Hồi Ba Mươi Ba: Lá rụng về cội (b)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời may Vu Bân tới kịp nên Hách Cô Quân chỉ bị miểng của trái mìn cứa nát chân phải. Hắn đem người thương tới lán trại Quân Y, rồi cùng các bác sĩ lau rửa, gắp miểng, sát trùng, bôi thuốc và băng bó vết thương cho C.Q. 

- Lạy các Thánh Rồng... Chân cậu y hệt con nhím. 

Nhờ liều thuốc tê mà Hách Cô Quân không bị đau trong toàn bộ quá trình chữa trị. Y bắt đầu phát sốt và đổ mồ hôi hột, sắc mặt và màu môi trắng bệch như tờ giấy, còn tay chân thì run lẩy bẩy.

- Nè cậu, ráng uống cử thuốc này đi cho vết thương mau lành.

Y lắp bắp cảm ơn, rồi hớp một ngụm nước trước khi uống thuốc. 

- Khụ...

Thấy y bị sặc nước vô cớ, một người Quân Y già lo lắng chạy tới cầm tay y lên bắt mạch. Sau một hồi chau mày ngẫm nghĩ, ông quyết định chích thuốc cho y thay vì uống một cử năm viên với nước.

- Có dấu hiệu bị nhiễm trùng máu... 

Dưới tác dụng phụ của thuốc, y ngoẻo đầu nằm ngủ say như chết. Những giọt nước biển và đạm dinh dưỡng chậm rãi chảy vào huyết quản y. Bây giờ sắc mặt y bừng đỏ như người say rượu vì cơn sốt đang bốc lên ngùn ngụt, tay chân thì lạnh cóng như đang áp vào tảng băng Bắc Cực, còn đỉnh đầu thì không ngừng tuôn mồ hôi ra thành dòng. 

Vừa đắp mền cho người bệnh nhân đáng tuổi con cháu, vị Quân Y già vừa cất giọng an ủi:

- Cũng may không bị mất máu nghiêm trọng. Chỉ bị xi-cà-que vài tháng thôi. Chịu khó ăn nhiều vô là hồi phục liền.

Nghe vị Quân Y già nói như vậy, Vu Bân thầm cảm ơn cao xanh đã độ mạng cho người thương của mình. Hắn tặng cho các bác sĩ và y tá một giỏ bánh ngọt tuyệt ngon, rồi xin phép cáo từ. Có lẽ thảo mộc trong Không gian của hắn có thể giúp người thương lành lặn nhanh hơn sử dụng liệu pháp trị liệu Tây Y.

oOo

Có câu "Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách", nay nó được áp dụng trên mảnh đất nằm ven biển Vạn Hồng. Lệnh tổng tiến công mạn Bắc đã được Quốc trưởng Phó Hiệu Huy thông qua và dự kiến sẽ tiến hành vào cuối năm nay; gã đã phòng trước số thương vong cho chiến dịch lớn này là mười ngàn người và cũng chuẩn bị sẵn bài diễn văn để tạ lỗi trước toàn dân. Những người bị nghi ngờ là gián điệp của Tang thi Hoàng đều bị tống giam vô ngục; đương nhiên trong số đó sẽ có người bị oan, nhưng phải chờ đến khi chiến dịch trên kết thúc thì họ mới được đưa ra tòa án quân đội minh oan cho bản thân. 

Hách Cô Quân đang trình bày chiến thuật với ban tham mưu mạn Bắc. Để tăng thêm sức thuyết phục cho chiến thuật, y nói thêm về những phương án dự bị nếu xảy ra rủi ro trong lúc thực hiện kế sách này. Nhưng rất tiếc, giọng nói non trẻ như thiếu niên và vóc dáng "baby cute" đã khiến y bị người ta đánh giá thấp và không mấy tin tưởng vào y.

Rời khỏi phiên họp trong tâm trạng tức tối cùng cực, y xuống căn-tin tìm người thương để giãi bày tâm sự.

Người thương của y đang sai phó rô-bốt đầu bếp chế biến đồ ăn - thức uống để phục vụ binh sĩ. Nhác thấy y, Chàng Hiu cười hỏi:

- Sao rồi lùn?

- Lùn cũng là cái tội hả?

Giờ không biết trút giận vào ai, sẵn có "bao cát" đứng gần nên Hách Cô Quân kiễng chân bóp cổ người thương. Song hì hục hoài mà làm không được.

Vu Bân hơi nhếch miệng nói:

- Đợi kiếp sau đi cưng. 

- Lúc trước tôi có cao hơn bây giờ không?

- Có.

- Được bao nhiêu?

Vu Bân ép sát ngón trỏ với ngón cái hết mức, rồi nói:

- Nhiêu đây.

- Nhiều ghê há?

Trước lúc bỏ đi vô rừng, y đạp lên chân Chàng Hiu một cái cho bõ ghét.

Vu Bân vừa ngồi xuống ôm chân trái, vừa xuýt xoa cười:

- Lùn mà còn dữ dễ sợ.

Cùng lúc đó, Số Mười Sáu đang bào chế thuốc chữa virus tang thi trong phòng thí nghiệm. Thứ cỏ gai mọc dại mà binh lính thuộc cấp của Phó Lập Thành tìm thấy có chứa một số chất hóa học có thể làm giảm được triệu chứng của căn bệnh này. Vì những loại chất đó chưa từng được khám phá ra nên gã bèn đặt cho từng loại một cái tên dễ kêu như M-72 chẳng hạn. Đã lập phương trình hóa học và cân bằng chúng là tốn thời giờ rồi, cần chi phải đặt tên cho thế hệ học trò đời sau khó nhớ và nhức đầu?

Trong khi đợi các chất hóa học dung hợp vào nhau, gã trai tai nhọn quay số trên điện thoại bàn để gọi cho người bạn yêu dấu. Đợi chừng mười phút, đầu dây bên kia mới có người bắt máy:

- Đói quá cưng ơi...

- Nghe rồi, rên thấy ghê.

Douglas bưng khay đồ ăn - thức uống cho chủ nhà với vẻ mặt quạu quọ như ai ăn hết của. 

Số Mười Sáu cau mày, mím môi hỏi:

- Đau ở đâu hả cưng?

Như nhớ ra vẻ mặt khó coi của mình, chàng thanh tra gượng đáp:

- Chẳng hiểu sao đầu tôi lại nhức như búa bổ.

Số Mười Sáu đặt tay lên trán người bạn thiết:

- Sao có thể chứ?

- Phải, tôi đã thành quỷ rồi mà.

- Lại đây.

Số Mười Sáu rút ba ống "máu" từ Douglas. Quỷ thường có máu màu xanh hoặc đỏ bầm, tùy thuộc vào tâm tánh mà màu sắc thay đổi. Máu của Douglas có màu xanh bạc hà, vì tâm tính anh rất hiền và trượng nghĩa.

- Hầy... Lại không được ăn nữa rồi...

Douglas cười ghẹo:

- Quỷ mà cũng biết đói bụng sao?

- Nếu suy nghĩ quá nhiều, quỷ sẽ bị bào mòn năng lượng. Con người cũng vậy, suy nghĩ quá nhiều sẽ khiến cho sức lực lẫn tinh thần bị suy kiệt, tích tụ lâu ngày có thể làm cho tuổi thọ bị suy giảm.

- Còn cần gì nữa không?

Số Mười Sáu khoát tay:

- Thôi, cưng mệt thì lên nằm nghỉ cho khỏe đi.

Chừng một tiếng đồng hồ sau, Số Mười Sáu bước xuống nhà bếp. Gã mang theo khay đồ ăn - thức uống còn nguyên hiện như cũ.

- Chưa ăn hả?

- Ra đây ngồi ăn với cưng cho vui.

Mảnh vườn con do một tay Douglas trồng trọt nay đã đơm bông kết trái. Anh sung sướng chỉ cho chủ nhà thấy giàn hoa tường vi đã bung nở trắng xóa, rồi trỏ sang mấy liếp rau xanh mướt. Vừa làm vừa kể:

- Ngắm hoa tường vi mà tự nhiên tôi nhớ tới bài hát "Cô láng giềng" của nhạc sĩ Hoàng Quý: Cố nhạc sĩ viết tặng cho cô láng giềng Hoàng Oanh khi xa nhà đi lính. Có lẽ cảm động trước tấm chân tình của ông mà về sau bà đã chấp nhận lời cầu hôn. Nhưng tiếc thay, sum vầy với nhau không được bao lâu thì ông lâm trọng bệnh rồi chết trẻ, bỏ cô láng giềng năm xưa ở lại trần gian một mình. Tôi thích nghe ông Sĩ Phú ca bài này lắm. À, một trong số những "cây si" của cô Hoàng Oanh có tên nhạc sĩ Văn Cao. 

- Trước đây, cưng có yêu ai không?

- Vài người...

- ... nhưng mối tình đầu là sâu sắc nhất phải không?

Douglas giựt mình:

- Sao anh biết?

Số Mười Sáu vỗ vai người bạn thiết:

- Tôi cũng đã từng là người mà.

Không biết tự bao giờ, Số Mười Sáu đã phát bản nhạc "Cô láng giềng" do Sĩ Phú ca. Giọng hát trầm ấm đó kể lại cho đời sau nghe một mối tình đẹp nhưng ngắn ngủi giữa chàng trai yêu nhạc tên Quý với cô láng giềng tên Oanh:

"... Cô láng giềng ơi!

Tuy cách xa phương trời tôi không hề quên bóng ai bên bờ đường quê..."

- Bài này Duy Trác ca cũng hay. - Douglas dõi đôi mắt trông về rẻo mây ở hướng Đông, chỉ còn một tiếng nữa là mặt trời sẽ ló dạng và mùa Thu nơi đây cũng sẽ vơi bớt nỗi u ám.

Bộ bàn ghế bằng sắt uốn được phủ lớp sơn tĩnh điện màu đen, gồm một cái bàn vuông mặt kiếng viền gỗ và bốn cái ghế có lưng dựa rất rộng rãi. Số Mười Sáu đặt nó dưới gốc cây Sala quanh năm trổ bông tươi thắm nhờ vào loại thuốc đặc biệt của gã. Mỗi bận ra đây ngồi ăn, gã đều có một cảm giác bâng khuâng vô cùng, như thể tìm thấy điều chi ở một kiếp sống xa xôi nào đó. Bên cạnh gã, Douglas đang dọn bàn ăn một cách mau lẹ; dù đã trở thành cô hồn vất vưởng, nhưng anh vẫn giữ thói quen uống Latte vào mỗi buổi sáng, có khi uống Latte Matcha, cũng có khi đổi qua Latte nhiều sữa ít cà-phê.

- Nè cưng.

Douglas nghiêng đầu, nheo một mắt trái và cất giọng hỏi:

- Gì đây?

- Thuốc giảm đau.

Douglas mím môi, nhưng ánh mắt lại ngời lên vẻ biết ơn:

- Cảm ơn anh.

Gã trai tai nhọn ấy vừa dùng dao xắt thịt gà, vừa cười nói:

- "Làm sao mà quên được".

- Mới hát bài gì đó?

 - "Làm sao mà quên được" của nhạc sĩ Phạm Duy, tôi thường nghe Sĩ Phú hay Duy Quang ca.

Douglas cho hết cử thuốc năm viên vào miệng, rồi tu một hơi hết nửa chai nước suối cho trôi thuốc. Rồi với tay cầm miếng bánh mì lên ăn. Gã chủ nhà dễ thương đang cho bầy chim bồ câu ăn vụn bánh mì; hai người chọn ghế ngồi cạnh nhau để chia sẻ nét đẹp từ vòm hoa rực rỡ trên đầu. Chàng thanh tra bất thình lình đút cho gã điên đó một miếng gà xé phay, rồi bỏ một miếng gà khác vào miệng nhai rào rạo. Vì quá ngạc nhiên nên gã quên mất lời cảm ơn với người bạn đang ở đậu nhà mình.

Có tiếng bước chân đi xuống bậc tam cấp, nghe cách nện gót nặng nề như đeo cùm ở chân. 

- Mới dậy hả Tuyết?

- Thưa phải.

Douglas mời anh ta ăn gà rô-ti, salad măng tây và bánh mì đút lò với đồ biển cùng mình và gã trai tai nhọn. Anh ta vui vẻ ưng thuận, rồi chọn chỗ ngồi gần bụi hồng đang khoe sắc; mắt anh ta đã thấy lờ mờ. 

- Cưng vẫn chưa có vị giác hả?

- Thưa phải.

Tự nhiên người bệnh nhân bất đắc dĩ lên tiếng:

- Mọi đau khổ đều bắt đầu từ Thân - Khẩu - Ý. 

Nghe người bệnh nhân trẻ cảm thán như vậy, không hẹn mà hai con quỷ chưa được siêu sinh lại cùng lúc gật gù. 

Đặng Khắc Tuyết vừa lần tay tìm muỗng, nĩa vừa nhai một miếng thịt gà rô-ti. Anh không có thói quen ăn bốc, nhưng do quá đói nên đành phải phá lệ. Tuy không cảm nhận được mùi vị gì nhưng anh vẫn ăn hết sức hăng hái.

- Đây.

- Cảm ơn thanh tra. - Chàng ta nói với một nụ cười tươi rói trên môi.

- Để tôi lấy thêm đồ ăn cưng.

- Anh là bác sĩ, phải ở lại thăm hỏi cho bệnh nhân chớ?

Nói rồi, Douglas đứng dậy và đi một hơi vô bếp chế biến vài món. Anh tính làm món trứng ốp-lết, cà chua đút lò và bacon chiên giòn.

- Anh thấy cơ thể của mình như thế nào?

- Mắt đã thấy lờ mờ, không còn thèm thịt sống, nhưng vẫn chưa có vị giác và luôn cảm thấy bứt rứt như bị nghiện xì-ke.

Số Mười Sáu trầm ngâm:

- Không còn thèm thịt sống thì coi như đã thành công một bước rồi. Virus vẫn còn ký sinh trong cơ thể anh nên chuyện đau yếu là lẽ dĩ nhiên, thành thử ra phải ráng chịu uống thuốc lâu dài.

Đặng Khắc Tuyết gật đầu đồng thuận với kết luận của người bác sĩ "tài tử".

- Tôi không nghĩ nên chích vaccine ngừa virus tang thi cho mọi người. Kháng thể tự nhiên vẫn luôn là "lá chắn" tốt nhất cho cơ thể. 

Người bệnh nhân của gã trai tai nhọn nghiêng đầu nhìn anh ta đầy nghi hoặc.

- Vaccine của tôi đã gây ra quá nhiều biến chứng cho các thế hệ ABO. Điển hình như đã khiến tỉ lệ đồng giới cao hơn dị giới nên đã khiến cho mức độ sinh sản của nhân loại bị suy giảm.

- Anh có thể giải thích rõ hơn được không?

- Tức là họ bị thu hút bởi người đồng giới cao hơn là người dị giới. Có một sự biến dị trong mã gen nhận thức tình yêu và tình dục.

Đặng Khắc Tuyết khoanh tay trước ngực và cúi đầu thở dài thườn thượt.

- Vả chăng, chỉ cần không để tang thi cắn hay tạo thương tích là đã ngừa được chủng virus này, nên tôi không nghĩ vaccine là cần thiết đâu. Có một số tác dụng phụ trong vaccine ABO do tôi và các bạn chế tạo ra mà mãi tới đời này mới phát tác, và tôi vẫn đang đau đầu nghĩ cách khắc phục mớ lỗi đó...

Những giây phút tiếp theo hai người ăn điểm tâm trong sự im lặng nhuộm sầu. Một trận gió lớn làm lá thu bay lả tả như những giọt mưa rào; hương rừng thanh mát vương vấn trong không gian nắng nhạt mù sương. Tiếng chân hươu, nai giẫm trên thảm lá vàng nghe xào xạc tựa thanh âm ngày mùa tại một thôn xóm yên ả và bình dị. Đâu đó trên không trung, đôi cánh chim thiên di lạc bước tới cõi không thực này tự nhiên gây cho chủ nhân vùng đất một nỗi buồn thương vô cớ.

Số Mười Sáu bất thình lình đi về phía bụi nam việt quất, rồi ngồi xổm xuống chờ đợi. Dưới cái nhìn chập choạng như trời sẩm tối, người trai yêu cờ trông thấy ân nhân (hình như) đang cho con gì đó ăn, có lẽ là loài thỏ hoặc hươu, nai.

- Nè, sờ thử đi cưng.

Một con hươu sao cao quá đầu gối gác đầu lên đùi anh. Nếu là trước đây, ắt hẳn anh sẽ xé xác nó không thương tiếc để thỏa mãn cơn đói và khát máu của mình. Nhưng bây giờ, anh chỉ còn tình thương trìu mến đối với nó mà thôi. Đoán được anh không có ác ý nên con hươu tiếp tục đứng yên và để mặc anh sờ đầu.

Số Mười Sáu trở vào nhà hồi nào mà người trai yêu cờ chẳng hay. Trời đã hưng hửng sáng được đôi chút, sương mù cũng tan bớt, nhưng vẫn còn nguyên hiện bầu không khí se lạnh và hanh hao đặc thù của mùa Thu.

Chợt đâu đó vẳng đến tiếng bước chân giẫm trên thảm lá Thu rất nhẹ, Đặng Khắc Tuyết đoán chừng người đó không muốn làm kinh động tới mình. Anh vừa ăn đùi gà vừa hồi hộp chờ người lạ mặt đó tiến lại gần mình.

- Anh Tuyết.

Đặng Khắc Tuyết reo lên:

- A, mới tới hả cậu Quân? Mời ngồi, mời ngồi... Ủa, còn bạn trai của cậu có ghé chơi không?

Thái độ niềm nở của người đấu cờ với mình năm xưa khiến Hách Cô Quân cảm thấy ngạc nhiên hết sức. Y thiết tưởng có lẽ những cử thuốc trị bệnh đã làm tâm tính chàng ta đổi thay. Như sợ bạn cũ khó chịu, y vồn vã hỏi:

- Đánh cờ không?

- Đánh.

Một bàn cờ tướng được bày ra ngay tức khắc. Vì mắt quá yếu nên Đặng Khắc Tuyết phải di cờ rất chậm. Ban đầu Hách Cô Quân tính nhường cho người bạn cũ, nhưng về sau thấy anh ta chơi càng lúc càng hay, thì y quyết định đánh thẳng tay, không nhường nhịn chi sất.

Thấy người thương mê say với cờ, Vu Bân bèn vô bếp phụ nấu nướng với cựu thanh tra Douglas - Nãy giờ chàng ta lóng ngóng mãi mà vẫn chưa làm xong món cà chua đút lò. 

Thỉnh thoảng, những cơn gió heo may dạo ngang chỗ họ, để lại dư vị lá phong hăng nồng. Những luồng khói tỏa ra từ bếp nấu trong nhà bếp đã thu hút được một bầy sói rừng hiền hòa, chúng hệt như một đàn Husky nằm ngoan ngoãn chờ phần của mình; Vu Bân thương tình cho mỗi con một cái đùi cừu nướng bơ tỏi thơm phức, hắn không muốn tập cho chúng thói quen ăn thịt sống nhằm làm giảm sự hoang dã nơi chúng. 

Bầy sói vừa rời đi không được bao lâu, từng giọt nước nặng trĩu từ trời cao rơi xuống vùng đất không thực. 

- Mưa? Ở đây có mưa hả Số Mười Sáu?

Gã trai tai nhọn chạy như bay ra ngoài. Rồi dường như vì cao hứng quá, gã nhảy một vũ điệu quen thuộc của xứ Ái Nhĩ Lan. Khuôn mặt gã rạng rỡ hơn cả luống hoa hướng dương đang nở rộ ở góc vườn.

- Oa, có mưa rồi!

Hách Cô Quân mỉm cười hỏi:

- Đã bao lâu rồi ở đây mới có mưa hả anh?

Số Mười Sáu giơ tay hứng mưa. Nụ cười trên môi gã lúc này đẹp vô ngần và thánh thiện tựa trẻ thơ. Câu hỏi của Số Không bị bỏ ngỏ.

Hách Cô Quân nhờ đám rô-bốt dọn dẹp bàn ăn và cất bộ cờ giùm mình. Ván này coi như người bạn cũ thắng, dù rằng hai người vẫn chưa phân thắng - bại. 

Đôi tình nhân trẻ cùng nhau dìu người bạn nhược thị vô nhà. Bàn ăn đã được bày biện sẵn, trông linh đình như một bữa cỗ nơi cung vàng điện ngọc. Douglas đang quấn băng keo cá nhân ở ngón trỏ tay phải vì sơ ý đứt tay trong lúc xắt hành; nghĩ cũng thật mắc cười khi anh không biết đau, không còn sợ bị nhiễm trùng mà vẫn buộc mình phải hành xử như hồi còn sống, anh đang ráng níu kéo cái gì vậy chứ?

- Sức ăn của Khắc Tuyết cao hơn lúc khỏe mạnh những ba lần. Nhiêu đây đồ ăn không xi-nhê gì với cậu ấy đâu.

Vu Bân bật cười:

- Cho nên tôi đã làm riêng cho anh ta một con gà xối mỡ và một hộp cơm chiên Dương Châu. Lùn có muốn ăn không?

- Không.

- Giận cái gì mà giận lãng giang vậy? Cho tôi xin lỗi được chưa?

- Đừng có kêu tôi là "Lùn" nữa.

Nguyên đám cười rần rần. Vu Bân vừa lau nước mắt vừa che miệng để giấu nụ cười trên môi:

- Rồi, tôi nghe rồi cưng.

oOo

Tất cả các dị năng hệ Không Gian đều được huy động vào đơn vị Tiếp Liệu; có một số người viện lý do sức khỏe từ chối tham gia, chánh phủ đồng ý cho họ miễn quân dịch nhưng với điều kiện phải đeo vòng giám sát ở cổ chân để tránh việc họ làm gián điệp cho giặc.

Phó Lập Huy đang ngồi ăn uống với nhóm tân binh nơi lán trại đồi Trăng. Phe giặc và phe Hoàng gia cách nhau ba cây số; khoảng cách rất gần đó đã khiến cho những người trai trẻ mới khoác chinh y đâm ra lo sợ và bất an, thành thử ra bữa nay anh ta phải làm công tác "tâm lý chiến" với họ.

- Trước đây các cậu đã từng ăn lương khô chưa?

- Dạ chưa.

Người vừa trả lời anh là một cậu thanh niên Omega chưa quá mười chín tuổi, vóc người cao gầy, mặt hơi hóp một chút, tóc thì cháy nắng vàng hoe.

- Vậy có ai đã lập gia đình chưa? 

Một vài người giơ tay lên, nhưng không có ai chịu giới thiệu về gia đình họ. 

Biết họ còn đang ngại nên chàng Nhị Hoàng tử không cưỡng cầu, gã lảng sang chuyện khác:

- Vậy có ai đã có người yêu không?

Lần này thì số người giơ tay nhiều hơn gấp đôi, nhưng cũng không ai hé miệng nói năng gì với chàng ta.

Phó Lập Thành thôi không hỏi nữa. Gã xúc một muỗng cơm thật đầy, rồi "tống" vô miệng mình. Nhờ trong miệng đầy cơm và đồ ăn nên cái miệng của gã không rảnh mà lên tiếng nữa. 

Sau giờ ăn, Phó Lập Thành tạm biệt nhóm tân binh, rồi một thân một mình đi vòng xuống chân đồi dọ thám. Bây giờ gã mới hiểu được sự nhọc nhằn của Nha Chiến tranh Chính trị và biết ơn từng người sĩ quan đang làm việc tại đó.

Gã tựa vào gốc cây gạo trăm năm, mắt hướng về dòng sông cái trước mặt, trong lòng thầm tính nên đánh bằng cách nào để lấy được thành cổ Quri. Chỉ khi tái chiếm được khu vực này, toàn quân mới có thể rộng đường tấn công ra Bắc và giành lại thế cục thắng lợi cho mình. Nhược bằng không, phải chịu khó đi đường vòng, nhưng hại nhiều hơn lợi, vì nơi đó vẫn còn là một cánh rừng hoang nên vắt, muỗi nhiều như ri và sấu đói, thú dữ hàng ngàn. Chiến thuật mà cậu Hạ sĩ quan lùn đưa ra rất hay, tiếc rằng mấy khứa già kia có cái tật "trông mặt mà bắt hình dong" nên đã bỏ lỡ một cao kiến. Gã cũng đồng tình với chuyện lùa bầy thú dữ từ cánh rừng hoang tới chiến trường, để chúng trợ giúp binh sĩ Hoàng gia chiến đấu.

- Chết tiệt...

Chưa kịp đi kêu người đó tới, thì người đó đã xuất hiện sau lưng gã. 

- Tôi cũng sợ y hệt vậy nên mới tới đây bàn bạc riêng với anh Thành... Mau theo thôi!

- Cậu muốn dẫn tôi đi đâu?

- "Xứ sở kỳ diệu tàn bạo và chốn tận cùng thế giới".

Những gì diễn ra trước mắt thật quá sức tưởng tượng của Phó Lập Thành. Gã đang xuyên qua một lớp sương mù dày đặc và lạnh lẽo như mùa khí trời ngày Đông. Bên cạnh gã, người Hạ sĩ quan lùn cũng đang chật vật bước đi; cái chân phải của cậu ta vẫn còn phải bó nẹp. Hai người vừa tiến về phía trước vừa thở phì phò vì cơn giá rét.

- Chừng nào mới tới vậy cậu Quân?

- À, chắc gần tới rồi đó anh Thành.

Xuyên suốt quãng đường dài như bất tận, hai người thấy hàng vạn chiếc lá phong đủ màu sắc của tiết Thu bay lả tả khắp không gian. Dưới chân họ là một thảm lá phong dày dễ tới ba tấc và rất giòn; giẫm đến đâu chúng nát vụn tới đó. Nhị Hoàng tử thử dậm chân thật mạnh, lập tức thảm lá phong ở dưới chân anh biến thành cám mịn, để lộ con đường đất màu vàng nâu bằng phẳng và hết sức êm ái.

"Rào..."

Vẳng đến tai hai người là tiếng mưa rơi tầm tã, nặng hạt. Hơi đất ngai ngái thoang thoảng trong bầu không khí lạnh lẽo và mịt mù bởi sương giăng. 

"Xạch."

Hách Cô Quân bung dù, rồi đưa nó cho người Hoàng tử sắp cập tuổi tứ tuần. Sau đó bung cây dù khác cho mình.

Mùi lá phong quyện trong hương mưa rừng quanh quẩn khắp khứu giác hai người chiến sĩ Hoa Bất Tử. Hơi gay mũi một xíu, nhưng không đến nỗi gây nhức đầu.

- Cẩn thận đó, anh Thành.

Nói đoạn, y thận trọng bước từng bước một xuống bậc tam cấp vô hình, chỗ này là bậc thang dẫn xuống mảnh vườn con của Douglas. 

- Oa!

Phó Lập Thành vỗ tay hoan hô trước quang cảnh tuyệt đẹp của tiết Thu thanh nhã. Tuy là một kẻ lắm tiền nhiều của nhưng gã chưa bao giờ đặt chân tới những vùng đất giống vầy, suốt ngày chỉ nhốt mình vào những công trình do con người tạo nên hay lênh đênh trên biển khơi mấy tháng liền. 

- Không có gì thay thế được thiên nhiên phải không anh Thành?

- Phải. - Phó Lập Thành cười thật tươi. - Giờ thì tôi mới hiểu tại sao cha mình lại thích làm vườn nhường vậy...

Hách Cô Quân chỉ vào bộ bàn ghế bốn chỗ ngồi mà nói:

- Chúng ta ngồi đây bàn luận binh pháp là hết sảy.

Vu Bân đãi chàng ta và người thương một bữa ăn thật thịnh soạn; gồm có lẩu tôm chua cay Thái Lan, hột vịt lộn xào mỡ hành và gà nướng muối ớt, đồ uống là nước Coca bỏ đá.

- Tôi nghi ngờ nội gián có thể lợi dụng chiến thuật của tôi để "tương kế tựu kế" đánh lại phe ta.

Phó Lập Thành vừa xé cái đùi gà vừa nhăn mặt mà nói:

- Tôi cũng lo giống vậy nên mới đi tìm cậu để cùng nhau bàn kế sách đối phó.

Nói đoạn, Nhị Hoàng tử bỏ cái đùi gà mới xé vào trong chén của Hạ sĩ quan Hách. Y nhỏ giọng cảm ơn, rồi cầm cái đùi bự chảng lên gặm; vì uống nhiều thuốc Tây nên bụng y luôn đói meo.

- Vu Bân đâu?

- Người yêu của tôi đang tu sửa Không gian cá nhân của ảnh.

- Vậy chủ nhân của mảnh đất này là ai?

Hách Cô Quân nhún vai. Y trả lời trong khi miệng vẫn còn đang nhai thịt gà:

- Một người bạn bí mật của tụi tôi.

Phó Lập Thành bèn quay về chủ đề chính:

- Chẳng lẽ chúng ta lại biến những người lính vô tội trở thành phép thử sao?

- Đành phải vậy thôi... Nếu như muốn diệt tận ổ bọn phản gián... Mà anh Thành không ăn hả?

Phó Lập Thành viện rằng mới ăn trưa với nhóm tân binh nên vẫn còn no. Cậu Hạ sĩ quan lùn đành ăn một mình. Vừa nhúng nguyên liệu tươi sống vô nồi lẩu giùm người chiến hữu, vị Nhị Hoàng tử vừa hỏi han việc quân cơ với cậu ta. Đúng với những gì gã nghĩ, người trai Peter Pan đó trả lời mọi câu hỏi của gã một cách rất trôi chảy và mạch lạc, chưa kể tới còn bổ sung những điều mà gã không biết và không lường trước được. Càng nghe cậu ta trình bày, gã càng tin tưởng cậu ta hơn.

- No rồi... Không còn chỗ nào nhét vô nữa hết.

Nghĩ tới đám lính dưới trướng ăn uống không đầy đủ, nên dù không muốn ăn, Phó Lập Thành vẫn ráng lùa "đồ dư" bỏ vô bụng. Nhưng dầu vậy, gã cũng chẳng thể nuốt hết. Bao tử của gã thông báo nó sắp sửa ọc ra cho nhẹ bớt gánh nặng mà thân chủ đã quàng vô người; gã cuống cuồng lấy thuốc trị chứng khó tiêu và ợ chua ra uống.

"Huýt..."

Tiếng huýt sáo của Hách Cô Quân vừa dứt được vài phút, một bầy sói từ đâu phóng tới chỗ hai người. 

- Đó là bầy sói đem mưa. Hễ chúng tới đâu, một lúc sau nơi đó sẽ có mưa dông tầm tã.

Phó Lập Thành giơ ngón tay lên đếm số con trong bầy sói, rồi than rằng nhiêu đây sao đủ cho tụi nó ăn đây. 

- Để tôi vô nhà lấy thêm đồ ăn cho tụi nó.

Gã trai tứ tuần giơ tay phải lên và can ngăn:

- Ê, để một mình tôi ở đây, lỡ tụi nó đói quá hóa cuồng mần thịt tôi sao?

Người trai đã ngoài hàng ba vừa khập khiễng bước đi vừa nhìn chàng ta mà cười biểu:

- Anh Thành có dị năng mà, lo gì?

Nói rồi, y ba chân bốn cẳng chạy tốc vô bếp; mặc cho cái chân phải hãy còn đau và chưa lành. Người thương của y đã để sẵn một mớ đùi cừu sấy khô trong chạn. Khuya qua, y có lấy dao lóc một miếng thịt cừu ra ăn thử và cảm thấy rất thơm ngon mà không bị hoi. 

- Oa, anh kết bạn với tụi nó rồi à?

Bầy sói đang quây quần quanh Phó Lập Thành; con nào con nấy mặt mày hiền khô và khờ ịch như Husky. Người Hoàng tử khôi ngô hết sờ đầu con này lại vươn tay sờ bụng con khác. Trước khi đưa cái đùi cừu cho đám "sói lai Husky", gã đưa cái đùi cừu lên mũi ngửi và bình phẩm:

- Thịt cừu này không bị hoi. Mùi hoi là mùi đặc thù của nó và con dê. Mùi xạ là mùi đặc thù của con heo nuôi và mổ không đúng cách. Còn mùi hăng là mùi đặc thù của con bò.

Hách Cô Quân biết bụng của vị Hoàng tử đẹp trai đã hết "dung lượng" nên không mời anh ta nếm thử thịt cừu. Hai người cùng nhau ngồi ngắm bầy sói ăn thịt cừu và mớ đồ ăn dư, trên đầu mưa đã dần nặng hạt và gió đã lượn vòng quanh nơi này; để phòng ngừa chúng xuất hiện, Số Mười Sáu đã lắp một tán dù rất lớn trên một nhánh cây Sala rực rỡ, nhằm hạn chế mưa tạt ướt người. 

Bầy sói đã ăn no. Chúng nằm lăn ra đất ễnh bụng mà ngủ khò. Không muốn phá tan cơn mộng của tụi nó, Phó Lập Thành bèn ngỏ lời:

- Đi vài vòng cho tiêu thực không cậu Quân?

- Đi.

Hai người cầm dù mà đi trong màn mưa mù mịt. Bầy sói đã ngủ say như chết; dù chúng có hiền hòa như thế nào đi chăng nữa, nhưng móng vuốt và hàm răng sắc bén đã khiến người khác phải cảnh giác khi kề cận với chúng. Nói vậy cũng không đúng lắm, bởi loài người nào có móng vuốt - răng sắc, mà lúc cận kề ta cũng phải đề phòng đó thôi. 

Vốn đã quen lối sống tự do tự tại nên Phó Lập Thành không cần ai dẫn đường. Gã xăm xăm tiến về phía trước, thỉnh thoảng lại ngó dáo dác hai bên tả - hữu hoặc nhìn về phía sau lưng một đỗi. Sự xuất hiện của họ đã làm kinh động tới muông thú; loài nào cũng liếc nhìn họ một cái rồi đủng đỉnh lánh đi. Nét hiền hòa của chúng làm tâm hồn họ trở nên thanh thản và yên bình khôn cùng.

Đến bên thác nước ầm ĩ như sóng thần, hai người quyết định nghỉ chân tại đây. Vừa nhìn người chiến hữu chỉnh lại cái nẹp nơi chân phải, Phó Lập Thành vừa chống cằm nói trong lúc mắt đang dõi theo sự chuyển động của thác nước:

- Muốn kết thúc chiến tranh, phải dụng tới bạo lực. Đừng mơ tưởng đấu tranh bất bạo động sẽ cảm hóa được chúng. Và cũng đừng cố biện minh cho một kẻ thủ ác.

Hách Cô Quân nhìn đôi bàn tay siết chặt thành nắm đấm của người Hoàng tử trạc tứ tuần mà trái tim chợt se thắt lại. Chiến tranh điêu linh đã tàn phá hết thảy mọi thứ, nhưng cũng nhờ vậy mà mọi thứ được thanh tẩy...

- Hạ sĩ quan Quân có đồng ý với tôi không?

Hách Cô Quân đưa mắt nhìn về phía cây lê mọng nước một đỗi, rồi rầu rầu trình bày quan điểm của mình; tiếng nói của y buồn thật buồn:

- Tôi đồng ý với thiếu tướng Thành. Nhân nhượng với cái Ác cũng đồng nghĩa đang bao che và dung túng cho nó. Dù muốn dù không, chúng ta cũng phải sử dụng vũ lực để tái lập nền hòa bình tự do - nhân bản - bác ái - bình quyền mà Tổ Quốc ta giữ gìn suốt mấy trăm năm qua. 

Phó Lập Thành nhếch miệng cười buồn:

- Phép thử lần này là một phép thử rất cay đắng và khốn nạn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro