Chương 3: Sự sống mong manh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam

***

  Ái Thoại đang ở đâu thế này, xung quanh sao chỉ một màu trắng, còn có cả sương và khói nữa. Cô nhìn xuống chân mình, hoàn toàn không có mặt đất, tuy rằng đang đứng nhưng cảm giác hệt như lơ lửng giữa không trung.  

- Ái Thoại

     Mãi loay hoay vì không xác định được phương hướng, bỗng cô nghe một giọng nói trầm ấm vang lên, từ sau làn khói mỏng, một người khoác lên mình chiếc áo sơmi trắng muốt, dung mạo tuấn mỹ xuất hiện. Người lạ bước đến gần cô, càng đến gần càng nhìn rõ hơn những đường nét trên gương mặt kia. Cô ngẩn người, cảm giác thật quen thuộc.   

- Cảm giác lừa được tôi vui lắm nhỉ???


  Người con trai kia hướng ánh mắt căm phẫn nhìn về phía cô. Khi nhìn vào đôi mắt ấy cô cảm giác như mình đang bị xoáy vào một hố sâu không đáy.

- Lừa dối??? ... Vậy tôi còn trở về làm gì???

- Ái Thoại, cô thật tàn nhẫn

- Tôi chết là do cô

 Là do cô. Là do cô.

 ***

- KHÔNGGGG

  Ái Thoại bật dậy, khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi thấm ướt thái dương. Nhìn quanh căn phòng tĩnh lặng, cô thở dốc lấy lại bình tĩnh.

 Chỉ là giấc mơ. 

 Chạm tay vào lồng ngực mình, nơi đang có những nhịp đập dồn dập thầm hỏi vì sao ngay cả khi đó là giấc mơ cô cũng thấy đau lòng. Ái Thoại rời khỏi giường, đi về phía cửa sổ nheo mắt nhìn cảnh vật bên ngoài. Nắng đã lên rực rỡ giữa nền trời trong veo, tán lá xanh biếc khẽ xào xạc thoảng đưa hương mát lành.

 Cô tự hỏi người con trai trong giấc mơ là ai??? Đôi mắt anh ta nhìn cô vừa căm phẫn vừa bi thương. Liệu ... có phải Tình Minh???

- Tình Minh, xin anh đừng xảy ra chuyện 

__________________________________________

 Singapore

 Tình Minh nằm trên giường bệnh, cái cảm giác choáng váng trong đầu và ê ẩm nơi cơ thể vẫn không thể vơi bớt, cái gì cũng mờ mờ ảo ảo và mông lung với anh lúc này. Gương mặt anh hốc hác, làn da trắng nhợt nhạt, đôi môi trắng bệch. Dường như không thể nhìn thấy sức sống nào từ anh.

 Mấy hôm nay, sức khỏe của Tình Minh giảm sút bất thường nên gia đình anh đã sang Singapore để chăm sóc cho anh.

 Mặt trời đứng bóng, không khí trong phòng bệnh càng ngột ngạt hơn khi họ phải đứng nép sang một bên sốt ruột nhìn bác sĩ đang kiểm tra lại cho Tình Minh. Bà Nhi lặng lẽ nắm chặt lấy tay Tình Minh như thể muốn truyền hơi ấm cho bàn tay lạnh lẽo của anh. 

 Ở phía đối diện, ông Long không nói câu gì, chỉ im lặng nhìn bà Nhi. Tâm trạng của bà bây giờ ông rất hiểu, cái cảm giác nhìn đứa con mình yêu thương phải đấu tranh với thời gian để giành lấy sinh mệnh mà bản thân bất lực không thể làm gì chính là một sự tra tấn ghê gớm nhất trong câm lặng.

 Đôi mắt anh lim dim, cơ thể mệt mỏi như muốn rã rời, mí mắt bắt đầu nặng trĩu, bên tai nghe thoang thoáng tiếng khóc của mẹ.

- "Mệt mỏi quá!!! Không thể cầm cự được nữa ... Ái Thoại, tôi ngủ nhé!!!"

   Píp píp píp...píp píp píp..píp píp píp.... 

  Giây phút anh bắt đầu nhắm mắt lại, thiết bị đo nhịp tim bỗng phát ra âm thanh bất thường, điện tâm đồ cũng biến thành những mũi nhọn lên xuống hỗn loạn. Bà Nhi hốt hoảng hét lớn:

- DOC, DOC  ( BÁC SĨ, BÁC SĨ )

 Các bác sĩ gấp gáp kiểm tra cho cậu, mọi thứ đều bị âm thanh của các thiết bị cấp cứu va chạm vào nhau mà kéo căng đến cực điểm. 

- Heart rate of patients in a state of uncontrollable, urgently emergency ( Nhịp tim bệnh nhân trong tình trạng không thể kiểm soát, khẩn trương cấp cứu )

  Bà Nhi, ông Thành - ba Tình Minh, ông Long đau đớn nhìn Tình Minh lọt thỏm giữa đống máy móc và dây nhợ, nhìn dòng điện tâm đồ hỗn loạn như trăm ngàn mũi dao xuyên xỏ dọc ngang trái tim họ. Xung quanh ồn ào như vậy, rối ren như vậy mà anh vẫn im lìm say ngủ, như đã hoàn toàn phó mặc sinh mệnh cho tử thần.

 Những bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện đã tập trung đầy đủ về đây. Họ nói, nó hét, họ gào vào mặt nhau trong sự căng thẳng tột cùng. Tiếng máy móc vang lên inh ỏi, âm thanh dụng cụ y tế loảng xoảng va vào nhau bức người ta đến phát điên.

 Rồi cái ồn ào đó đột ngột dịu lại, chầm chậm rồi tắt hẳn. 

 Vị bác sĩ nhiều năm kinh nghiệm cố nén đi cảm giác tiếc nuối, chầm chậm hướng mắt về phía họ, giọng luyến tiếc.

-  Tinh Minh ...  can only maintain the breath for a few seconds more ... so sorry ( Tình Minh ... chỉ có thể duy trì hơi thở trong một vài giây nữa ... thật xin lỗi )

  Từng lời từng lời như dao ghim sâu rồi xé toang lồng ngực của họ, khiến lý trí của họ hoàn toàn cạn kiệt. Ông Long điên cuồng lao người đến bên chiếc giường, hai bàn tay hằn rõ những khớp xương trắng túm lấy vai anh xốc mạnh

- LÊ TÌNH MINH, CON TỈNH DẬY NGAY CHO CẬU. CON NỠ BỎ MẸ CON LẠI SAO??? CON ĐÀNH TÂM ĐỂ CHO MẸ CON ĐAU KHỔ MÀ BẢN THÂN NGỦ MỘT CÁCH THOẢI MÁI THẾ NÀY SAO??? ... CẬU XIN CON ĐẤY, ĐỪNG NGỦ NỮA ...

  Bà Nhi nước mắt chảy thành sông. Bà gục xuống ngay bên cạnh chiếc giường mà khóc òa, một tay cố vươn tới muốn nắm lấy đôi tay gầy của đứa con trai.  

- Minh ~~~ ... 

Ông Thành mắt cũng ầng ậc nước, ông quỳ xuống bên cạnh bà Nhi, vòng tay ôm lấy vợ, ánh mắt tràn đầy đau thương nhìn ông Long mất hết lý trí gào thét tên anh.

 Thiên Kim đứng chết lặng ngoài cửa từ lúc nào, gương mặt đầm đìa nước mắt.  Cô bám vào cánh cửa để đôi chân không khụy xuống khi nhìn khung cảnh đau thương trước mắt mình. Bác sĩ và các y tá đứng xung quanh cũng bất lực cúi đầu, khuôn mặt nặng nề thấm đượm nét buồn thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro