5. Giết người diệt tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Sở Xà Phu cùng Sở Song Ngư rời đi. Lam Thiên Bình vội dẫn Bảo Bình hướng đến đại lao của hoàng cung. Nhưng cô vừa bước ra khỏi phòng, một thanh niên liền lập tức xuất hiện bên cạnh cô, khiến cô giật mình, người ngã về sau. May mà Bảo Bình ở phía sau kịp đỡ cô lại.

"Công chúa! Ngài không sao chứ!"

"Không sao?"

"Nhân Mã! Ngươi suýt nữa làm công chúa ngã đấy!"

"Nhân Mã biết tội!"

Yến Nhân Mã nghe Bảo Bình trách liền vội quỳ xuống. Lam Thiên Bình vội vàng đưa tay ngăn Bảo Bình lại. Cô cho hắn đứng lên.

"Đứng lên đi!"

Cô nhìn người nhìn thanh niên đang đứng dậy, có tên gọi là Yến Nhân Mã thân hình cao ngất oai hùng, y phục màu xanh dương bó sát làm tôn dáng người tuấn mạo của hắn, chân dài, eo hẹp, vai rộng. Ngũ quan của hắn tương đối được, nhưng lại có khí độ mạnh mẽ của nam nhân.

Thật ra, những nhân vật nhỏ bé như thị vệ, hay nô tỳ bên cạnh Sở Cân Cân, sẽ không khiến cho người ta nhớ kỹ. Dù cho lịch sữ trãi qua nghìn năm, chưa chắc cho mọi người nhớ rõ. Bởi tác phẩm "Miên Quốc Truyền Kỳ, luôn mang tính một phần lịch sử, tác giả lại mài giũa từng nhân vật đến rõ rệt. Như cận vệ Yến Nhân Mã, một người chính trực cương nghị, tuyệt đối trung thành với chủ tử, nhưng cuối cùng lại chết. Mà cái chết của hắn lại gắn liền với sóng gió mà Sở Cân Cân công chúa tạo ra. Trong một lần hắc y nhân đột nhập hoàng cung ám sát công chúa nhưng không thành, còn Yến Nhân Mã bỏ mạng. Lam Thiên Bình tâm trạng phức tạp nhìn Nhân Mã. Cho dù cô có xuất hiện ở đây hay không? Thì người này là tuyệt đối trung thành với Sở Cân Cân, không thể nào hoài nghi thêm.

"Công Chúa, Ngài muốn đi đâu? Nhân Mã bồi người."

"Đại Lao!"

Lam Thiên Bình dẫn theo sau Yến Nhân Mã hướng Đại lao, để Bảo Bình lại cung. Bên trong cửa sắt u mịch truyền đến từng đợt mùi tanh hôi mục nát. Lính cai ngục của đại lao hoàn toàn không ngờ tới đường đường công chúa Kim Quốc sẽ đến một nơi như thế này, bị dọa đến hai chân bủn rủn, quỳ gối xuống đất, trong lòng không khỏi xôn xao.

"Công chúa, người là thân thể tôn quý, sao lại có thể đến cái nơi dơ bẩn này, có chuyện gì vẫn là xin hãy phân phó vi thần đi làm ạ!"

Thị vệ vội quỳ dưới đất nói. Lam Thiên Bình một tay bịt mũi, một tay quơ quơ như bảo thị vệ đứng lên.

Thật sự... ... là... rất ....khó ngửi! Mẹ cha ơi! Lần đầu tiên trong cuộc đời của ngửi thấy cái mùi này. Cô cảm thấy thật sự rất buồn nôn. Dưới sự dày vò của cái mùi hôi tanh này, cô dần dần thích ứng.

Trong lòng Lam Thiên Bình  lại lần nữa cảm khái. Khi lần đầu tiên bước vào đại lao của hoàng cung. Tuyệt đối không muốn bước chân vô lần nữa. Xưa nay chỉ xem phim, hoặc đọc tài liệu. Cô chưa cảm nhận được thế nào là đại lao chân chính. Lam Thiên Bình được thị vệ dẫn xuyên qua một con đường âm u. Phạm nhân bị giam giữ trong ngục không nhiều, các phòng ngục hai bên trống không. Cô lại đi thêm một con đường dẫn đến nơi sâu hơn, sau đó dừng chân trước một cửa phòng ngục cuối cùng.

Thị vệ tìm kiếm chìa khóa mở cửa ngục, sau đó nhanh chóng trải trên đất lớp rơm mới, sợ sẽ làm bẩn hài của Lam Thiên Bình. Quả thật đãi ngộ thật khác biệt. Cô nhịn không được mà nhìn thị vệ một cái, rồi bước vào. Một mùi máu tanh nồng nặc tạt vào mặt, cùng với ánh lửa đuốc chợt sáng chợt tối khiến cô cũng phải run rẩy một cái.

Ở nơi tối nhất một góc của phòng ngục có một người nằm đó. Hắn mặc một bộ trung y màu trắng sớm đã bị vết máu ô uế nhuộm đến nhìn không ra màu sắc ban đầu, dây xích dày xiềng xích tay chân ràng buộc nhất cử nhất động hắn. Trên người hắn đầy vết thương lớn nhỏ, trong trung y rách rưới của hắn, lộ ra vết máu thịt tanh đỏ, đầu tóc hắn bù xù che phủ mặt, nhìn không rõ ngũ quan.

Nghe thấy tiếng động, người trong góc ấy không động đậy, chỉ ngước ánh mắt lên nhìn. Lam Thiên Bình nhìn phía sau tóc của hắn để lộ ra một đôi mắt. Trong đôi mắt ấy là sự vắng lặng lạnh lùng đến đoạn tuyệt.

Có những người dù sống trong vinh hoa phú quý, nhưng ánh mắt lại vô lực rã rời như chết, nhưng có những người cho dù thân sống trong lao ngục, tuy ô uế đến đâu cũng không thể che giấu được hai con ngươi sáng như sao trời, kiên định bất khuất vô cùng.

Lam Thiên Bình chỉ nhìn một cái lập tức có thể hiểu, hôm nay, nếu như cô không giết hắn, sau này, hắn nhất định sẽ giết cô. Cô không nói câu nào, rút cây kiếm cầm trên tay của Nhân Mã đứng bên cạnh, lưỡi kiếm rời vỏ kêu leng keng, người trong lao ngục đều bị dọa đến biến sắc, nhưng người nằm trong góc ngục ấy vẫn không động đậy, nhưng ánh mắt của hắn nhìn cô như lưỡi kiếm sắc bén, khiến cô run tay, mũi kiếm đâm nhẹ trên vai rách da thịt hắn, một ít máu tuôn ra. Lam Thiên Bình bị dọa sợ mà rơi kiếm.

Một chữ "giết" nghe rất đơn giản, nhưng cô cảm thấy nó rất nặng nề. Cô nhìn con người trước mắt mình với bộ dáng sắp chết. Thậm chí cô cũng chẳng cần chính mình động tay hủy thi diệt tích này. Chỉ cần một cái hạ lệnh, chỉ trong chớp mắt, từ đây thế giới cũng sẽ không còn Tư Đồ Thiên Yết. Có thật, Kim Quốc sẽ không bị diệt vong, nếu như không có Tư Đồ Thiên Yết?

Sẽ chẳng một ai có thể trả lời cô. Một nhân vật nhỏ bé như cô. Liệu có thay đổi được một phần lịch sử nghìn năm? Dù cô giết đi Tư Đồ Thiên Yết thì sao, có cứu được Kim Quốc vĩnh viễn không? Câu trả lời là không! Không có triều đại nào tồn tại vĩnh viễn. Triều đại này xuống, triều đại khác sẽ thay. Đó là qui luật tất yếu của lịch sử. Dưới sự cai trị bất tài, hoang dâm của Sở Xà Phu. Kim Quốc sớm hay muộn cũng sẽ sụp đổ thôi.

Thế nhưng, giữa cô một người đến từ thế giới tương lai và Tư Đồ Thiên Yết, một nhân vật lớn trong lịch sử có thù oán gì mà phải một mất một còn. Nếu có, chính là giữa hắn và cái thân thể này (Sở Cân Cân), nợ hắn. Phụ hoàng của Sở Cân Cân nợ hắn: thù nhà, nợ nước, quốc gia lưu vong,...

Bỏ đi, dù sao cô cũng đã biết trước được lịch sử, sẽ không đi trên con đường tìm chết này. Nhân lúc Tư Đồ Thiên Yết còn đang bị bắt làm tù binh ở Bắc Quốc, cô sẽ dốc hết sức đối xử tốt với hắn, đem hắn sủng lên trời, tạo điều kiện tối đa cho hắn và nữ chính Sở Song Ngư, đốc thúc tình cảm của hai người họ. Biết đâu, hắn yêu sâu đậm Sở Song Ngư rồi. Dù gì trong lịch sử, chuyện tình của hai người rất đẹp mà bi ai. Biết đâu Kim Quốc sẽ không diệt vong, mà xác nhập vào Miêu, cô có thể không chết? Hoặc miễn cưỡng chết rồi không bị vạn tiễn xuyên qua.

Lam Thiên Bình lặng lẽ than một tiếng, con đường sắp tới cần cố gắng a.

"Thả hắn ra khỏi nhà lao, đem hắn... đến Nam Dương Cung, truyền thái y đến chữa trị cho hắn."

Nói xong, Lam Thiên Bình xoay người bước ra khỏi đại lao. Trị thương rồi tính tiếp.....

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro