóng đưa người tới phòng y tế.

"Đánh như vậy còn chưa đủ đâu! Hừ!" Lăng Vy Tịnh giận dữ kêu, lại quay sang để ý sắc mặt Giả Ôn Điềm bất hảo, nàng liền ngậm miệng thu những lời muốn nói nuốt vào trong bụng.

Sau giờ làm việc, tiếng chuông báo hiệu đến giờ giải lao, Giả Ôn Điềm xếp dọn giấy tờ ngăn nắp, đứng dậy rời khỏi phòng biên tập. Trùng hợp ở cửa ra vào gặp được Tô Chấn, hắn liền sốt sắng hỏi.

"Tô Chấn, ngươi vừa đi đâu vậy?"

"Ta nói chuyện với quản lý."

Giả Ôn Điềm ngạc nhiên, trên mặt không giấu được sự lo lắng. "Quản lý nói thế nào?"

Im lặng một lúc, Tô Chấn nặng nề trả lời: "Tạm thời đình chỉ làm việc một tháng."

"Sao cơ?"

"Không đuổi việc là tốt rồi. Trong thời gian này ta sẽ tìm một công việc khác. Ai, đáng lý ra định chào tiểu Tịnh một tiếng, bất quá hiện tại không cần thiết nữa, nàng ta khẳng định nghe xong cũng làm lớn chuyện. Ca, nhờ ngươi thông báo cho tiểu Tịnh, tạm biệt."

Nói xong Tô Chấn xoay người rời đi, dứt khoác không quay đầu lại. Giả Ôn Điềm nhìn bóng lưng hắn dần xa, trong lòng không khỏi luyến tiếc. Chợt nhớ đến việc mình cần làm, Giả Ôn Điềm tạm thời bỏ qua chuyện Tô Chấn ra sau, cất bước tới thang máy.

Tại phòng y tế, thân ảnh Hạ Hầu Mỹ Vưu chật vật nằm trên giường, miệng không ngừng đau đớn rên rỉ, trong đầu thầm nguyền rủa Tô Chấn. Nằm được một hồi, cậu vươn tay lấy điện thoại, nghĩ muốn gọi điện cho Cố Nam, đột nhiên lúc này bên ngoài có tiếng người mở cửa, Hạ Hầu Mỹ Vưu nghiêng đầu nhìn, phát hiện người đi vào cư nhiên lại là Giả Ôn Điềm, cơn giận vốn lặng xuống thoáng chốc lại bộc phát.

"Ngươi tới đây làm gì?"

Giả Ôn Điềm im lặng, nhẹ nhàng bước tới, nhìn Hạ Hầu Mỹ Vưu ở trên giường cho dù lấm lét vết thương nhưng vẫn không thể xoa dịu đi vẻ đẹp thướt tha của cậu, đáy mắt hắn thầm có chút ngưỡng mộ.

"Ta xem ngươi thê thảm tới mức nào."

"Ngươi nói cái gì! A!" Hạ Hầu Mỹ Vưu nổi điên muốn ngồi dậy, nhưng đau đớn từ tứ phía bất ngờ truyền đến khiến cho mặt mày cậu nhăn nhúm lại, miệng thở hồng hộc, thống khổ cắn răng nhịn xuống.

Giả Ôn Điềm nhìn cậu, có chút không đành lòng, vội đưa tay muốn giúp đỡ, nhưng Hạ Hầu Mỹ Vưu rất nhanh liền đem hắn đẩy ra, đôi mắt to tròn giận dữ trừng hắn.

"Đừng có diễn kịch! Ta chính là không cần."

"Ngươi hà tất phải cố chấp như vậy. Hạ Hầu Mỹ Vưu, ta rốt cuộc đắc tội ngươi cái gì lại khiến ngươi không vừa lòng."

Hạ Hầu Mỹ Vưu chậm rãi xoay đầu, ánh mắt ngạc nhiên đầy mỉa mai tựa như đang nghe một câu chuyện hài. "Ngươi nghĩ mình đáng giá lắm sao, hỏi ta như vậy là muốn ta làm lành với ngươi? Thật là buồn cười!"

"Ta không có ý đó. Ngươi đang hiểu lầm___."

"Đủ rồi! Cũng xem ta bộ dạng thê thảm thế nào rồi, còn không mau cút!"

Thanh âm đối phương không một chút miễn cưỡng, Giả Ôn Điềm biết cậu thực sự không muốn nhìn thấy hắn, đành cất bước lui ra ngoài. Giả Ôn Điềm vừa ly khai, Hạ Hầu Mỹ Vưu liền khinh thường cười ra tiếng, vươn lưỡi liếm khoang miệng, cậu cầm lên điện thoại di động, gọi đến một dãy số quen thuộc.

Hoàn chương 7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro