chap 6: chíêm hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sương đêm khuya se sắt rơi, cái lạnh len lỏi vào từng thớ thịt. Đi bộ mịêt mài đến Quãng Trừơng, Nhu Băng mệt mỏi tính ngồi phịch xúông băng ghế đá gần đó. Bỗng phiá trứơc ồn ào, rất đông ngừơi chợt tách làm đôi, mọi ngừơi đều nép vào 1 phiá. 1 vài ngừơi dí theo 1 ng hô to :

- cướp.. Cướp..  Chặn nó .. Chặn nó lại

Tất cả ko ai dám vào chặn tên cứơp, sợ hắn hóa lìêu sẽ sử dụng vũ khí . Hắn chạy như bay về phiá Nhu Băng, cô chưa kịp định hình chuỵên gì đang xảy ra thì hắn đã đứng bên cô, kề dao vào cổ cô và hét lớn :

- đứng im!!  Ko Tao sẽ gíêt nó!!

- gíêt đi! Mày ngon đụng vào 1 sợi tóc của cô ấy xem !!? - Thíêu Lăng bất ngờ đứng sau lưng hắn

- đựơc..  Là mày múôn tao... Á. Con khốn !!  Mày dám cắn tao - hắn vung tay toan tát Nhu Băng

Nhu Băng vừa cắn xong, do hắn đau quá đã xô cô té dứơi đất. Thíêu Lăng thấy hắn xô cô, lại thấy hắn toan đánh cô, đôi ngươi màu hổ phách vằn lên màu đỏ.  Anh k còn gĩư đựơc bình tĩnh thì thấy hắn đối xữ với cô như vậy, anh xoay ngừơi đá 1 cú vào bụng hắn, khíên hắn nhăn mặt mà ôm bụng, chưa kịp thức tĩnh hắn lại nhận thêm cú đấm từ Thíêu Lăng, anh xoay ngừơi tính bồi thêm cú đá nhưng có người lại can anh ra và trói tên cứơp lại. Anh chợt nhớ tới Nhu Băng, anh xoay người kím cô thì thấy cô đang đứng dậy chĩnh đốn lại quần áo, anh tíên lại gần :

- cô...  Không sao chứ!?

- A .. Tổng Giám Đốc.. Tôi ko sao!!! Anh có sao ko !?...- Nhu Băng lo lắng

- À ko.. Đường khuya nguy hỉêm lắm để tôi đưa cô về!?

- dạ..  Thôi đc rồi.. Tôi tự về đc..

- khoan đã.. Tay cô..!? Chảy máu rồi. Chết tịêt.. Mấy anh nhốt tên này lại, ngày mai Tôi sẽ lên gặp mấy anh sau - Thíêu Lăng nhìn tay cô rồi tức gịân quay qua nói với cảnh sát.

- Dạ rõ.  Thưa Trình Tổng!!

Anh tức gịân xoay ngừơi kéo tay Nhu Băng đi theo, anh ghì chặt tay cô rồi lôi cô đi giữa đám đông. Do tức gịân anh đã bứơc những sải chân dài và nhanh đến nổi cô chạy theo đến trật chân. Anh dừng lại.  Nhìn cô với ánh nhìn có lỗi, đáng lẽ anh ko nên lôi cô đi nhanh như vậy. Anh cúi ngừơi xúông bế cô lên và đi giưã bíêt bao nhiêu ngừơi . Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào họ , ngữơng mộ có , săm soi đến ganh tị có. Đến chỗ đậu xe, anh mở cửa mời cô lên xe, cô có vài phần tư lự đắn đo nhưng rồi cô cũng bíêt là ko nên chọc tức anh ta vào lúc này, húông hồ chân và tay cô đang rất đau.  Cô đành chấp nhận lên xe, anh ngồi vào ghế lái. Trong xe ko gian yên tĩnh ko hề gợn tíêng.  Cô suy nghĩ lại vịêc vừa rồi khi anh bế cô, cô nép sát vào lòng ngực anh,  vòm ngực vững chắc ấm áp, tíêng tim hòa cả vào cô, cô e thẹn cúi đầu mặt đỏ. Riêng anh, khi lén nhìn qua cô, thì khuôn mặt ánh đỏ của cô làm cơn gịân của anh vơi đi gần hết, khi bế cô trên tay mùi hương quen thuộc bao lâu lại xộc vào mũi anh. Ngay lúc đó,  anh chỉ bíêt kìm nén dục vọng chíêm hữu cô. Khi Anh âm thầm đi phiá sau cô đến Quãng Trừơng, thấy hắn kề dao vào cổ cô, bao nhiêu nộ khí đều đựơc bộc phát, anh ứơc giá như lúc đó anh đi cạnh cô, nắm tay cô thì đã ko để cô sợ hãi như vậy

- Tổng Giám Đốc...  Ngài đưa tôi.. Đi đâu vậy!? - Nhu Băng dè dặt hỏi

- Về nhà Tôi - Thíêu Lăng lãnh đạm

Nhu Băng thóang chút ngạc nhiên rồi bối rối e thẹn. Trình Lăng chở cô đến 1 con hẻm khá rộng tòan những nhà cao tầng, anh rẽ vào ngôi bịêt thự có cánh cổng màu trắng đen đựơc bịêt lập với những ngôi nhà khác . Xung quanh dọc theo khuôn viên là những cây kiểng đựơc chăm sóc tỉ mỉ. Cô nhìn xa xa 1 dọc người đc chia theo 2 bên nam nữ đang đứng trứơc cửa chính . Khi xe chạy gần đến,  Trình Lăng ngừng xe lại , anh mở cửa vòng qua đón cô.  Nhu Băng khá bất ngờ, cô còn đang ngơ ngác nhìn xung quanh thì từ đâu Trình Lăng tới đứng trứơc mặt cô,  nhã ý mời cô xúông xe vào nhà. Nhu Băng bứơc xúông xe tíên vào nhà với Trình Lăng

- xin chào ông chủ và tiểu thư - 2 hàng ngừơi đồng thanh

- đựơc rồi.  Các ngừơi đi làm vịêc của mình đi !!!

- dạ rõ!!

Trình Lăng như chợt nhớ ra chân cô vẫn chưa hết đau nên anh đã quay lại bế cô lên tíên thẳng vào nhà, cho cô tựa vào ngực mình, cô e thẹn cúi gầm mặt, riêng về phiá các vệ sĩ và ngừơi gíup vịêc thì rất bất ngờ, vì trứơc gìơ ông chủ chưa bao gìơ đưa người phụ nữ nào về nhà và bây gìơ lại có đặc ân bế vào nhà. Trình Lăng bế cô lên phòng của anh rồi đặt cô lên giừơng, anh quay đi lấy hộp dụng cụ y tế, anh khom xúông cầm tay cô lên tính rửa thì cô ngăn lại :

- Tôi.. Tôi có thể tự làm- Nhu Băng ái ngại

Trình Lăng ngứơc lên nhìn cô khá lâu, rồi buông tay cô ra và lùi lại phiá sau nhìn cô băng bó. Nhu Băng ái ngại nhìn về phiá anh rồi nhìn lại mịêng vết thương, cô thầm nghĩ chỉ là vết thương nhỏ, anh có cần làm quá  lên vậy ko!?  Nếu là cô tự mình thì cô đã ko thèm để ý đến.  Nhưng anh cứ chăm chăm nhìn cô khíên cô rụt rè e sợ mà phải làm theo. Vì tay cô bị thương là tay phải và cô chưa từng băng bó vết thương nên loay hoay mãi cô vẫn chưa bíêt phải làm sao.  Bất ngờ Trình Lăng tíên tới bên cô gịât chai thuốc sát trùng trên ngừơi cô, Nhu Băng tính phản kháng lại nhưng anh nhìn cô với ánh mắt nộ khí, cô ko dám đôi co.  Khi anh khom ngừơi xúông băng bó cho cô, mùi hương hổ phách nam tính hòa quỵên vào khoang mũi cô, chung quanh anh như bình yên lắm,  ấm áp và nồng nàn.

- xong rồi. Đợi Tôi - anh lên tiếng và bứơc vào 1 căn phòng

Đang suy nghĩ về anh thì anh lên tiếng làm cô hóa thẹn cúi gằm mặt mà lí nhí cảm ơn.  Cô nhìn vết thương đựơc băng bó khá tỉ mỉ, và anh cũng gíup cô bẻ lại khớp chân, cô cảm thấy thỏai mái, cô đứng dậy đi tới lui tham quan phòng anh.  Phòng anh lớn, nội thất lại đơn giản gam màu chủ ýêu tòan trắng và đen lãnh đạm. Cô tíên tới bàn làm vịêc của anh, nơi đó có 1 khung ảnh, trong ảnh là 1 bé gái cừơi tươi dứơi nắng ấm, em đưa tay lên không trung như múôn với tới bầu trời kia.  Cô thấy quen thuộc lắm , cô như nhớ ra đc chuỵên gì, bỗng dưng đầu cô đau buốt , cô hét lớn :

- a a a... Á a..

- có chuỵên gì!?  - Trình Lăng chạy vào

Bỗng dưng đang tắm Trình Lăng nghe tíêng thét của cô, anh chỉ kịp vớ khăn đễ che người.  Khi bứơc vào thấy cô ngồi bệt xúông đất, đôi mắt giàn dụa nứơc, dứơi đất là khung ảnh, tim anh bỗng đánh thót 1 nhịp. Cô nhớ gì rồi sao!? Cô nhớ ra rồi ư!? Bao nhiêu suy nghĩ cứ ám ãnh khiến anh chùng bứơc chẵng thể tíên lại phiá cô.  Còn về phần Nhu Băng cô cảm thấy hình ảnh đó quen thuộc lắm, như đã từng xảy ra đâu đó, cô đã từng thấy. Khi Trình Lăng bứơc vô, cô ngứơc lên nhìn, hình ảnh trước mắt đập vào cô là anh với gương mặt cao ngạo cùng mái tóc ướt rũ rựơi ôm cả gương mặt, anh chỉ quấn khăn vào phần dứơi nên cả vòm ngực phiá trên lộ ra, ngực săn chắc vài gịot nứơc còn đọng trên cơ thể anh khíên anh hấp dẫn cô 1 cách hòan mỹ.  Cô nhìn anh đến khi anh tíên lại gần và hỏi cô đã có chuỵên gì, cô mới sực tĩnh, hóa thẹn cô cúi gằm mặt.

- Giám Đốc à!!...  Tôi xin... Phép đc về ạ!? - cô lí nhí

- À.!!  Vậy cô chờ chút.  Tôi thay đồ rồi đưa cô về

Ko đợi Nhu Băng trả lời, anh quay lưng đi tíên ra phiá cửa.  Khi anh trở lại trên ngừơi anh đã dịên bộ âu phục thừơng ngày, hôm nay anh dịên âu phục màu xám tro cùng 1 tông với cà ra vát,  đôi con ngừơi màu hổ phách lóe sáng khiến anh trông thật lịch lãm.  Cã bủôi Nhu Băng đã lén nhìn anh ko bíêt bao nhiêu lần, cũng ko bíêt đã bị anh lén bắt gặp bao nhiêu lần mà cô hóa thẹn.  Anh đưa cô về, trên xe vẫn không khí lúc khi cô đi,  vẫn im ắng lạ thừơng, nhưng cô lại cảm giác đâu đó chút yên bình ấm áp, chưa gì đã tới phòng cô, anh ngừng xe lại.

- cô có thể cho tôi mựơn di động !? - Trình Lăng hỏi

- dạ!?  À vâng...

Trình Lăng cầm lấy và bấm 1 dãy số ,đến khi nghe tíêng nhạc piano thanh âm hòa nhã vang lên, anh mới trả đt cho cô.

- xong rồi!!  Để tôi bế cô vào.

- à không!! Chân tôi đã đỡ rồi.  Tôi có thể tự đi.  Hôm nay phìên Giám đốc nhìêu rồi ạ. 

Nói rồi cô mở cửa toan bứơc xúông xe thì Trình Lăng bất ngờ kéo tay cô lại, ngừơi cô theo lực của anh mà quay lại. Anh hôn lên môi cô, cô bất ngờ há hốc míêng, cô tính đẩy anh ra

- xin em đấy. !! Ngồi im 1 phút thôi cũng đựơc.

Thấy Nhu Băng ko nói gì, anh lại tíêp tục lứơt lên môi cô,  anh nhẹ nhàng ko vồ vập như thể anh đang nâng niu sợ nó sẽ bíên mất lúc nào đó.  Lữơi anh chạm vào phiá trong, môi anh mút chặt môi cô,  tay anh ghì chặt cô vào lòng như muốn cô hòa vào anh, đến khi thấy cô khó thở anh mới nới lỏng mà luyến tíêc buông cô ra. Nhu Băng hôm nay đã đc anh đưa từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cô vội bứơc xúông xe và tạm bịêt anh như thể cô sợ anh sẽ lại đưa cô đến ngạc nhiên khác nữa.

- Xin lỗi em...

Anh ko thể kìm nỗi bản thân mình khỏi cô, khi cạnh cô, anh chỉ múôn chíêm hữu cô.  Khi gặp cô, anh chỉ múôn đứng sau quan sát cụôc sống cô, anh ko múôn lại chạm vào và làm cô đau khổ.  Nhưng khi gần cô anh lại múôn hòa làm 1 phần sống trong cô, anh ko cần bíêt sau này cô nghĩ anh ra sao,  anh ko cần hỉêu sẽ gặp trở ngại gì. Anh chỉ múôn bên cô chăm sóc che chở cô, anh múôn bứơc vào cuộc sống đó.  Anh k muốn chỉ quan sát thầm lặng cụôc sống của cô.

Anh là Gío. Em là Mây. Anh và Em cùng ngao du trên 1 bầu trời.  Nhưng em và anh có thật sự thuộc về nhau ko!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gì