Hồi Ba Mươi: Còn một kiếp mai (c)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Số Mười Sáu rủ Hách Cô Quân vào rừng chơi. Nhưng không phải là chỗ này, mà là cánh rừng Mùa Thu của gã. Nơi đây vẫn ngập trong sắc vàng, đỏ và cam của những chiếc lá phong, không khí luôn lành lạnh và trong lành, động vật cũng hiền và nhát như xưa, còn tòa biệt thự của gã hình như đã được sơn phết lại và trồng thêm nhiều loại thực vật mới. 

- Thời đó ngày nào trên báo đài cũng ra rả những bản tin về tội phạm tình dục và người tự sát vì bị cưỡng hiếp. Tôi đã nhen nhóm ý định sửa lại mã gen của thế hệ ABO với mục đích xóa bỏ đau thương cho loài người. 

Hách Cô Quân có nghe tới tên tuổi và thành tựu của Số Mười Sáu khi học Y, cho nên không quá bất ngờ trước những gì mà gã kể.

- Tôi thử thuốc trên người đám tội phạm tình dục. Phải tới lần thứ mười sáu, nó mới thành công mỹ mãn. Lần ấy, tôi tự lấy thân mình làm vật thí nghiệm, bởi những lần thất bại trước đã khiến tôi nhục nhã đến độ không còn thiết sống nữa.

- Thứ lỗi vì đã cắt ngang, nhưng tin tức tố của anh là mùi gì?

- Mùi lá phong.

Nói đoạn, Số Mười Sáu đưa cho cậu học trò nhỏ của Số Chín một chiếc lá phong vừa tình cờ đậu xuống vai mình.

Mùi của lá phong không dễ chịu chút nào đối với Hách Cô Quân. Y hắt xì liên tục, rồi chỉ "cầm lại" được khi gã điên tai nhọn dúi vào tay một cái khăn mùi soa có nhễu tinh dầu khuynh diệp. 

- Tôi thật không thể tưởng tượng nổi một thế giới mà mỗi con người là một bình nước hoa di động sẽ ra sao.

- Rất lộn xộn và đủ thứ cách lách luật.

Hách Cô Quân mời Số Mười Sáu kể tiếp câu chuyện của gã. Y không biết phản ứng của thế giới sẽ ra sao trước việc lựa chọn giữa dị năng và giữ lại các đặc tính cơ thể ABO.

- Ban đầu giới Alpha cực lực phản đối, nhưng sau khi thấy tôi thi triển dị năng có được, lũ độc tài ấy lại hớn hở đồng ý. Vì vắc-xin này quá mạnh, tôi đánh tiếng trước rằng nếu chích vô lỡ chết hoặc bị bại liệt thì ráng chịu, không được kiện cáo và trả thù. Số người chết và bại liệt ước khoảng mấy vạn người. Số không có dị năng chỉ lác đác mấy ngàn; hầu hết là Omega và Beta, nhưng họ không bất mãn vì biết mình đã thoát kiếp nô lệ tình dục và phải sống phụ thuộc vào Alpha, họ không cần dị năng, họ chỉ cần có tự do và nhân quyền. 

Hai người đã tới con suối trong trẻo. Số Mười Sáu làm một cử chỉ mời C.Q ngồi xuống một tảng đá có vẻ đã được bàn tay con người tác động nên mới nhẵn thín và sạch sẽ nhường thế.

- Rồi một ngày nọ, một cậu Omega bị cưỡng bức tập thể đã xin liên lạc với tôi. Chúng tôi đã có một buổi trò chuyện dài hơi, gần nửa ngày mới xong. Cậu ấy mời tôi đi tới nơi này một chuyến. Ban đầu tôi tưởng cậu ấy tính trả thù giùm ai nên bày kế gạt mình. Song khi thấy ánh mắt đượm buồn đó, tôi biết đây không phải là diễn kịch. Tôi hãy còn nhớ như in cái cảm giác đặt chân vào Không gian của cậu ấy... - Đôi mắt của Số Mười Sáu mở bừng hết cỡ. Quang cảnh của vùng đất đó tái hiện lại trong tâm trí gã rõ mồn một.

C.Q chống cằm lắng nghe.

- Hóa ra, những ai bị mắc các bệnh tâm lý sẽ trở thành Không Gian giả nếu như không chữa khỏi bệnh. Và phải mất một thời gian khá lâu, dị năng ấy mới tới thăm những người sống trong cái kén của Con Sâu Gặm Nhắm Tâm Hồn. 

- Người đó mang tin tức tố gì?

- Tôi xem lại hồ sơ y tế của cậu ấy trước khi chích vắc-xin sửa mã gen, thì thấy tin tức tố của cậu ấy rất nồng nặc, nói sỗ sàng và nặng lời thì đó là mùi thuốc kích dục, nên cậu đã bị bạo hành rất nghiêm trọng và nhiều lần. Tiêm thuốc xong, thấy mình không có dị năng gì hết, nhưng cậu ấy không thất vọng một xíu nào vì điều mà cậu mong muốn đã thành hiện thực, đó là mùi cơ thể không còn gây hứng thú với ai nữa. Để trả ơn cứu mạng của tôi, cậu ấy đã bí mật gửi hộp bánh tự làm đến sở của tôi, nhưng do tôi không chú ý tới nên không biết.

- Anh biết đau xót và thấu cảm cho đồng loại, nên anh mới có dị năng Thôi Miên. Anh biết dùng tài trí của mình cứu khổ cứu nạn cho thế gian, nên anh mới có dị năng Lập Trình. 

Số Mười Sáu cười buồn. Đã sinh bệnh vì bộ não "làm việc" quá mức, vậy mà anh ta còn phải hứng chịu dị năng Lập Trình. Nó chỉ hữu ích mỗi khi gã cần soạn thảo chương trình, nhưng những lúc khác thì chẳng khác nào "trời đày".

- Sau đó thì sao?

- Tôi bị truy sát. Những tên mắc hội chứng ham muốn tình dục, hay nói thô tục là cuồng dâm, không thể vin vào tin tức tố để chạy tội nữa, bắt đầu công kích và tìm cách hạ bệ tôi. Tôi đau đớn khi biết hóa ra thuốc của mình chỉ loại bỏ được chất dẫn dụ, chứ không thể tác động tới bản tánh của ai hết. 

- Nhưng Omega nam vẫn có thể có con?

Số Mười Sáu gật đầu thật nhẹ, rồi tiếp tục câu chuyện:

- Tôi và hai người bạn Omega đã quyết định "dựng cờ khởi nghĩa", thay đổi hẳn cách nhìn nhận ABO, bằng cách biến ABO thành phân tầng chiến đấu, chứ không phải là tính dục và sinh sản. Rất nhiều Omega nam đã tử vong khi sinh con, chưa kể tới là bị đối xử thua một con chó, nên có vô số người quyết ăn thua đủ với đời bằng cách trở thành vật thí nghiệm của chúng tôi. Số Omega nam hy sinh lên đến cả ngàn người... 

Không có Tự Do nào mà không có đổ máu và sự hy sinh. Trong lòng người đàn ông thất bại trên quân trường ấy thầm thắp ba nén nhang thơm tưởng nhiệm những ai đã hy sinh vì nhân quyền, tự do, bình đẳng và bác ái.

Số Mười Sáu vẫn đang tìm hiểu nguyên do nào đã khiến C.Q mắc chứng bệnh "dừng phát triển ở tuổi mười lăm". Y hiện nay đã ngoài ba mươi mà vẻ ngoài hệt như đứa trẻ mới bước vô ngưỡng cửa dậy thì, cũng may vẫn còn có râu để giúp người ta biết mình đã lớn.

- Bệnh của tôi chắc không chữa được đâu. Chúng ta trở lại câu chuyện thôi.

Số Mười Sáu khẽ cười, rồi húng hắng vài tiếng trước khi cất giọng kể:

- Trải qua mười một năm, chúng tôi đã thành công. Các Omega nam đã "teo cổ tử cung" và "thoái hóa buồng trứng", duy chỉ còn chỗ kia là y như cũ. 

- Cũng may thế hệ ABO của chúng ta chỉ có mỗi Omega nam là lưỡng tính nên mọi chuyện mới đỡ khó khăn. Không thì không biết bao nhiêu người phải chết anh há?

Số Mười Sáu gật đầu. Theo như sách cổ ghi chép, trong quá trình rong ruổi trong Vũ Trụ để tìm hành tinh mới định cư, cơ thể của những công dân lưu lạc ấy đã phát sinh đột biến do nhiễm phải một loại từ trường lạ khi bay ngang qua một siêu tân tinh sắp phát nổ; tuy hai đàng cách xa nhau cả triệu năm ánh sáng, nhưng những tia từ trường đó vẫn phóng tới phi thuyền và làm cho toàn thể công dân nhiễm độc. Trải qua nhiều ngàn năm đã hình thành thế hệ ABO. Tới đời của gã, mọi thứ lại thay đổi một lần nữa. 

- Sau khi tôi chết, hai người bạn của tôi vẫn tiếp tục nghiên cứu cách giúp Omega nam mang cơ thể thuần nam và không thể sinh sản. Có một Omega nam bị mang thai con của kẻ cưỡng hiếp đã đồng ý làm thí nghiệm với chúng tôi; đứa bé trong bụng của anh ta cũng là Omega, cho nên anh ta không muốn nó bị giống mình, thà rằng hai người cùng chết còn hơn để nó ra đời. 

- Thành công không?

- Đứa bé ấy bị vô sinh, chỗ kia vẫn còn. Nó nói thà không có con còn hơn phải làm một Omega mang thai. Có lẽ chuyện cha nó bị cưỡng hiếp đã khiến nó căm phẫn dẫn tới tư tưởng như trên.

- Thật đáng thương. 

- Trải qua rất nhiều lần thử nghiệm trên bào thai, tới tận lúc hai người bạn có tóc bạc và da trổ đồi mồi, chúng tôi mới thành công. Chỗ kia biến mất, cơ thể của Omega nam đã thuần nam. Những đứa trẻ Omega nam không còn bị phân biệt và kỳ thị nữa kể từ lúc ấy. Chúng được gia nhập quân đội, đảm nhận rất nhiều vai trò trong chính trường, và hết sức thành đạt trên thương trường. 

Số Mười Sáu uống một ngụm trà đào, rồi lặng lẽ đưa mắt nhìn dòng suối đầy ắp cá và rong rêu. Bên cạnh gã, Hách Cô Quân đang rải vụn bánh quy xuống suối, bầy cá mừng vui quây lại gần chỗ y. Gã điên thấy thế cũng lấy trong gói bánh của y một cái, rồi bóp vụn nó ra trước khi thả cho cá ăn; vừa làm gã vừa kể:

- Thế hệ ABO không còn đặt nặng tính dục và chuyện sinh sản, nhưng bắt đầu phát sinh ra hệ lụy mới. Chiến tranh nổ ra khi nhân loại sở hữu dị năng. Những màn tra tấn và thảm sát của bọn biến thái còn man rợ hơn xưa. 

Hách Cô Quân vỗ vai gã trai an ủi. 

- Chung quy thứ cần thay đổi là tư duy và nhân cách, chứ không phải là cái gì hết. Nhưng phần đông chỉ dám câm lặng để đổi lấy bình yên chứ không muốn được tự do, và đồng lõa với gian trá để có tiền mà trang trải cuộc sống. Các bậc Thánh Hiền ở Trái Đất cổ đại như Chúa Jesus và Phật Thích Ca còn bị người ở bên cạnh hãm hại tới chết, thì tôi là ai mà có thể thay đổi nhân cách lẫn tư duy của loài người. 

Số Mười Sáu thẫn thờ nhìn về phía chân trời hư ảo. Hai người bạn của gã chắc đã được đầu thai chuyển kiếp, không biết họ giờ đang nơi nao, trong A-Lại-Da-Thức có còn vương chút ký ức nào về gã không nhỉ?

- Nhờ có anh mà Omega nam đã có được cuộc sống bình yên...

- Ừ.

- À, chuyện sinh sản vô tính cũng là của nhóm anh luôn sao?

- Phải. Để giúp những người vô sinh và sức khỏe yếu có con. Sự đời thật lạ, người muốn có con thì không được, kẻ không cần thì có nguyên bầy. 

- Anh và hai người bạn không phải là người trần, mà là người trời mới phải.

Số Mười Sáu gãi đầu cười trừ.

Rời khỏi Rừng Thu, Hách Cô Quân dẫn Số Mười Sáu đi thăm nhà một Chuẩn úy Omega hệ Phong. Anh ta nắm binh quyền trong Lục Quân, nhánh Thủy Quân Lục Chiến. 

- Cái chuyện Omega nam mang thai và bị đối xử như nô lệ tình dục đã trở thành "huyền thoại".

Lời đáp của viên Chuẩn úy ấy làm Số Mười Tâm bật cười.

- Anh có biết khoa học gia Phàn Tâm không?

- Biết. Tôi mang ơn ông ấy rất nhiều. Tâm nguyện của ông ấy là làm người tốt suốt đời, cho nên tôi sẽ cố gắng thực hiện tâm nguyện của ông ấy.

Rồi viên Chuẩn úy ấy rót cho Hách Cô Quân một chén trà đậu biếc. Y thấp giọng cảm ơn, rồi ghé môi uống một ngụm nhỏ. Ngoài đậu biếc và trà xanh ra, trong trà còn sao thêm hoa sói và ngâu. Nếu như y đoán không lầm, chắc phải quý mến lắm chú mới đem ra cho uống; vì thời buổi này trà sao quý hơn vàng và hiếm hơn kim cương.

- Có một số Omega nam không thích người cùng giới, nhưng lại bị trói buộc và ép có con với một Alpha. Thậm chí có cả những quốc gia còn tự ý sắp đặt hôn sự cho ABO mà không hỏi đến cảm nhận hay thấy được tình cảm mà họ dành cho nhau. Hai chữ "Gia đình" đã trở thành trò cười trong mắt rất nhiều người, bởi nơi đó đã trở thành địa ngục trần gian và cái lồng giam cưỡng ép vô số mảnh đời. 

Số Mười Sáu biết người này nói thật nên bật ngón cái để Hách Cô Quân biết những lời trên là sự thật. Chính vì lý do trên mà anh và các bạn, cùng các Omega nam, đã chống lại Hóa Công để có được một xã hội nhân bản và tự do hơn xưa. Biết bao nhiêu người đã ngã xuống trên con đường dài đằng đẵng này, không một ai ngoài nhóm của gã và những người tham gia chương trình thí nghiệm biết đến để tri ơn họ. May mắn thay, chưa có thai nhi nào tử vong trong quá trình chỉnh sửa mã gen.

Hai người trở về Rừng Thu sau khi rời khỏi nhà viên Chuẩn úy Lục Quân. Nếu trong thời bình họ sẽ còn nấn ná lâu để rong chơi trên khắp các phố phường và thăm viếng những công trình - di tích lịch sử cổ kính, nhưng vì đây là thời loạn nên họ đành về sớm. Số Mười Sáu biết anh bạn nhỏ không có dị năng nên chiến đấu kém hơn so với người khác, do đó luôn mang mặc cảm rằng mình là gánh nặng của gia đình và đồng đội. 

- Anh biết điều gì không Phàn Tâm? Sẽ có một người nhận ra và biết ơn lòng tốt của mình...

- Nhưng, tôi lại là kẻ đẩy nhân loại tới chiến tranh và tàn sát...

- Như anh đã nói, anh không thể ngăn nổi dã tâm, cũng như cảm hóa nhân loại. Nếu anh không xuất hiện, Omega nam không thay đổi, thế hệ ABO không khác trước, dị năng không xuất hiện, thì tội ác và chiến tranh vẫn xảy ra như cơm bữa. 

Những lời mà C.Q vừa tâm tình đã xua tan bóng ma trong lòng Số Mười Sáu. Gã vui mừng nhảy một điệu Disco vui nhộn, rồi chuyển sang nhảy... Lambada. Màn biểu diễn của gã đã làm anh bạn nhỏ được một trận cười vỡ bụng. 

Không biết tự bao giờ, người thương của y và Douglas đã có mặt trong Rừng Thu. Hắn hiện đang ở trong bếp lo việc nấu nướng, còn Douglas thì lên sân thượng ngồi đọc sách. 

Vừa gặp người thương, Hách Cô Quân liền tâm tình:

- Trên đời này có nhiều người xuất sắc tới nỗi đáng để cho bản thân phải ghen tị. Số Mười Sáu là một trong số đó.

- Tôi có nướng cho cưng cái bánh pizza tôm cuộn phô-mai và một con gà bọc giấy bạc. Ngoài ra, cưng phải ăn salad củ cải và súp măng tây để...

Hôn người yêu xong, Hách Cô Quân bỏ ra ngoài hiên ngắm cảnh trời mây hiu quạnh.

Cánh rừng Mùa Thu vẫn chìm đắm trong sắc lá vàng rơi và cái lạnh hanh hao cố hữu của mùa này. Tòa biệt thự của Số Mười Sáu nằm khuất sau rèm hoa tử đằng tím biếc; gã nói nó là của Douglas, kể từ ngày về đây ở ké, anh ta trồng rất nhiều loại thực vật, nhưng vì kiểu mùa ở đây là mùa Thu nên chẳng sống được bao nhiêu.

Giọng hát truyền cảm của danh ca Duy Trác trong bài "Dạ tâm khúc" biến khung cảnh càng thêm lãng mạn bội phần. Nhạc phẩm này được nhạc sĩ Phạm Đình Chương phổ từ thơ của thi sĩ Đinh Hùng. Hễ nghe giai điệu trỗi lên, Hách Cô Quân biết người thương đang nấu tiếp món khác. Ban nãy lo chạy nên quên hỏi Bun tính làm món tráng miệng gì.

oOo

Số người chấp nhận tiêm phòng vắc-xin không được bao nhiêu. Trong khi đó số lượng tang thi mỗi lúc một tăng, các nước có chung đường biên giới với Antaram đã ra lệnh giết chết người dân vượt biên tị nạn của vương triều họ Phó nếu dám xâm phạm lãnh thổ của họ. Biết bao nhiêu tin dữ đổ ập lên đầu người kế nhiệm non trẻ, khiến gã ngày một già thêm so với cái tuổi thật đang mang. 

Ăn trưa xong, Phó Thiệu Huy lại ngự triều. Để thích nghi với thời cuộc mới, gã sử dụng phòng họp có đầy đủ trang thiết bị tân tiến. Nhưng vào ngày thứ Bảy và có khi là Chủ Nhật, gã lại thích ngồi nơi chánh điện hơn, để sống lại cảm giác vương triều xưa cũ. Cái thời vàng son đầy hiển hách của dòng họ Phó nay chắc chỉ còn trong dĩ vãng xa xôi...

- Thưa đức vua. Thiếu tướng Marcel Thương trở về từ vùng Lá Thấp xin được vào diện kiến ngài.

Phó Thiệu Huy phất tay vời vô. 

Người tướng lãnh ở vùng Lá Thấp cúi rạp người trình diện đức vua, rồi đứng thẳng lại và vỗ tay hai cái. Sau hiệu lệnh của ông, một đoàn lính mặc quân phục để tang bước vào, mỗi người cầm cờ quốc kỳ để rũ ở tay trái và khay bạc ở tay phải.

Trên mỗi khay bạc trải thảm nhung là một bộ hài cốt, tổng cộng có mười bảy bộ. Vì họ đánh bom liều chết nên tan xác, phía quân đội lấy quốc kỳ gói quân trang làm vật tượng trưng cho hài cốt.

- Họ đã tự biến mình thành quả bom sống bằng cách bạo phát dị năng. 

Vị Quốc vương trẻ tuổi chết lặng. Gã mấp máy môi, nửa nửa muốn nói nửa lại thôi. Sự hy sinh to tát này gã và người dân không thể nào đền đáp nổi.

Rồi bất thình lình, Phó Thiệu Huy rời khỏi ghế, gã bước đến trước mặt đoàn lính ấy mà cúi đầu xuống tri ân. 

- Đức vua!

Sau hành động ấy, gã trở lại chỗ ngồi, rồi lệnh cho viên tướng vùng Lá Thấp đi gặp Hách Cô Thần. 

oOo

- Nếu như khoa học gia Phàn Tâm có mặt ở đây thì tốt biết mấy. Ông ấy là một vĩ nhân siêu quần, thông minh kiệt xuất...

Nghe những lời tán thưởng từ nhà bác học già, Số Mười Sáu ôm bụng cười ngặt nghẽo.

- Gì vậy cha?

- Ổng mà thấy tôi dở điên dở dại như vầy chắc cắn lưỡi chết mất.

Hôm nay những nhà khoa học ưu tú và tâm đức nhất tề tựu ở vườn thượng uyển Hoàng Gia, theo lệnh của Quốc vương. Không một ai đoán biết trước được vị vua trẻ này gọi mình tới đây để làm gì. Có vài ý kiến tiêu cực cho rằng mình sắp bị đem ra làm vật thí nghiệm hoặc bị trừng phạt vì tình nghi là nội gián của địch. Cũng có thành viên lạc quan nghĩ là mình sẽ được khen thưởng vì công lao bào chế thuốc ngừa, và rất có thể món quà ấy là chuyến viếng thăm nơi trồng kỳ hoa dị thảo của cựu hoàng Phó Giao Cồ.

- Ủa sao hổng có ai hết vậy? Đức vua đâu? Cựu hoàng đâu?

Một người đề nghị cả nhóm nên đi thăm thú vườn thượng uyển trong lúc chờ đợi đức vua và cựu hoàng tới. Dẫu sao nơi này cũng không rộng mấy, chỉ ước độ mấy mẫu đất, vả chăng có lạc thì đã có lính gác dẫn về.

Do khói lửa chiến tranh nên chim chóc mất đi chỗ trú ngụ, chúng bèn rủ nhau tới đây nương náu và sinh sống tạm thời trong lúc chờ rừng già hồi sinh và những vòm cây thôi vương đạn đồng, vỏ lựu đạn. Vì đã được cho phép nên cả nhóm đều tự nhiên hái trái cây ăn, ai nấy xuýt xoa trước vị ngon ngọt và tươi mát lạ thường của chúng; cựu hoàng quả không hổ danh là Mộc giả cấp cao. Còn hạt thì họ bỏ theo từng ngăn đã được dán nhãn phân loại, để cựu hoàng gieo trồng tiếp. Tuy không nói ra nhưng tất cả thành viên cùng âm thầm gom một mớ trái cây rồi cất vào trong Không gian cá nhân để đem về cho thân bằng quyến thuộc nếm thử. Cựu hoàng đứng ở trong phòng theo dõi bọn họ qua máy thu hình an ninh mà nở một cười thật hiền, rồi bắt đầu "xây" mê cung. Những dây leo tử đằng biến dị đan cài với nhau tạo thành một lối đi rợp sắc tím ngát, thảm cỏ nhung xanh thay thế bằng suối cúc vàng nắng. Nhóm khoa học gia bị cuốn theo lối đi mà ông lập ra hồi nào mà họ không hay.

- Ê, hồi nãy mình đâu có đi đường này đâu...

- Ờ há.

- Để... để...

Chưa nói dứt câu, người đó bỗng nhiên bất động. Những người đứng xung quanh anh ta cũng lâm vào tình cảnh y hệt thế.

Nhằm tránh đám bác học nhìn lén, Hách Quân Dao "đông cứng" họ lại, rồi tự tay bịt mắt từng người. Sau đó nhờ rô-bốt đưa họ tới Rừng Thu. 

Thấy đoàn người đã đi mất dạng, cựu hoàng mới giải trừ mê cung. Những sợi dây leo tử đằng lại nằm vắt mình trên những tán cây sanh. Còn cúc vàng nép mình bên gốc thông già. Con đường lại tươi sáng như cũ, không còn bị bóng râm của vòm hoa tử đằng áng mất.

"Roạt."

- Hể? Đây là nơi mà ông ấy đã tự sát.

Người vừa phát biểu câu trên hốt một nhúm đất lên... chiêm bái.

- Anh có người ái mộ mất trí rồi đó.

Số Mười Sáu bụm miệng cười ngất. Đợi cho cơn xúc động lắng xuống, anh ta mới hiện thân. Để cho buổi gặp mặt thêm phần trang trọng, gã khoác áo vest đuôi tôm thay vì mặc áo gi-lê bên ngoài áo sơ-mi trắng như mọi bữa. 

- Oa, là Thầy Tâm kìa!!!

- Thầy đẹp trai hơn trong hình chụp nhiều.

- Còn phong độ nữa chứ...

Douglas chưa kịp lẻn đi, thì đã bị câu nói của một ông chú hói đầu giữ lại:

- Còn đó là ai vậy Thầy?

- À, người hầu... - Thấy ánh mắt tóe lửa của Douglas, Số Mười Sáu sửa lời. - À không, ban nãy tôi nhìn không kỹ, đây là quản gia của biệt thự Lá Thu.

Mọi người ngồi tạm trên bãi đất phủ đầy xác lá rơi. Có người nhanh chân xí trước gốc cây nên ngồi đỡ đau lưng hơn. Cũng có người chọn mỏm đá làm tọa cụ cho mình. 

Thấy nhóm khoa học gia đã yên vị, Số Mười Sáu vỗ tay làm hiệu ba cái, rồi phát biểu:

- Tôi sẽ cố gắng truyền đạt hết kiến thức của mình cho các vị.

- Hoan hô!!! Hoan hô Thầy!!!

Một người ngồi dưới gốc cây rẻ quạt rụt rè hỏi:

- Thời gian ở đây ra sao thưa Thầy? Có chênh lệch như Vũ Trụ và tinh cầu Titus không? Em còn vợ và các con nên không muốn rơi vào cảnh Lưu Nguyễn lạc vào Đào Nguyên đâu.

- Thời gian ở đây đã ngưng đọng. Có ở bao lâu cũng chỉ gói gọn trong một khoảnh khắc.

- Nhưng tại sao mặt trời lại thay đổi góc và mây di chuyển?

- Đó là ảo ảnh, hình thành từ ký ức của tôi. 

Số Mười Sáu cho mọi người nửa tiếng để suy nghĩ câu hỏi dành cho mình. Song thời gian quy định đã hết mà không một ai nêu lên ý kiến hay thắc mắc, gã quyết định độc thoại tiếp:

- Tôi mong các vị hãy đem Khoa học phục vụ nhân loại và tôn trọng Đức tin của người khác; nhứt là đừng cố phủ nhận hay chứng minh Đức tin của họ không có thật. Có những người đã dựa vào Đức tin mà vực dậy bản thân từ hố sâu trầm cảm và thống khổ, vả lại các vị cũng không thể nào chứng minh các hiện tượng tâm linh là do ảo giác hoặc một phản ứng vật lý, hóa học, sinh học, toán học,...

Gã điên tai nhọn chọn ra một người có cái trán dô ương bướng, rồi đặt câu hỏi:

- Giả dụ như anh này thấy tôi, tôi cũng thấy anh này, nhưng các vị lại không thấy tôi, vậy anh này có bị điên hay mắc các chứng bệnh tâm thần không?

- Thưa Thầy, không.

- Vậy tại sao lại vội vàng chụp mũ người khác bị bệnh thần kinh hay nghiện các chất kích thích nếu như họ nói họ đã trải qua và chứng kiến một hiện tượng siêu nhiên?

- Tại vì giữa thấy và mắc bệnh nó cách nhau một khoảng quá mong manh thưa Thầy.

- Chúng ta làm sáng tỏ và phát triển thế giới theo chiều hướng tốt đẹp hơn, chứ không phải chụp mũ hay cưỡng ép thế giới tin theo nhận định của chúng ta. 

Ở trong bếp, Vu Bân đang làm bếp. Hắn tính đãi mọi người một bữa tiệc thật linh đình mà không kém phần đẹp mắt, kể sơ thì có gan ngỗng đút lò, salad rau mầm, cocktail hàu, sườn cừu đốt rượu,... Đương nhiên là bé cưng của hắn cũng phụ một tay. 

Ngoài này, Douglas đang lâm vào trạng thái "học sinh năm cuối cấp", khối lượng kiến thức nhiều tới độ khiến anh cảm thấy lên tăng-xông.

Ngu dại thế nào mà anh lại đi nói với "con quỷ tú tài toàn phần" Phàn Tâm, để rồi nhận lại một lời đe dọa:

- Cưng có tin tôi sẽ đày cưng vào mê cung Toán - Lý - Hóa - Sinh không? 

- Nó là cái gì?

- Muốn thoát khỏi nó, phải giải những bài tập Toán - Lý - Hóa - Sinh nâng cao.

- Còn nếu không giải được?

- Phải trả lời đúng hết những định lý và công thức có trong bài tập không giải được hoặc bị cù lét tới chết.

- Đã không thuộc công thức và định lý nên mới không giải được, mà còn bắt phải trả lời đúng nữa, anh lập trình kiểu gì vừa vô lý vừa quá đáng dữ vậy?

- Cưng sẽ được đưa sách để học lại. Học cho tới chừng nào trả bài không vấp mới thôi. 

Số Mười Sáu nhún vai, rồi trở lại lớp dạy tiếp.

Thái độ nhượng bộ của gã báo hiệu cho Douglas biết rằng gã sắp tái phát bệnh điên. Hễ nhắc tới học vấn, nhất là ai có thái độ bài xích nó, là gã lại nổi nóng. Căn bệnh này xuất phát từ những năm tháng bị đòn roi của người cha ruột bạo hành, do ông ta mong muốn gã phải ngày càng giỏi hơn nữa, thì mới nhanh chóng đem lại, cũng như duy trì cuộc sống sung túc cho mình và người vợ nghiện ngập. Rốt cuộc gã đã trải qua tuổi thơ kinh khủng như thế nào vậy? Một người luôn được cha mẹ tôn trọng quyết định và sở thích cá nhân như anh không thể nào cảm thấu được.

...

Đã nửa đêm rồi mà Hách Cô Quân chưa ngủ, y lên sân thượng ngắm sao và nghe côn trùng hợp xướng với loài lưỡng cư để khuây khỏa tinh thần. Bao nhiêu lần ra trận là bấy nhiêu lần khiến người khác phải lo lắng, nên y buộc phải gác giấc mộng ấy dù rất, rất muốn xả thân vì nước. Chỉ tại y mà cha, anh bị dư luận công kích nặng nề và vu vạ đủ điều.

- Ủa, chưa ngủ hả cưng?

Hách Cô Quân làm cử chỉ mời ngồi, rồi thổ lộ tâm sự của mình cho người thầy vắn số nghe:

- Tôi thật lòng muốn biết diện mạo của mình ở độ tuổi trung niên. 

- "Trẻ mãi không già" không phải là một điều tốt sao?

Hách Cô Quân cười buồn. Y vừa vẽ trên nền gạch lát sàn bám đầy bụi những hình ảnh nguệch ngoạc vừa nói:

- Anh Hai tôi là một người bản lĩnh. Ảnh dám sống theo tính cách ảnh có, ảnh dám yêu theo cách ảnh muốn, và ảnh dám tin những gì trái tim mách bảo.

Số Mười Sáu bẻ đôi củ khoai lang nướng, rồi đưa cho C.Q nửa phần ấy. Gã dùng những cái vuốt dài để lột vỏ khoai.

- Trên quân trường, cũng như anh đã thấy, anh ấy là một chiến binh uy dũng nhưng không kém phần độ lượng và nhân từ. Còn trên tình trường, anh ấy thích được nương dựa vào bờ vai ai đó, dù rằng ảnh không bao giờ cần ai bảo vệ và che chở cho mình. 

- Cậu có biết tại sao từ lúc hình thành thế hệ ABO tới giờ rất hiếm khi nào có bài hát mang nội dung tình yêu đồng giới không? 

- Trước lúc biến cố ập đến, mọi người sáng tác các bài hát mang chủ đề đó rất thoải mái và tươi vui, ca sĩ trình bày cũng vậy. Nhưng kể từ khi Omega nam và Alpha nữ xuất hiện, những nhục nhã và nhọc nhằn mà họ bị gánh chịu đã làm cho những người yêu âm nhạc không dám hát phần "nam Hai", "nữ Hai".  Từ đó những nhạc phẩm ấy trôi dần vào trong quên lãng, những đôi đồng giới yêu nhau thật lòng thật dạ không muốn khơi gợi lại nỗi đau của O nam - A nữ, nên chỉ dám song ca những nhạc phẩm của xu hướng tính dục dị giới, và họ vui vẻ chia vai cho nhau mà hát.

- Tôi muốn nghe thử những bản nhạc ấy, anh còn giữ không?

- Không. Nhưng cậu có thể nhờ người thương đưa về thời kỳ Titus trước Công Nguyên để tìm mua thử. Nếu như tôi nhớ không lầm, trong sách "Lịch sử Y Học ABO" có nhắc tới sự kiện hàng loạt ấn phẩm về tình yêu đồng giới đã bị một Omega nam tiêu hủy, người thanh niên này sau đó đã tự sát.

- Nếu như không có anh, chắc tôi lại lâm vào nhận xét phiến diện mất. Cảm ơn anh nghen.

- Thời tôi sống là thời kỳ khủng hoảng nhân cách, trống vắng đức tin và thiếu hụt phẩm hạnh. Những đôi đồng giới thương nhau thật nhiều đã bị ngăn cách vì lý do ABO, họ bị ép thành hôn với những người mà chính phủ chỉ định, cả nam lẫn nữ đều khổ. 

- Tỷ như Alpha nam phải lấy Omega nam đúng không?

- Ừ, và người lại, Alpha nữ phải lấy Omega nữ theo ý muốn Nha Hôn Nhân.

- Dù họ không phải là người đồng giới và cũng chẳng yêu mến đối phương?

Số Mười Sáu buồn bã gật đầu.

- Lạy các Thánh Rồng! Thật là kinh khủng! Hèn chi mà ấn phẩm về chuyện tình đồng giới lại bị tẩy chay và khinh rẻ.

- Chỉ có một số Alpha nữ mới có hai bộ phận sinh dục. Những người đó phải cưới Beta hoặc Omega nữ để thụ thai. Còn nếu cơ thể của họ là thuần nữ, họ được phép cưới nam giới bình thường. Cho nên tụi tôi mới không mời họ tham gia nghiên cứu.

Hách Cô Quân bỗng nhiên chuyển đề tài. Y hỏi ở đây có sao Băng không. Và gã điên ấy trả lời rằng rất hiếm, bởi những vệt sao Băng đó thành hình từ những lần hồi tưởng bất thành của gã, mà gã vốn có trí nhớ vô cùng tốt nên chuyện quên đi những việc xảy ra trong quá khứ rất ít khi gặp phải.

- Anh có nghĩ đây là dị năng thứ ba của mình không? Dị năng Không gian ấy?

- Không hề. - Nói đoạn, Số Mười Sáu bỏ nốt miếng khoai vào miệng, rồi uống một ngụm trà lài cho đỡ khan cổ. Bên cạnh gã, người bạn nhỏ vẫn đang ăn gặm khoai, hình như cậu ta không hảo món này cho lắm nên cách ăn khá là miễn cưỡng, hoặc cũng có thể là do vẫn chưa tiêu cơm tối.

Đã hết chuyện để nói, hai người bèn ngồi lặng thinh ngắm sao. Khó lòng mà thấy rõ ràng các chòm sao giữa muôn trùng sương giăng, lá úa. Y muốn sử dụng kính viễn vọng để ngắm sao, nhưng không biết có gây phương hại đến thầy mình không nên lại thôi; vả chăng, sắc mặt của Số Mười Sáu trông khá đáng sợ nên y cũng không muốn chọc giận anh ta bằng những câu hỏi liên thiên của mình. Y và gã trai ấy đều có những "Thánh địa" trong tâm hồn, ngay cả người thương hay tri âm - tri kỷ cũng không được phép bước vào hay thắc mắc về nó; và những cái "Thánh địa" đó phần đông toàn chất chứa những bi thương, mất mát của quá khứ, chứ hiếm có điều chi tốt lành và đáng khơi gợi lại.

Hách Cô Quân bất ngờ reo lên:

- Sao Băng kìa!

Rồi dường như hiểu ra, y ngập ngừng quay sang hỏi người thầy vắn số đã hồi tưởng bất thành chuyện chi mà sao Băng xuất hiện vậy.

Ban đầu Số Mười Sáu không tính trả lời, nhưng nghĩ lại nói ra cũng chẳng có hại gì, nên gã điên ấy bộc bạch:

- Vì tôi đã cố nhớ ra có lúc nào ba mẹ tôi không áp đặt lên cuộc đời tôi không...

oOo

- Công thành!!!

Sau một hồi tù và, nhóm Bộ Binh hệ Thủy nhất tề xông lên. Thay vì quăng móc sắt lên tường thành, họ thi triển dị năng tạo thành một trận sóng thần cao hơn một trăm mét xô đổ bức tường thành của chiến khu mà bầy tang thi đang đồn trú.

- Lui!!!

Kế đó là nhóm Kỵ Binh hệ Băng ập tới đóng băng dòng nước còn sót lại của trận sóng thần nhân tạo, hòng cản đường tiến - thủ của quân binh tang thi. 

Đinh Thế Quân phất lá cờ bên trái xuống, rồi phất tiếp lá đang cầm bên tay phải. Đó là hiệu lệnh tiến công của nhóm Không Quân hệ Băng. Theo như kế hoạch, họ sẽ dùng mũi tên băng tiêu diệt giặc xác sống. 

"Vút."

Ngọn gió đang bao bọc lấy Đinh Thế Quân đã giúp chú thoát chết. Mũi tên độc mà tên sĩ quan tang thi "dành tặng" chú đã bị bẻ đôi, hai mảnh của nó đã bị gió xé toạc thành tro bụi.

Đinh Thế Quân vỗ cánh bay lên không trung để quan sát được hết chiến trường. Đối lập với quân đội hoàng gia, quân đội Tang thi Hoàng sử dụng kế sách Thổ - Hỏa - Mộc; tức là lấy Thổ đánh úp, lấy Hỏa triệt đường tiến - thủ của binh sĩ Antaram, và lấy Mộc tiêu diệt họ. Trước mắt chưa thấy bên nào thi triển dị năng hệ Phong hay các hệ khác.

Xác người đổ xuống như ngã rạ. Máu thịt vương vãi khắp nơi. Mùi tử khí thấu tận trời xanh. Mặt trời vẫn thản nhiên soi sáng nhân thế, và mây kia cứ ơ hờ bay. Đàn chim ăn xác lại mò tới, chúng đâu bao giờ để tâm tới nỗi đau Sinh - Ly - Tử - Biệt ở đây.

- Tới rồi...

Hai con trốt khổng lồ xuất hiện theo thế gọng kìm, tức một con ở phía Đông và một con ở phía Tây, theo như sự tính toán của nhóm tham mưu Tang thi Hoàng thì chúng sẽ bao vây lấy toàn bộ quân binh Antaram rồi nghiền nát họ trong sức gió kinh hoàng và mãnh liệt.

Đã lường trước việc này, Đinh Thế Quân truyền mật hiệu thông qua quang não cho các sĩ quan hệ Băng, lệnh rằng hãy dốc hết sức đóng băng hai con trốt. 

Vô số người lính đã ngã xuống để giúp các sĩ quan hệ Băng chặn bước tiến của địch. Rồi đây thân xác họ sẽ được cát bụi nơi đất Mẹ phủ lấp và gió quê hương thay hồi kèn truy điệu về cõi chín suối. 

Một hồi thật lâu sau, hai con trốt mới bị khống chế. Toán sĩ quan hệ Băng sai phó các binh sĩ cấp thấp phân tách các mảnh băng thành những ngọn giáo nhỏ để tấn công lại quân địch. Giữa chiến trường nắng Hạ không mây, những ngọn giáo nhỏ ấy phản chiếu ánh sáng mặt trời nên trông tựa hàng vạn mảnh gương vỡ, chất chứa bao nhiêu hờn căm đến từ phía quân đội Hoàng gia. Một ngọn giáo hạ xuống, một mạng người ra đi.

Chứng kiến người dân một nước lao vào tàn sát lẫn nhau, những chiến sĩ Tang thi Hoàng còn có lương tri bắt đầu chùn bước. Họ lơ là khí giới, đứng nhìn nhau ngơ ngẩn như người vừa thoát khỏi cơn mê quỷ quyệt. Hệt như nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng đã viết trong bản "Bài Hương ca vô tận": Núi rừng đầy hoa bỗng thành chiến trường.

"Vụt..."

Nhóm chiến sĩ Tang thi Hoàng có ý định đầu hàng sửng sốt nhìn người đồng đội của mình bị thuộc cấp giết chết bằng họng súng vì đã không xuống tay kết liễu chiến sĩ Hoàng gia. 

- Ở đây là chiến trường, không phải là phim trường. Tụi bây đầu hàng địch, buộc lòng tao phải ra tay xử lý. Hoặc là tụi bây giết tao, hoặc là tụi bây giết địch. 

Người em trai ôm xác chết của người anh đã trở thành tang thi mà câm lặng như đã hóa thành tượng đá. Anh đặt xác của anh trai vào trong Không gian, rồi thi triển dị năng hệ Kim. Thanh huyết kiếm chuyển sang màu đen, từng luồng sát khí tỏa ra từ nó khiến những ai ở gần đó, cả địch lẫn bạn, đều bị nó tác động mạnh lên Tinh Thần lực; họ đau đớn ôm đầu gục xuống, cảm tưởng máu huyết đang sôi sục như bị đun trên chảo lửa lớn.

Tên thiếu tá biết rằng người này tìm mình tính sổ, nhưng không trốn tránh hay phòng thủ, anh ta nhún vai một cái, rồi đứng đó chờ đợi. 

"Keng."

Lưỡi kiếm của hai người chạm vào nhau nghe chát cả tai. Đều là Kim hệ, nên cách thức chiến đấu và sử dụng dị năng của họ đều giống nhau. Không ai nương tình với ai, mỗi một nhát kiếm chém xuống là một lần họ khiến đối phương bị mang thương tích; bộ áo giáp không thể ngăn được những đòn đánh hiểm ác ấy. 

"Đùng!"

Một viên đạn bắn ra từ đại bác bên phía Tang thi Hoàng đã hất văng cả hai ra xa thật xa. 

"Đùng... Đùng... Đùng..."

Liên tiếp những tràng đại bác nã ra, dường như muốn nghiền nát thịt xương của quân binh Hoa Bất Tử. Chúng cũng không màng tới tính mạng của những anh em cùng chung lý tưởng, quyết biến họ thành con tốt thí để giành lấy thắng lợi.

Xét thấy tình hình bất lợi, những sĩ quan cấp cao của Antaram kêu gọi toàn quân liên kết lại với nhau, cố gắng không vì hoảng loạn mà gây ra giẫm đạp. Có người vừa thấy đây, giờ đã bị đạn cối phanh thây mất dạng. 

Nhóm tang thi nung nấu ý định đào ngũ giúp đỡ các chiến sĩ Hoàng gia non kinh nghiệm thực chiến tránh thoát khỏi màn mưa đạn đại bác. Họ có thể phục hồi được phần cơ thể đã mất, miễn sao tinh thạch không bị phá hủy là mạng sống sẽ còn. 

- Bên này... 

Người chiến sĩ Omega hệ Thủy ngơ ngác nhìn kẻ thù. Nhưng đâu còn thời giờ để mà do dự hay hoài nghi nữa, cậu bấm bụng đi theo sự chỉ dẫn của gã tang thi Alpha; nhờ vậy mà thoát chết ngoạn mục.

Từ trên không trung, Đinh Thế Quân hét lên một tiếng:

- B!

Nhóm Thạch hệ lập tức khai triển trận đồ. Những viên đạn cối bị họ thu về một mối, tạo thành một ngọn núi kim tự tháp rỗng ruột. Đoạn, họ để nhóm Băng hệ biến chúng thành băng, rồi bóp vụn chúng thành bụi tuyết. 

Mưa tuyết kéo tới, phủ vây chiến trường trong sắc màu bàng bạc của chúng. Khí lạnh toát ra từ chúng góp phần dập tắt lửa dữ nơi đây. 

Giữa muôn vạn bụi tuyết, sắc đen tuyền trên thân thể vị chiến trường tứ tuần nổi rõ mồn một. Đinh Thế Quân bay tới nơi chỉ huy chính của Tang thi Hoàng đang đứng quan sát, rồi vung thương lên quyết tử với gã ta một phen.

Hai đàng đang giao chiến với nhau ác liệt, bỗng đâu từ trên thinh không lao xuống một trái bom khí khổng lồ, khiến cho họ phải ngừng đánh mà lùi về phía sau tránh thoát. Trong lòng trái bom không chỉ chứa đựng khí độc mà còn một hỗn hợp chất lỏng quái dị do một nhóm phiến quân bào chế ra, người nhiễm phải nó sẽ mắc chứng bệnh tương tự như nhiễm phóng xạ.

- Thủy hệ!!!

Hai bên đối địch ngớ người nhìn nhau; hình như Đinh Thế Quân lại tìm thấy một người chỉ huy còn có lương tâm bên phía Tang thi Hoàng, vì chỉ có Thủy hệ mới đối phó nổi với loại bom này. 

Bây giờ đổi vai, Băng hệ bảo vệ Thủy hệ. Các chiến sĩ hệ Thủy Antaram dốc hết sức lực tạo ra một cái băng chuyền bằng nước để đỡ lấy những trái bom khí độc và tất nhiên là cả đạn cối. Chiến đấu suốt một ngày liền, Tinh Thần lực và năng lượng của mọi người đều sắp về vạch E. Nhưng bầu nhiệt huyết tuổi trẻ vẫn rực cháy trong tim họ.

Một hồi tù và dài vang lên từ tháp cao mà Tang thi Hoàng đang ngự, báo hiệu tạm thời đình chiến. 

Đinh Thế Quân cũng thổi một hồi tù và hệt vậy. Nhưng chú và các đồng đội chưa dám lui quân, để đề phòng hắn ta trở quẻ.

Đứng nhìn mãi như vậy cho tới lúc nắng tắt hẳn, quân binh Antaram mới trở về căn cứ. 

- Báo! Có mai phục!

Tiếng kêu của một người lính hệ Thổ làm ngừng bước tiến của toàn quân.

Một người có vết sẹo kéo dài từ đuôi mắt trái xuống tới tận cổ bước tới trong tư thế giơ hai tay qua khỏi đầu. Anh ta cất giọng thông báo:

- Chúng tôi đầu hàng.

Những người từng được nhóm tang thi ấy che chở bắt đầu dấy lên những gợn sóng lòng. Nên tin hay là không đây? 

Đinh Thế Quân buông súng ống xuống hết, cũng thôi thi triển dị năng, chú dang rộng vòng tay mà nói:

- Chào mừng các anh về với bà con, về với Tổ Quốc và trở thành anh em với chúng tôi như ngày xưa.

Ban đầu còn ngần ngừ, vì dù là tang thi sống dai hơn người thường, họ cũng biết đau nếu bị đánh, nên việc họ sợ một chiến tướng vang danh một cõi là lẽ đương nhiên. Sau có một người đánh bạo tiến lên nhận lãnh cái ôm của chú, rồi những người kia cũng bắt chước theo. Trong lúc trao họ cái ôm ấy, chú cảm nhận nhiệt độ cơ thể của từng người rất thấp, mùi hương da thịt cũng khang khác.

Tới người cuối cùng, mạn sườn phải của người tướng già bỗng nhói đau.

- Xin lỗi vì đã thử anh.

Thì ra là chuôi kiếm của người đàn ông này đã đâm vào cạnh sườn của chú. 

Đinh Thế Quân xoa xoa mạn sườn, rồi cười xòa bảo không sao. Chú lệnh cho binh đoàn đi trước, còn mình thì ở lại đợi xem có ai bị thương nên bị bỏ lại không. Trận đánh ở chiến trường Lá Thấp đã xảy ra một vài lầm lẫn nghiêm trọng dẫn tới tổn thất cho một tiểu đoàn, cũng may là chú phát hiện kịp thời nên không có ai tử trận.

- Tại sao anh lại không ra lệnh giết chúng tô?

- Sự khác biệt giữa một con người thắng cuộc và một con thú thắng cuộc, là một con người sẽ không bao giờ vũ nhục, tù đày, hành hạ, bỏ đói, lạm dụng tư hình,... đối với những kẻ chiến bại, còn một con thú sẽ hả hê trước sự mất mát, cười đùa trên nỗi đau của họ và xuyên tạc để bôi nhọ họ. Đó là tư tưởng giáo dục của nước ta, mà tôi và anh đã từng trải qua nhớ không?

Đinh Thế Quân bất thần chạy về hướng Đông, rồi quỳ xuống bới lớp đất lên. Đám tang thi đào ngũ cũng giúp chú một tay. Người chiến sĩ trẻ hãy còn sống, tuy đôi chân không còn lành lặn nữa. Chú xoa dung dịch cầm máu lên hai chân anh ta, chưa kịp cõng lên thì một gã tang thi vạm vỡ đã làm thay chú. Một gã tang thi mặt mày như công tử bột cho người thương - phế binh uống nước trong bi-đông của mình, còn gã khác lại đưa miếng bánh ngũ cốc cho người trai ấy ngậm nhằm chống mất sức do đói lả. 

- "Lấy đại nghĩa để thắng hung tàn. Lấy chí nhân mà thay cường bạo." Đó là câu của Ức Trai Nguyễn Trãi trong "Bình Ngô Đại Cáo". Nước chúng ta mượn dùng làm bài học giáo dục cho con cháu.

Quẩn quanh ở chiến trường một hồi, họ cứu được vô số chiến sĩ bị thương nằm chờ chết trong tủi lạnh và đói khát. Bầy chim ăn thịt lại tưng bừng với bữa tiệc của chúng.

- Tại sao anh lại tốn công cứu họ? Họ đâu còn thể chiến đấu nữa?

- Tại vì tôi là con người, và đây là đồng bào của tôi. 

Dù lương thực không còn lại bao nhiêu, nhưng các tướng lãnh trong chiến dịch lần này vẫn cố gắng san sẻ số thức ăn ít ỏi ấy cho đám tang thi "chiêu hồi". Họ giờ mới hay, sau khi trở thành tang thi cấp cao, những người ấy không bị phụ thuộc vào chuyện ăn uống và ngủ nghỉ, nên đội quân của Tang thi Hoàng mới mạnh như vậy.

Đinh Thế Quân cùng các sĩ quan cấp dưới thăm hỏi từng người lính tang thi. Giữa đôi bên không còn súng ống, cũng chẳng đặt nặng lý tưởng chiến đấu trên bờ vai đã hao gầy sự trẻ, chỉ còn lại những tiếng cười nói và trái tim nhân bản chân thành.

Ngẫu hứng, chú xách cây guitar thùng ra, rồi vừa đàn vừa hát theo bản "Một mai giã từ vũ khí" của nhóm nhạc sĩ "Trịnh Lâm Ngân":

- "... Rồi anh sẽ dựng căn nhà xưa

Rồi anh sẽ đón cha mẹ về

Rồi anh sẽ sang thăm nhà em

với miếng cau, với miếng trầu

ta làm lại từ đầu..."

Người tang thi thử lòng người tướng tứ tuần ban nãy cũng cao hứng hát theo:

"... Rồi anh sẽ dìu em tìm thăm

Mộ bia kín trong nghĩa địa buồn

Bạn anh đó, đang say ngủ yên

Xin cảm ơn, xin cảm ơn 

người nằm xuống

Để có một ngày, có một ngày 

cho chúng mình!"

- Biết hút thuốc lá không? Tôi mời anh một điếu.

Người tang thi mặt sẹo vui vẻ nhận lấy, rồi thấp giọng cảm ơn. Điếu thuốc lá cay xè, thơm thơm, không đủ làm dịu những đắng cay, đọa lạc của kiếp nhân trần. "Rồi đây qua cơn mê, sông cạn lại thành giòng, suối ngọt về quê hương", lời bài hát "Qua cơn mê" của đôi nhạc sĩ Trần Trịnh - Nhật Ngân bất giác vang lên trong tâm trí gã hoang đàng biết tỉnh thức. Gã đưa mắt nhìn một vùng tan nát, từng hồi ức tuổi thơ rót vào hồn gã ngọt mát như ly nước cam mà mẹ hay làm cho gã uống. 

...

Đinh Thế Quân ngồi bó gối ngắm sao đêm. Nơi hào sâu này, màn trời trở thành một góc Vũ Trụ. Chú thấy được cả dải Ngân Hà đang vắt mình nằm nghiêng giữa hai mặt trăng lớn - nhỏ. Vệ tinh Ciara tím biếc hợp sắc với vệ tinh Chandra vàng ấm tạo thành một thứ ánh sáng lạ lẫm, không thể diễn tả sao cho đúng nhất được. Do có tới hai mặt trăng nên thủy triều ở đây lên - xuống cũng khác thường hơn so với Trái Đất cổ đại, điều đó đã từng gây khó khăn cho những cư dân lần đầu đặt chân lên vùng đất mới này, nhất là về Nông - Lâm - Ngư nghiệp. Chú còn nhớ thầy dạy Sử năm lớp Năm đã kể hoa màu đã chết sạch trong vụ mùa đầu tiên...

- A, sao Băng...

Vệt sao Băng ấy rất dài, nom tựa như đuôi sao Chổi. Dải Thiên Hà chứa Thái Dương hệ mà nhân loại đang sống nằm giữa hai vùng trống của Vũ Trụ, không biết vì lý do gì mà nơi đó chỉ toàn những mảnh vụn thiên thạch và tinh vân, không có lấy một ngôi sao lùn hay tiểu hành tinh nào. Còn hố đen thì cách chỗ họ khoảng mấy trăm ngàn năm ánh sáng nên khó lòng đe dọa địa cầu này.

- Anh không cầu nguyện sao?

Thành chủ mạn Bắc ngồi xuống cạnh chú. Anh ta mang tới một rổ bắp luộc hãy còn nóng hổi và một bình trà lài thơm nức mũi.

- Tôi không tin vào phép màu.

- Sẽ có lúc anh phải tin... - Tề Doanh Trì nói đoạn, quay qua đưa cho người bạn cùng thành một khúc bắp. Rồi lấy khúc khác đưa lên miệng ăn. 

- Chúng ta trôi dạt trong Vũ Trụ không biết bao nhiêu năm há?

- Khoảng một ngàn đời. Thế hệ ABO cũng vì thế mà được thành hình, gây ra bao nhiêu khổ đau và hệ lụy. Tôi là con cháu của người đã tham gia chiến dịch nhân quyền cho Omega nên mã gen đã bị trục trặc, sức khỏe của tôi rất tệ và khó có con.

- Anh có trách tổ tiên mình không?

- "Tự do hay là chết", đó là điều mà ông cố tổ của tôi tâm niệm khi tham gia chiến dịch của khoa học gia Phàn Tâm. Ông rất mãn nguyện vì đã tháo gỡ được cái gông xiềng sinh học của mình, dù rằng cuối đời ông bị bệnh hậu nên chết rất đau đớn trên giường bệnh. 

- Một con vật bị nhốt trong lồng quá lâu sẽ có thành kiến với môi trường tự nhiên, và chúng luôn mặc định hễ được tự do là sẽ gặp nguy hiểm, thà bị người ta sai khiến mà có miếng cơm ăn còn hơn được thoải mái về đầu óc mà phải lao động kiếm sống. 

- Những nhà tư tưởng lớn thường là những người ngông cuồng bậc nhất. 

- Câu nói đó không phải lúc nào cũng đúng đâu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro