Q1-Chapter 11: Chủ Nhân Chân Chính Của Trái Tim Bất Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Lữ nói xong mới kịp tiếp thu tình hình trước mắt. Thiếu gia nhà hắn đang hôn Mộc cô nương hôn mê bất tỉnh mà bên cạnh họ chính là hai cái thi thể không nguyên vẹn của cao thủ cấp tướng quân trung kỳ . Hắn đã đoán được phần nào cau chuyện. Thiếu gia nhà hắn không gần nữ sắc cũng không phải dạng lưu manh.

" Thiếu gia.... nàng..... nàng không xứng. Hoàn Bảo đan thế gian trân quý chỉ có một. Sao người  có thể tùy tiện đem cho một cái cô nương lai lịch bất minh như vậy chứ. "
Cố Lữ là thập phần bất mãn với hành động của thiếu gia nhà hắn .

" Ngươi là đang dạy dỗ bổn thiếu gia? Ai cho ngươi cái quyền ấy?"

Tâm tình Tư Đồ Ngôn vốn đã không vui. Nay lại nghe một thuộc hạ bé nhỏ bất mãn với mình. Hắn có thể không khó chịu hay sao?

Cố Lữ càng nhìn càng mờ mịt . Sau khi rối rít tạ lỗi, hắn nhìn về phía Yên Nhi. Trong lòng thầm phỏng đoán rất nhiều thứ liên quan đến nàng. 

Ngập ngừng một chút, Cố Lữ hỏi.

" Thiếu gia...."

" Ngồi xuống đây nghỉ ngơi đi." Tư Đồ Ngôn không cho hắn ta cơ hội nói tiếp. Mà bản thân hắn lại vận nội lực của mình để trị thương cho Yên Nhi.

Thời gian khoảng một nén nhang trôi qua, Yên Nhi cuối cùng cũng khó nhọc mở được mắt ra. Tuy khí huyết không còn hỗn độn nhưng cơ thể nàng vẫn chưa thể hoạt động.

Nàng mở to mắt phượng mà nhìn Tư Đồ Ngôn một hồi lâu. Cuối cùng cũng đành thở dài.

" Tư Đồ Ngôn. Ta lại  nợ ngươi rồi."

Đúng vậy. Nàng nợ hắn rồi. Rõ ràng hai người chỉ là bèo nước tương phùng nhưng tại sao hắn hết lần này đến lần khác lại giúp nàng.

" Hoàng tổ." Yên Nhi gọi thầm.

" Hả hả. Bé cưng của ta dậy rồi hả. Dọa ta sợ chết khiếp. " Hoàng tổ Bố Cát Nhĩ cười cười.
" Người có biết cách để khiến người chết sống lại không?"

Hoàng tổ đang cười thì hóa đá tại chỗ. Vẻ mặt thập phần khó hiểu nhưng vẫn trả lời.

" Ta không có cái bản lãnh đó nhưng ta lại biết người có thể. "

Nhìn hai mắt Yên Nhi sáng lên, lão cũng không để cháu cưng đợi quá lâu.

" Này ta có biết một người  có thể. Nhưng người  này tính tình vô cùng ngạo kiều. Khó ưa thì là bậc nhất. Chỉ có điều, tên Lưu Lộ này đã nợ ta một ân tình. Con tới Linh Huyễn cốc thay ta ra mặt nhờ tên tiểu tặc  ấy là được rồi. "

Nghe Hoàng tổ nói,  lòng Yên Nhi cũng nhẹ đi một phần. Nàng nhìn Tư Đồ Ngôn đang ôm mình vô lực trong lòng, hồi lâu mới nói.
" Tư Đồ Ngôn. Ngươi... đừng lên tầng 10. Ta khuyên chân thành đó."

Lần này không chỉ Tư Đồ Ngôn mà ngay cả Cố Lữ cũng không khỏi cảm thấy kì quái. 

" Ngươi thật sự có thể nhìn thấy tương lai sao?" Tư Đồ Ngôn chậm rãi mở miệng .

Yên Nhi cắn chặt răng gật đầu một cái. Hiển nhiên là nàng không muốn năng lực của mình bị người  khác biết đến. Đó là bí truyền ngàn đời của gia tộc, nếu để cho ngoại nhân hay, ắt hẳn con đường phía trước nguy hiểm sẽ càng hiểm nguy. Nàng không thể đáng cược vận mệnh quật khởi của gia tộc.

Dường như nhìn thấy sự bối rối trong mắt nàng. Tuy chỉ là thoáng qua nhưng đều được hắn thu hết lại . Hắn càng thêm tò mò.
Nàng rốt cuộc là giấu cái bí mật kinh thiên động địa gì ?

Thở dài một cái. Hắn hỏi tiếp , nhưng ánh mắt lại âm lãnh vài phần.

" Ngươi chắc là ta sẽ chết. Vậy ngươi thì sao? Ngươi lấy thứ đó thì sẽ không chết?"

Hiển nhiên hắn không mong nàng dối gạt hắn. Nhưng sao hắn có thể quên, dù có lập công cứu nàng đi chăng nữa thì cơ bản nàng không có tin tưởng hắn đến mức đó.
Ở thế giới này sai lầm nhất là đặt niềm tin bừa bãi. Mà nhìn nàng thế nào cũng không giống loại người  không hiểu đạo lý sống còn này.

Và quả không ngoài dự đoán của hắn. Nàng vẫn là lựa chọn không tin tưởng.

" Ta có cách của ta. Ta đã cảnh báo rồi đấy. Thứ đó... Tóm lại nếu ngươi lại gần thì sẽ chết không còn xác.  "

Chậm rãi bò ra khỏi lòng Tư Đồ Ngôn, nàng móc ra một viên đan dược màu trắng cho vào mồm rồi đứng dậy đi về phía hai cơ thể sớm đã thối rữa.

Cúi thấp người.  Bàn tay trắng nõn, tinh tế thò vào bên trong cơ thể của lão già Lý Không. Sờ soạn một phen. Lúc lấy tay ra chỉ thấy nàng đang cầm một phiến ngọc bài đầy máu. Tí tách từng rọt nhỏ xuống.

Yên Nhi bóp nát ngọc bài. Cùng lúc đó là một cánh cửa đột ngột xuất hiện trên vách tường. Nàng bước vào, theo sau là Tử Long. Xong, nàng lại dừng bước, quay đầu nói với Tư Đồ Ngôn.

" Ta hứa sẽ làm mọi cách để khiến tỷ tỷ ngươi trở lại. Nhưng không thể giao ra Trái Tim Bất Tử."

Một lời làm cho hai người  Tư Đồ Ngôn ngây dại. Nói vậy là nàng có cách đi.

Đi bên cạnh Yên Nhi,  Tử Long cảm thấy mình sắp bị nỗi tò mò làm cho nội thương.

" Muốn hỏi cứ hỏi. "

Được Yên Nhi cho phép, Tử Long mới nhẹ người xuất ra một câu.

" Ngươi rốt cuộc cùng Hoàng gia là cái loại quan hệ gì?"

Yên Nhi nghe nói cũng dừng bước. Khóe miệng kéo lên một nụ cười như có như không mà hỏi ngược lại.

" Ta chính là cũng muốn hỏi ngươi cùng Hoàng gia là cái loại quan hệ gì? Xem chừng ngươi hiểu biết rất nhiều chuyện nội bộ. "

Tử Long nhíu mày. Không nghĩ tới việc tiểu oa nhi trước mặt lại đề phòng đến thế. Trong lòng là thế xong cũng ăn ngay nói thật.

" Ta là thần thú khế ước của lão tổ tông đệ nhất Hoàng gia. Nhưng ông ta không còn sống, khế ước tự nhiên cũng không còn.  "

Yên Nhi a lên một tiếng. Khuôn mặt không mấy ngạc nhiên. Nàng sớm đã đoán được con rồng này thân thế không tầm thường. Nguyên lai lại là thần thú của lão đệ nhất .

Trái đất tròn a. Trái đất tròn......

" Ta nói rồi. Ngươi cũng không nên giấu diếm. "

Yên Nhi không nói gì. Nàng bước vào một căn phòng rộng lớn . Bên trong không có gì ngoài một cái đài bạch ngọc. Bên trên là ba món bảo vật trong truyền thuyết theo thứ tự là tập sách  Kim Liên Thiên Đới , viên đá Trái Tim Bất Tử và một món bạch ngọc bội có khắc hoa văn độc đáo đến mức phi thường cao thâm. Đến người  có IQ cao như Yên Nhi cũng không thể nào ngộ ra được ý nghĩa đích thực của nó.

Thôi được rồi. Nàng nhìn thấy giờ thì cả ba là của nàng. Liền là thu vào nhẫn khế ước thôi!

Ngay khoảng khắc Yên Nhi chạm vào Trái Tim Bất Tử, cằm của Tử Long có xu hướng rớt xuống đất.

Hắn có nhìn nhầm không? Nha đầu kia thế mà lại có thể  chạm vào Trái Tim Bất Tử?  Không...... không thể tin được. 

Trong đầu Tử Long hiện lên một giả thuyết.
  " Ngươi mang huyết thống trực hệ Hoàng gia? " Hắn vạn phần tò mò. Nếu nàng quả thực là vậy ,hắn nhất định sẽ......

" Phải thì sao?" Nàng cũng chỉ nhàn nhạt mở miệng.

" Sao ngươi lại giấu ta? "

" Chẳng phải bây giờ ngươi biết rồi sao?"

Tử Long thở dài, hắn đang bất mãn vô cùng. Như thế nào mà hắn lại không đấu lại võ mồm với nàng.

Yên Nhi đặt tay lên, nhẹ vuốt ve Trái Tim Bất Tử. Rất nhanh cũng nhỏ máu lên viên đá mà tuyên thệ.

" Ta Hoàng Uyển Vy  lấy tư cách là người truyền thừa đời thứ 258  từ nay xin gánh vác trách nhiệm vì gia tộc mà phục thù. Kẻ nào cản đường Hoàng gia. Chết !"

Trong khoảnh khắc thiêng liêng ấy,  nơi khóe mắt bên phải Yên Nhi nở rộ một đóa tường vy đỏ chói . Vẻ ngoài yêu kiều , mị hoặc lại thêm mấy phần tư sắc . Mà Trái Tim Bất Tử vốn đang an tĩnh trong vòng tay nàng lại lóe lên những tia sáng nhỏ bé như hồi đáp lại. Nàng cảm nhận được biết bao uất ức cùng không cam lòng của viên đá khi nhìn toàn bộ tộc nhân Hoàng thị qua đời . Toàn bộ diễn biến lịch sử cùng bao sự tích hào hùng của tộc nhân như dung nạp vào trong nàng. 

Một biến động nhỏ xảy ra. Viên đá run lên kịch liệt. Năng lượng tinh thần lưu trữ bên trong như muốn quá tải mà đổ vỡ, tiêu tán đi hết. Đáng ngạc nhiên là lúc viên đá trở lại bình thường,  trên tay nàng lại nhiều thêm một con thú sủng nhìn giống hệt dòng Hamster Bear. Lông chuột vàng óng màu thóc mà đôi mắt đỏ như ruby lại lấp lánh tinh quang . Nó cứ kêu 'chít chít ' mấy cái. Hai tay hai chân quơ loạn xạ trước mặt nàng. Nàng vuốt ve nó rồi lập tức thu cả đá lẫn súng để quay trở về . Ngay lúc nàng xoay người  lại đã thấy Tử Long quỳ một chân ở đó. Đầu cúi xuống thấp. Tư thái vạn phần là sùng kính cùng tôn trọng.

" Thu nhận ta đi. Ta sẽ vì chủ nhân mà hành sự. "

Yên Nhi nhíu mày định nói gì nhưng Tử Long đã vội vàng thêm lời.

" Chủ nhân xin đừng từ chối. "

Yên Nhi nghĩ chút rồi nhẹ nhàng mở miệng.

" Được thôi. Bây giờ  ngươi gọi ta là chủ nhân. Ta bảo ngươi chết , ngươi có làm không?"

Tử Long vẫn không đổi sắc mặt. Tay vung lên một đạo lôi nguyên tố giáng thẳng vào người  mình. Thân thể bủn rủn phun ra một ngụm máu tươi.

" Chỉ cần là việc chủ nhân muốn thì dù có lên núi đao biển lửa ta cũng làm. "

Yên Nhi cũng hơi bất ngờ , nàng có thể cảm nhận được thành ý của  Tử Long nhưng không thể nào không thử thách hắn.

" Được. Vậy thì làm đi." Một lời lạnh nhạt xuất ra từ khuôn miệng xinh xắn.

Tử Long không ngoài dự đoán vung quyền lên, hướng về trước ngực. Ai ngờ được rằng khi nắm tay chỉ còn cách với thân thể một bước thì nó bỗng được đỡ lại.

Tử Long ngạc nhiên nhìn bàn tay nhỏ nhắn ấy. Cúi đầu im lặng. Sâu trong lòng dâng lên một cỗ cảm kích mãnh liệt.

" Được rồi. Chúng ta đi." Yên Nhi kéo hắn dậy nói .

" Vậy còn khế ước?" Tử Long ngây người.  Đùa gì chứ. Trên đời này còn có người  từ chối ký khế ước với Long tộc sao?

Yên Nhi không dừng lại, cũng không quay đầu lại. Nàng chỉ nhẹ nhàng đáp lời.

" Cái đó... để khi thực lực ta đủ tư cách. Ta sẽ ký kết khế ước với ngươi.  "

Đợi đến khi thực lực đủ tư cách. Cũng còn là một quãng đường dài mà nàng phải vượt qua. Nàng... không muốn Tử Long chỉ vì ký kết khế ước với mình mà thực lực giảm sút.

Như hiểu được nỗi lòng của Yên Nhi, Tử Long khẽ nở nụ cười. Chủ nhân là lo nghĩ cho nó a. Sao nó có thể không cao hứng được chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro